Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tút tút tút.

Điện thoại được nối thông, Quan Vĩnh Hạ cười nói:

- Chào bí thư Nguyễn, tôi là Quan Vĩnh Hạ văn phòng tỉnh ủy.

- Chào thư ký trưởng Quan!

Nguyễn Chấn Nhạc nghe được âm thanh của Quan Vĩnh Hạ mà tỏ ra cực kỳ trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng. Hắn đã nhận được tin tức trưởng ban Dương đã đến Sơn Nam thông qua con đường của mình, nếu như đoán không lầm thì bây giờ nhóm người Quan Vĩnh Hạ đang nghênh đón trưởng ban Dương đến khách sạn Sơn Long. Bây giờ Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại cho mình, chắc chắn là có chuyện.

Việc gì làm cho Quan Vĩnh Hạ phải tự mình gọi điện thoại đến? Nguyễn Chấn Nhạc dù đã hiểu rõ vài phần, nhưng càng là như vậy thì trong lòng càng căng thẳng. Dù sao thì cũng là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, quan trường có rất nhiều điều xảy ra khó thể dự đoán được.

- Bí thư Nguyễn, tỉnh ủy có nhiệm vụ muốn giao cho anh. Trưởng ban Dương đến tỉnh Sơn Nam chúng ta nghiên cứu khảo sát, tỉnh ủy đã nghiên cứu và quyết định chọn Đông Bộ là điểm nghiên cứu, anh cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Quan Vĩnh Hạ tuy nói bằng giọng không nhanh không chậm nhưng lại rất nghiêm túc. Nguyễn Chấn Nhạc đã nắm chắc vài phần, lúc này nghe được lời xác định của Quan Vĩnh Hạ thì trái tim treo trên không mới hạ xuống lồng ngực.

- Cảm ơn sự coi trọng của tỉnh ủy, cám ơn sự thương yêu của bí thư Nhất Phong, cũng cảm tạ sự đề cử của thư ký trưởng Quan. Mong ngài chuyển cáo cho bí thư Nhất Phong, nói thành phố Đông Bộ chúng tôi sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ công tác của lãnh đạo giao phó, tuyệt đối sẽ không làm cho tỉnh ủy mất mặt.

Quan Vĩnh Hạ thấy Nguyễn Chấn Nhạc có nhắc đến mình, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Đối với hắn, nhận được lời cảm tạ của Nguyễn Chấn Nhạc giống như làm ăn buôn bán sinh lời. Nguyễn Chấn Nhạc và Vương Tử Quân đều là những kẻ tương lai vô hạn, nhưng trong hai người này thì hắn càng coi trọng Nguyễn Chấn Nhạc hơn. Dù sao thì càng lên cao càng khó đi, đối với những người tiến lên bằng năng lực như Vương Tử Quân, căn bản là rất khó khăn.

Thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc lại khác, Quan Vĩnh Hạ là tâm phúc của Hào Nhất Phong, hắn cũng biết được vài tin tức, thế cho nên mỗi khi có cơ hội thì thường không bỏ qua sự quan tâm đến Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói lời cảm tạ, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Nguyễn, không cần cảm ơn tôi, người già có nói rèn sắt lúc còn nóng, tôi là thư ký trưởng có thể nói vài lời hiến kế với lãnh đạo, thế nhưng dù sao vẫn dựa vào thực lực của địa phương. Thử nghĩ mà xem, nếu như thành phố Đông Bộ các anh khong có hoàn cảnh phát triển tốt, không có thành tích làm cho bí thư Hào Nhất Phong và tỉnh ủy tỏ ra tán thành, như vậy tôi nghĩ rằng bí thư Hào sẽ không nghe lời đề nghị của tôi. Nói cho cùng thì cũng là vì bí thư Nguyễn đã làm tốt tất cả.

- Cám ơn lời khích lệ của thư ký trưởng Quan, Nguyễn Chấn Nhạc tôi khắc ghi sự coi trọng của ngài vào lòng.

Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên có thể nghe ra lời nói lấy lòng của Quan Vĩnh Hạ, bản thân hắn cũng có ý kết giao với Quan Vĩnh Hạ, thế cho nên dù lời nói của Quan Vĩnh Hạ là thật hay giả, hắn cũng mở miệng bày tỏ tình huống rất biết thời thế.

Quan Vĩnh Hạ cười cười, hắn cũng không tiếp tục dây dưa ở phương diện này, thế là trầm giọng nói:

- Ngày mai trưởng ban Dương sẽ đến thành phố Đông Bộ, bí thư Nguyễn, bây giờ các anh có rất ít thời gian, nhiệm vụ lại quan trọng. Nhưng trong thời gian ngắn này các anh phải làm tốt công tác, có gì cần hỗ trợ thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

- Tôi còn có chút việc bận, chúng ta trò chuyện sau.

