Tiểu Miêu vội vàng chạy đến ngoài phòng làm việc của cục trưởng Đoạn Văn Đống, khi gõ cửa thì trái tim của nàng chợt nhảy dựng lên. Lúc này tâm tình của cục trưởng Đoạn căn bản là không tốt, nếu như nàng báo cáo sự việc, cục trưởng Đoạn không vui sẽ không nổi trận lôi đình sao?
Lạc đà sụp xuống cũng vì một cọng rơm cuối cùng.
Không biết vì sao trong đầu Tiểu Miêu lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, nếu như nói tất cả những chuyện phát sinh vào những ngày qua như gánh nặng trên người cục trưởng Đoạn Văn Đống, lúc này một sự việc phát sinh xem như cọng rơm cuối cùng trên lưng con lạc đà đã cạn kiệt sức lực.
Nhưng Tiểu Miêu căn bản không dám trì hoãn, nàng do dự một chút rồi gõ cửa phòng làm việc của Đoạn Văn Đống. Đồng thời nàng cũng có chút đồng tình với tình hình của cục trưởng Đoạn vào lúc hiện tại. Nàng thấy cục trưởng Đoạn là một nhân vật chính trực trong cục công an thành phố, cũng vì người này quá chính trực nên đắc tội với nhiều người.
Lúc này đang có rất nhiều người ngóng trông Đoạn Văn Đống rơi đài, sập ổ.
Tuy Tiểu Miêu đồng tình với Đoạn Văn Đống, thế nhưng nàng cũng chỉ là đồng tình trong lòng. Nàng chỉ là một nhân viên công tác bình thường, trong đơn vị ai cũng chú trọng đến ngõ nhà mình, ai thèm quan tâm ngõ nhà người ta đang đóng đầy băng tuyết? Nếu muốn phát triển tốt trong đơn vị thì cần phải kiên trì một phương châm: Thức thời là trang tuấn kiệt, cần giữ khoảng cách an toàn với cục trưởng Đoạn.
- Vào đi.
Khi âm thanh của Đoạn Văn Đống vang lên thì Tiểu Miêu đẩy cửa đi vào. Tiểu Miêu thấy hai mắt cục trưởng Đoạn đang ngồi sau bàn làm việc đầy tơ máu, cơ thể mệt mỏi khó thể chịu nổi.
Tiểu Miêu biết rõ vì sao cục trưởng Đoạn lại mệt nhọc như vậy, nàng do dự một chút, sau đó đi đến bên cạnh, đặt tư liệu xuống trước mặt Đoạn Văn Đống.
Thật ra Tiểu Miêu nhìn thấy đều là thật, nhưng có một điều nàng đang nghĩ lầm, bộ dạng của Đoạn Văn Đống căn bản không phải là giả, thế nhưng tâm tình lại sục sôi ý chí chiến đấu.
Khi liên tục xâm nhập điều tra, càng có nhiều thông tin có lợi rơi vào trong tay hắn. Vì muốn ép phần tử phạm pháp sa lưới, hắn làm một người đánh cá đang chờ đợi thời khắc thu lưới.
Nhưng lúc này thì thấy tư liệu báo cáo lên trên, Đoạn Văn Đống thật sự ngồi không yên, hắn không ngờ vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.
- Đây là thật sao?
Đoạn Văn Đống vỗ bàn rồi giật mình hỏi một câu mất hết phong độ. Sau đó hắn chợt thấy mình thất thố, án mạng căn bản không phải là chuyện đùa, thế cho nên cũng không ai dám mở miệng nói đùa.
Tiểu Miêu cũng hiểu được cảm nhận của Đoạn Văn Đống vào lúc này, vì vậy nàng tranh thủ thời gian khẽ nói:
- Thông tin là do trung tâm tiếp nhận thông cáo của cảnh sát đưa đến, chắc chắn không sai.
Đoạn Văn Đống khoát tay áo cho Tiểu Miêu đi ra ngoài, sự việc xảy ra vào đúng thời điểm tất cả còn chưa đến đúng thời điểm càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, lúc này hắn nên tỉnh táo một chút. Tiểu Miêu ở bên cạnh lại thở dài một hơi, nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ là người bị lãnh đạo trút giận, thế nhưng không ngờ lại vượt qua thử thách.
Khi Tiểu Miêu rời đi thì Đoạn Văn Đống châm một điếu thuốc, hắn hít vào hai hơi thật mạnh, sau đó cầm điện thoại lên. Hắn tin không bao lâu thì chuyện này sẽ được lan truyền khắp thành phố Đông Hồng, thậm chí là phạm vi sẽ ngày càng rộng. Trước khi tin tức được truyền đi rộng khắp, hắn nên báo cáo với bí thư Vương, để cho bí thư Vương có sự chuẩn bị.
