Nhưng trước khi đi thì Vương Tử Quân vẫn nhanh chóng trả tiền cơm, Phùng Vũ Trách vội vàng ngăn cản, nhưng lại bị Vương Tử Quân đẩy ngược về. Sau khi Vương Tử Quân đi thì Phùng Vũ Trách nói với Triệu Quân Huy: - Chú Triệu, hai người chúng ta tìm một chỗ uống trà, chuyện của con trẻ cứ để bọn chúng tự thương lượng.
Mặc dù ngay từ đầu Phùng Vũ Trách đã gọi Triệu Quân Huy là chú Triệu, thế nhưng bây giờ căn bản là có thêm vài phần nhiệt tình. Có lẽ đường ranh giới kia bị phá bỏ sau khi Vương Tử Quân đi đến.
Thái độ của Phùng Vũ Trách làm cho Triệu Quân Huy rất hài lòng, hơn nữa điều này cũng nằm trong dự đoán của lão, thế nên lão cười nói: - Tôi thấy bên cạnh khách sạn có một quán trà, chúng ta đến đó ngồi một chút.
Hai người chậm rãi đi về phía quán trà ở cách không quá xa, bọn họ cũng không quan tâm đến những người còn lại.
Phùng Vũ Trách hàn huyên với Triệu Quân Huy vài câu, sau đó thay đổi chủ đề nói: - Chú Triệu, cháu đã ở trên vị trí chủ tịch thành phố được bốn năm, cảm thấy đã làm khá nhiều công tác thế nhưng tình trạng vẫn không được như ý. Ngài và chủ tịch Vương là cộng sự nhiều năm, lại là cán bộ lão thành, ngài có thể cho tôi một lời khuyên, làm sao để có được sự coi trọng của chủ tịch Vương không?
- Chủ tịch Vương là một người rất khoáng đạt, từ trong kết giao thì tôi biết chủ tịch Vương coi trọng nhất là những người chung chí hướng với mình. Triệu Quân Huy đã sớm chờ Phùng Vũ Trách hỏi câu này, vì vậy vừa uống một ngụm trà vừa chải chuốt kinh nghiệm kết giao với Vương Tử Quân, sau đó nói ra như thế.
"Coi trọng người cùng chung chí hướng?" Phùng Vũ Trách có hơi cau mày, một loạt ý nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu.
- Chào bí thư Thành. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với tướng mạo giống như nhân viên công tác cung kính cúi đầu chào hỏi Văn Thành Đồ.
Văn Thành Đồ tuy không biết cô gái này, thế nhưng cũng biết nàng là nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nên khẽ gật đầu với nàng. Trên con đường này có rất nhiều người chào hỏi hắn, động tác như vậy lặp lại vô số lần.
Văn Thành Đồ đi xuyên qua một hành lang, sau đó hắn đi vào phòng nói với Triệu Hiểu Bạch đang ghi tài liệu: - Hiểu Bạch, chủ tịch Vương có trong phòng không?
Triệu Hiểu Bạch không ngờ Văn Thành Đồ lại xuất hiện nơi này, hắn có chút sững sốt, sau đó tranh thủ thời gian đứng lên nói: - Chào bí thư, chủ tịch Vương đang ở trong phòng.
- Chủ tịch Vương có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện cần liên hệ với chủ tịch Vương một chút. Văn Thành Đồ tự nhiên ngồi xuống đối diện với Triệu Hiểu Bạch rồi khẽ nói.
Triệu Hiểu Bạch vừa rót nước cho Văn Thành Đồ vừa cười nói: - Bí thư, ngài chờ chút, tôi sẽ đi vào phòng xem thế nào.
Sau khi dâng trà cho Văn Thành Đồ thì Triệu Hiểu Bạch cất bước đi ra ngoài.
Văn Thành Đồ ngồi uống nước rồi chậm rãi đánh giá tình huống phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch. Phòng này chỉ có một gian, tuy không phải rất lớn thế nhưng lại quét dọn sạch sẽ, dựa lưng vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, có rất nhiều tư liệu và tài liệu.
Đây là lần thứ hai Văn Thành Đồ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, lần đầu tiên là cách thời điểm nhận chức không quá lâu, sau khi đến chào hỏi bí thư Sầm theo đúng nghi lễ, hắn phải sang chào hỏi chủ tịch Vương. Lần đó hắn đến mà không có bất kỳ ý đồ gì, thế nhưng lần này lại khác.
Lúc này Văn Thành Đồ đi vào trong phòng của Vương Tử Quân, ngoài thăm hỏi còn có một vấn đề cần liên hệ. Nhưng nếu so với mục đích của hắn thì chuyện này căn bản không quá quan trọng như vậy.