Quan Vĩnh Hạ nói xong thì cúp điện thoại. Thật ra khi nói những lời này thì hắn cũng căn bản không có việc gì bận rộn, hắn sở dĩ nói như vậy là muốn cho đối phương biết mình đang đặt đối phương lên vị trí quan trọng nhất.

Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không biết trò mèo của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, đối với hắn thì sự kiện quan trọng nhất lúc này là công tác nghênh đón trưởng ban Dương. Trước khi Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại đến thì hắn đã sớm suy tính phương án, nhưng tuyến trên chưa thông báo, thế cho nên chưa áp đụng mà thôi.

Lúc này tất cả đều đã được giải quyết, cũng nên là lúc Nguyễn Chấn Nhạc áp dụng kế hoạch. Hắn cầm lấy điện thoại bấm một số máy, sau đó thầm nghĩ trong lòng:

- Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, lần trước anh chiếm tiện nghi của tôi ở hội chợ xúc tiến thương mại, lần này tôi sẽ cho anh khổ cực không kém.

Ngọn núi Bắc Phong thuộc dãy Cô Yên Sơn, có hơn trăm người đi vào tham gia cứu hộ, Vương Tử Quân nhìn đám người bận rộn mà không khỏi cảm thấy máu nóng sôi trào.

Những người này dù không tìm ra được những người mất tích, thế nhưng bọn họ là người tình nguyện tham gai, bọn họ bận rộn nơi đây chỉ có một ý nghĩ, đó chính là cống hiến một phần lực lượng để cứu những kẻ đang thất lạc trong núi.

- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công tác, đã gây phiền toái cho đảng ủy chính quyền thành phố.

Nhan Sĩ Tắc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.

Lúc này hai mắt Nhan Sĩ Tắc đỏ rực, dù mới qua nửa ngày nhưng giọng nói đã khàn khàn, rõ ràng hắn luôn không chút rảnh rỗi ở phương diện cứu người lần này. Sua khi sự việc xảy ra ngoài ý muốn, hắn triệu tập tất cả ban ngành lãnh đạo trong huyện, sau đó xanh mặt nói:

- Lúc này tất cả lãnh đạo huyện đều vào đóng quân ở núi Cô Yên Sơn, mãi đến khi tìm được người thất lạc mới được về. Đồng thời thông báo cho tất cả ban ngành chức năng sẵn sàng đón địch, vào thời điểm mấu chốt mà không tìm được người, tôi sẽ cho các anh biết tay.

Nhan Sĩ Tắc là người nói được làm được, đám người trong huyện căn bản đều sợ bí thư Nhan nổi nóng, thế là kẻ nào cũng vội vàng chạy đến đây. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Có bí thư huyện ủy xung phong thì đội ngũ càng thêm lớn, người dân địa phương được điều động, cán bộ cơ quan cũng được điều động. Nhan Sĩ Tắc là lãnh đạo huyện ủy, hắn cũng là người xách gậy lên núi, toàn thân dính đầy bùn đất giống như một con khỉ. Đám người chung quanh thấy rõ biểu hiện của lãnh đạo đứng đầu huyện ủy, thế là không ai dám lười biếng, chỉ có thể theo sát để tìm kiếm, vô hình triển khai một tình cảnh cứu hộ cứu hạn cực kỳ rầm rộ.

Chỉ sau chốc lát thì Nhan Sĩ Tắc đã mệt mỏi gục xuống, thế nhưng vẫn kiên trì không cho thay thế. Thư ký đi theo bên cạnh nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra vài chiếc bánh quy đưa cho bí thư Nhan bồi bổ, lại bị bí thư Nhan nổi trận lôi đình:

- Chúng ta bây giờ đi cứu người, không phải là hưởng thụ. Nếu như muốn ăn cơm, huyện thành đầy quán xá, không cần phải chạy đên đây chịu tội.

Nhan Sĩ Tắc nói xong lại tiếp tục dẫn đội ngũ cứu hộ tiến lên.

Lời nói này của lãnh đạo làm cho các đồng chí cực kỳ cảm động, thế là ai ai cũng bừng bừng khí thế. Vì vậy khi Vương Tử Quân gặp mặt Nhan Sĩ Tắc, lúc này Nhan Sĩ Tắc toàn thân đầy bùn đất, bộ dạng này nhìn qua sẽ làm cho người ta cảm động.