Sau khi nối thông điện thoại với Vương Tử Quân, Đoạn Văn Đống đã bình tĩnh trở lại. Hắn khẽ báo cáo sự việc vừa xảy ra cho Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân căn bản không có ấn tượng gì với Phục Đại Thành, thế nhưng hắn lại không xa lạ gì công ty Đại Thành.
Lúc này xảy ra chuyện, rõ ràng là quẹt diêm châm vào ngòi nổ, tất cả những thứ bọn họ đã chuẩn bị tốt chỉ sợ sẽ nổ tung theo quả bom lần này. Đoạn Văn Đống dù là một đối tượng bị nổ chết thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng mục tiêu cuối cùng của đám người kia chính là mình.
Vương Tử Quân không nói gì làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy áp lực rất lớn, tuy chỉ là vài chục giây nhưng hắn cảm thấy thời gian như cả thế kỷ.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Đầu kia vang lên âm thanh của Vương Tử Quân, giọng nói có chút âm trầm so với lúc đầu.
- Trên cơ bản đã chuẩn bị xong.
Đoạn Văn Đống cảm thấy tinh thần chấn động, hắn hiểu đây là lúc mà bí thư Vương sẽ cho ra chỉ thị.
- Bắt đầu hành động, nhất định phải làm cho thật đẹp, tôi ở tỉnh ủy chờ tin tức tốt của anh.
Vương Tử Quân đã khôi phục lại giọng nói bình thản, hắn trầm giọng nói với Đoạn Văn Đống ở phía bên kia.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Đoạn Văn Đống mà cảm thấy không được bình tĩnh. Mặ dù hắn đang mở ra một trận chiến lớn, thế nhưng có hay không một trận chiến lớn khác đang chờ hắn? Nhưng Đoạn Văn Đống bây giờ phải ra tay, trận chiến này tuy không cần phải như thế, chẳng qua lại cực kỳ chấn động.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn thầm nghĩ đến vài vấn đề, có nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chân Hồng Lỗi:
- Bí thư Vương, tôi là Chân Hồng Lỗi, có việc cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân biết rõ Chân Hồng Lỗi muốn báo cáo với mình điều gì, nhưng hắn vẫn giữ cho âm thanh của mình cực kỳ bình tĩnh:
- Cục trưởng Chân, có chuyện gì gấp gáp như vậy?
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Chân Hồng Lỗi báo cáo sự việc liên quan đến vụ án Phục Đại Thành bị giết tại nhà. Tuy hắn đã nhận được báo cáo của Đoạn Văn Đống, thế nhưng hắn vẫn cẩn thận nghe nghóng báo cáo của Chân Hồng Lỗi.
- Cục trưởng Chân, anh cầm tư liệu đến tỉnh ủy, hai chúng ta báo cáo với bí thư Diệp. Còn nữa, chỉ thị cho thành phố Đông Hồng phá án trong thời gian nhanh nhấ, loại trừ những ảnh hưởng bất lợi của sự việc.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đến báo cáo với Diệp Thừa Dân, hắn chợt nhận được điện thoại của Khuất Chấn Hưng, nói hắn đến phòng làm việc của bí thư Diệp một chuyến, nói là bí thư có việc gấp cần tìm. Tuy Khuất Chấn Hưng nói rất nghiêm, không nói Diệp Thừa Dân tìm mình làm gì, thế nhưng hắn vẫn đoán được nội dung của sự việc.
Khi Vương Tử Quân thu dọn tài liệu chuẩn bị đi đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, điện thoại của nhiều người liên tục vang lên. Nội dung của những cuộc điện thoại này căn bản liên quan trực tiếp đến vụ án của Phục Đại Thành, giống như bọn họ thấy được cái gì đó, càng có người bắt đầu mài dao.
Khi Vương Tử Quân đi đến dưới văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn vừa vặn gặp mặt thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành. Khi hai người sóng vai đi lên lầu thì Đào Nhất Hành khẽ nói:
- Bí thư Vương, đôi khi lùi một bước còn tốt hơn tiến hai bước.
Đào Nhất Hành nói rất khẽ nhưng Vương Tử Quân nào không hiểu ý nghĩa của nó? Lúc này hắn gật đầu nói:
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi biết rõ mình nên làm thế nào.
Đào Nhất Hành khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Tuy vừa rồi hắn nhắc nhở Vương Tử Quân, thế nhưng xem ra Vương Tử Quân căn bản khó vượt qua sự kiện khó khăn lần này.