Văn Thành Đồ chỉ muốn liên hệ với Vương Tử Quân về vấn đề vài hạng mục của thành phố Linh Long bị kẹt ở ủy ban cải cách tỉnh. Đặc biệt là đàm phán tốt với Vương Tử Quân về việc thành phố Linh Long chuẩn bị xây dựng một hạng mục nhà cao tầng.
Vì sự kiên trì của Vương Tử Quân, thế nên tuy thành phố Linh Long cố gắng chạy nhưng ủy ban cải cách bên kia căn bản không thông qua. Hạng mục không được tuyến tỉnh phê duyệt, căn bản không biết khi nào mới được khởi công.
Những chuyện này không có gì liên quan đến Văn Thành Đồ, thế nhưng trước đó Sầm Vật Cương từng đặc biệt tìm hắn, nói về vài hạng mục này, cũng giao cho hắn một nhiệm vụ, đó chính là thuyết phục Vương Tử Quân thông qua cho thành phố Linh Long.
Bản tính của Vương Tử Quân căn bản không dễ thuyết phục, nhưng Văn Thành Đồ cảm thấy Vương Tử Quân cũng không phải là người không biết thức thời, đến khi hắn ý thức được sự việc không thể làm, ít nhất cũng phải thay đổi tư tưởng.
Những ngày tiếp nhận công tác vừa qua làm cho Văn Thành Đồ phát hiện ra nhiều thứ, tuy Vương Tử Quân có một nhóm người ủng hộ, thế nhưng vẫn chỉ là một phái số ít trong tỉnh. Quyết nghị chỉnh đốn khu quy hoạch trong tỉnh tuy được hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh thông qua, thế nhưng lúc này vẫn chưa có dấu hiệu được đưa ra nghiên cứu xem xét ở hội nghị thường ủy.
Người ngăn cản Vương Tử Quân chỉ có một mình Sầm Vật Cương.
Văn Thành Đồ luôn chờ Vương Tử Quân đến tìm mình, thế nhưng đáng tiếc là Vương Tử Quân không có động tác gì. Điều này làm cho hắn có chút thất vọng về Vương Tử Quân, hắn cảm thấy Vương Tử Quân là người hành động theo cảm tình, dù sao cũng chỉ là cán bộ trẻ tuổi.
Văn Thành Đồ là một vị phó bí thư tỉnh ủy đến Mật Đông chưa được bao lâu, hắn bức thiết đứng vững bàn chân, cũng muốn tạo nên lực ảnh hưởng của mình. Nếu một người không có lực ảnh hưởng thì căn bản không ra thể thống gì. Hắn muốn đến Mật Đông để tạo điều kiện cho tương lai phát triển sau này, cớ sao lại không cố gắng tạo nên lực ảnh hưởng cho mình?
Vương Tử Quân đã nhìn không rõ, như vậy mình sẽ làm cho người ta giật mình hiểu ra, cho đối phương biết chỉ có hợp tác với mình mới là lựa chọn tốt nhất.
Khi Văn Thành Đồ đang suy nghĩ như vậy thì cửa phòng mở ra, không những Triệu Hiểu Bạch đi đến, Vương Tử Quân cũng xuất hiện với nụ cười vui vẻ: - Bí thư, thật sự là khách quý.
Khi thấy Vương Tử Quân duỗi hai tay ra thì Văn Thành Đồ càng cảm thấy yên tâm hơn. Vương Tử Quân có thể khách khí như vậy, có thể nói chuyện với mình như thế, căn bản là mình cũng không khó thực hiện suy nghĩ của mình.
Văn Thành Đồ nhiệt tình bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó hắn cười nói: - Đã vài ngày không đến chỗ của chủ tịch, hôm nay đặc biệt đến báo cáo công tác một chút.
Nếu nói đến phương diện báo cáo công tác thì Hà Kiến Chương căn bản là có lý do quang minh chính đại hơn Văn Thành Đồ. Dù sao thì phó chủ tịch thường vụ đến báo cáo với chủ tịch tỉnh cũng là bình thường, thế nhưng phó bí thư đến báo cáo cho chủ tịch tỉnh thì căn bản không quá phù hợp.
Vương Tử Quân biết Văn Thành Đồ nhất định có chuyện cần bàn, vì vậy sau khi khách khí nói vài câu thì mời Văn Thành Đồ đến phòng làm việc của mình. Sau khi cùng Văn Thành Đồ ngồi xuống ghế sa lông, hắn cười nói: - Bí thư, cũng đã lâu hai người chúng ta chưa ngồi cùng một chỗ, thế nào, ngài có thích ứng với nơi này chưa?
- Mật Đông căn bản rất tốt, các đồng chí đều rất nhiệt tình, bí thư Sầm cũng rất quan tâm đến công tác của tôi, tuy tình hình còn chưa quá rõ ràng, thế nhưng cũng đã trải qua giai đoạn đầu tiếp nhận công tác. Văn Thành Đồ tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến rồi cười ha hả nói.