Nhưng lúc này Nhan Sĩ Tắc là người trong cuộc lại cực kỳ không yên, không, phải nói là cực kỳ áy náy. Hắn là người được bí thư Vương coi trọng, trong thời điểm quan trọng thì hắn chẳng những không giúp đỡ được gì cho bí thư Vương, còn gây ra phiền toái lớn như vậy.

Tuy núi Bắc Phong ở Cô Yên Sơn là rất lớn, đường vào núi cũng có rất nhiều, Nhan Sĩ Tắc căn bản không thể nào dàn quân ra chặn hết lại được. Nhưng phiền toái là phiền toái, tìm bất cứ lý do gì nói ra cũng là dư thừa, đều không làm nên chuyện gì. Đặc biệt là bây giờ, lãnh đạo tuyến trên muốn đến nghiên cứu khảo sát công tác cải cách nhân sự của thành phố La Nam, đây là một thời cơ tốt, mình sẽ là người cản đường bí thư Vương sao?

Sự việc này xảy ra, vốn là một chuyện có vinh dự lớn sẽ hóa thành lời phê bình, đối với một người trong quan trường, một thời cơ quan trọng có thể là kỳ ngộ của cả đời.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khốn khổ của Nhan Sĩ Tắc, hắn cười cười nói:

- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, Sĩ Tắc, anh khổ cực rồi. Nhưng tôi còn muốn nhắc lại một yêu cầu, nhất định phải cố gắng lớn nhất nhanh chóng cứu hộ những người trong núi, nhanh chóng tìm ra bọn họ. Như vậy chẳng những có thể đảm bảo tính mạng của bọn họ, còn làm cho than nhân người mất tích cảm thấy yên tâm.

Nhan Sĩ Tắc gật đầu rất mạnh, hắn dùng giọng cực kỳ có khí phách nói:

- Bí thư Vương yên tâm, huyện Dương Phong chúng tôi nhất định sẽ cố gắng cao độ, sẽ tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.

Vương Tử Quân sau khi tìm hiểu tình huống thông qua Nhan Sĩ Tắc, hắn chợt nghe thấy có người nói:

- Bí thư Nhan, ngài cho chúng tôi đi xem, tuy chúng tôi đã già nhưng thật sự rất hiểu rõ về Cô Yên Sơn.

Một người đàn ông chống gậy đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói với Nhan Sĩ Tắc đang báo cáo công tác cho lãnh đạo.

Nhan Sĩ Tắc nhìn người nà rồi trầm giọng nói:

- Anh Trịnh, tôi không phải nói với anh rồi sao, vào núi nên cho đám thanh niên thực hiện, ngài lúc này nên tĩnh dưỡng cho tốt, tuyệt đối không nên lên núi.

Vương Tử Quân lúc này cũng chú ý đến người kia, thấy người đàn ông này hơn bốn mươi, gương mặt đầy phong sương, một chân uốn cong, đi lại đặc biệt khó khăn.

- Bí thư Nhan, cơ thể của tôi không có vấn đề, cứ cho tôi đi, tôi từ nhỏ đã ở trong núi, biết đâu sẽ giúp được cái gì đó?

Người đàn ông nói đến đây thì nhìn về phía Vương Tử Quân, sau đó hắn có chút chần chờ, cuối cùng run giọng nói:

- Xin hỏi có phải ngài là bí thư Vương không?

Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên, sau đó hắn cười cười nói:

- Tôi là Vương Tử Quân.

- Chào bí thư Vương, tôi là Trịnh Liên Phương, là bí thư chi bộ thôn Tiểu Hà ở cách đây không xa. Bí thư Vương, từ nhỏ tôi lớn len trên núi, có thể nói là người cực kỳ quen thuộc khu vực này, ngài cứ cho tôi đi, tôi có thể giúp được nhiều thứ.

Người đàn ông trung niên nghe nói người trước mặt là Vương Tử Quân, thế là giọng điệu càng thêm kích động.

Nhan Sĩ Tắc thấy Trịnh Liên Phương quấn lấy Vương Tử Quân thì chặn lại:

- Anh Trịnh, có chuyện gì anh cứ nói với tôi, bí thư Vương còn nhiều việc cần phải giải quyết.

Nhan Sĩ Tắc nói đến đây thì quay sang Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, anh Trịnh trước kia là người nổi tiếng trong dãy núi Cô Yên Sơn, chân bị gãy trong một lần đi hái lá thuốc. Không phải tôi không muốn cho anh ấy lên núi, thế nhưng sự thật là lên núi quá nguy hiểm, hơn nữ cũng không phù hợp với bệnh tim mạch của anh ấy.

- Bí thư Vương, ngài cứ cho tôi đi, tuy cơ thể tôi có chút vấn đề, thế nhưng đầu óc vẫn tốt. Tôi có thể căn cứ vào một vài dấu vết của bọn họ để lại để biết hướng đi, tôi thật sự có kinh nghiệm hơn người bình thường, còn nữa, tôi cũng sẽ đảm bảo không vướng víu mọi người.

Trịnh Liên Phương giống như sợ Nhan Sĩ Tắc tác động được Vương Tử Quân, thế là hắn cố gắng thuyết phục Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trịnh Liên Phương, hắn khẽ nói:

- Anh Trịnh, tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng sức khỏe quan trọng hơn. Anh yên tâm, chúng tôi có hơn mười tổ chức cứu hộ chuyên nghiệp đi lên núi, nhất định sẽ tìm ra được những người mất tích.

- Bí thư Vương, ngài hãy cho tôi vào núi. Nói thật với ngài, tôi thấy những thân nhân kia chờ đợi lo lắng mà trong lòng ngứa như mèo cào, ngài cũng không thể để tôi trơ mắt đứng đây nhìn được, hơn nữa tôi còn là bí thư chi bộ thôn Tiểu Hà, lúc này tôi cũng nên đứng ra gánh vác chứ?

Vương Tử Quân nghe những lời nói mộc mạc của Trịnh Liên Phương thì thật sự cảm thấy nóng lòng, vào thời đại vật chất như thế này, khó thể tìm ra được âm thanh nào thật thà chất phác, thế nên dễ làm cho người ta cảm động.

Nhưng trước mặt là một người có sức khỏe không tốt, Vương Tử Quân sao có thể cho hắn ta lên núi? Khi hắn còn đang chần chờ thì điện thoại di động chợt vang lên.

- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không nhìn dãy số, hắn tiện tay bấm nút nghe.

- Bí thư Tử Quân, tôi là Quách Tiên Vi.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Quách Tiên Vi, nếu so với trước đó thì giọng điệu của Quách Tiên Vi bây giờ thật sự có chút trầm thấp.

Tuy trong lòng sinh ra cảm giác không tốt nhưng Vương Tử Quân vẫn cười nói:

- Trưởng phòng Quách, ngài gọi điện thoại cho tôi, có phải có gì cần sắp xếp cho thuộc hạ không?

- Tử Quân, sự việc có biến hóa, vì Cô Yên Sơn xảy ra chuyện, thế cho nên lãnh đạo tỉnh ủy quyết định đời địa điểm nghiên cứu sang thành phố Đông Bộ.

Giọng nói của Quách Tiên Vi vẫn trầm thấp, hắn nói xong thì mở miệng khuyên nhủ Vương Tử Quân:

- Đời người không được như ý muốn của chúng ta, sự việc lần này quá trùng hợp, anh cũng không nên đặt nặng trong lòng.

- Dù sao thì thành tích của thành phố La Nam cũng không ai có thể xóa đi được, xong lần này thì anh vẫn còn nhiều cơ hội.

Quách Tiên Vi nói làm cho Vương Tử Quân ngây cả người, nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Khi thời gian dần trôi qua, hắn càng cảm thấy bình tâm tĩnh khí là cực kỳ quan trọng, đối với rất nhiều sự việc thì không phải nóng lòng là có thể giải quyết được, nếu muốn giải quyết phải bình tĩnh xem xét cho ra phương án tốt.

- Có chuyện gì xảy ra sao?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

- Sự việc liên quan đến Cô Yên Sơn đã được truyền thông đưa ra ngoài.

Quách Tiên Vi hàm hồ nói một câu, sua đó di chuyển chủ đề sang phương diện khác, an ủi Vương Tử Quân nên thoải mái, buông lỏng tinh thần, không cần quá dây dưa ở sự kiện này.

Vương Tử Quân tỏ vẻ cảm tạ sự quan tâm của Quách Tiên Vi, sau đó hắn cúp điện thoại. Gió núi lạnh lẽo thổi qua, hắn càng thêm tỉnh táo.

Vương Tử Quân cảm thấy sự việc này không đơn giản, tuy hắn đã cho ra quyết định ở hội nghị thường ủy, không nên quá áp chế truyền thông, thế nhưng tốc độ truyền bá cũng không thể nhanh như vậy được.

Chỉ có người hữu tâm thúc đẩy thì sự kiện Cô Yên Sơn mới được truyền đi nhanh chóng, mà người hữu tâm là ai? Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, thế nhưng khi tất cả ý nghĩa này lóe lên, tâm tư của hắn tập trung vào một mối, đó chính là phải xử lý sao cho tốt sự kiện Cô Yên Sơn.

- Chào bí thư Vương, tôi là phóng viên nhật báo Sơn Nam, tôi muốn phỏng vấn ngài một chút, có được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK