Vì có Lâm Trạch Viễn tham gia nên bữa cơm lần này kéo dài hơn một giờ, sau khi cơm nước no nê thì Lâm Trạch Viễn khách khí cáo từ Vương lão, dẫn Lâm Dĩnh Nhi cáo từ mà đi. Vì có Lâm Trạch Viễn đến nên Lâm Dĩnh Nhi không thể nào đề cập đến chuyện Vương Tử Quân thiếu tiền, tránh trường hợp bố lại trừng mắt với Vương Tử Quân.
- Bây giờ tình thế trong cục thật sự càng ngày càng khó nắm chắc.
Vương Giải Phóng bưng chén trà lên, sau đó khẽ làm một ngụm, lại dùng giọng cảm thán nói.
Lúc này ngồi trong nhà uống trà đều là người Vương gia, vì vậy Vương Giải Phóng mới nói ra lời cảm khái như thế, nếu Lâm Trạch Viễn chưa đi, sợ rằng lão cũng không dám nói như vậy.
Vương Giải Phóng vì sao phải cảm khái? Vương Tử Quân biết rất rõ, vì tình huống trước mắt Lâm Trạch Viễn dần nắm thế chủ động, Vương Giải Phóng bị kẹp giữa chủ tịch tỉnh và anh của mình, thế nên càng khó làm.
Vẻ mặt Vương lão vẫn rất lạnh nhạt, giống như không nghe được lời của Vương Giải Phóng, mà Vương Quang Vinh mấp máy môi nhưng cũng không nói ra khỏi miệng. Tô Thuận Tân ngay cả chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, thế cho nên cũng không chú ý đến chuyện của Vương Giải Phóng.
Vương Tử Quân buông ly trà trong tay xuống, thấy bầu không khí có chút đè nén, hắn thản nhiên nói:
- Đứng bên trong thì vong, chạy ra ngoài thì tồn, nếu trong tỉnh đã nổi gió bão, đầy trời bão tố, Nhị thúc, cháu mạo muội nói một câu, chú sao không rời khỏi thành phố Giang Thị để đi chủ chính một phương?
Vương lão đang từ từ nhắm mắt chợt mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân vừa kinh ngạc vừa có chút vui mừng. Lão khá thích đứa cháu này, cũng coi như nhìn trúng hắn, nhưng lại giật mình vì ánh mắt nhìn xa trông rộng của nó.
Vương Giải Phóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lão nghiêm trang nói:
- Chú cũng đã từng nghĩ qua như vậy, nhưng chú cũng có lo lắng, chú sợ xuống tuyến dưới thì sau này có muốn về đơn vị cũng không dễ dàng.
Vương Tử Quân hiểu tâm tư của Vương Giải Phóng, nhóm Vương Quang Vinh cũng rất hiểu, Vương Giải Phóng là một vị phó phòng tổ chức xếp hàng đầu trong tỉnh, nếu thời cơ đến thì sẽ dễ dàng tiến lên làm trưởng phòng tổ chức, như vậy hầu như là rất thuận lý. Tất nhiên lão sẽ không chịu bỏ qua chức vụ trưởng phòng tổ chức quyền cao chức trọng kia.
- Nhị thúc, cháu biết chú nghĩ đến điều gì, nhưng cháu cảm thấy chú nên nhìn xa thêm một chút. Bây giờ trên vấn đề xem xét nhân tuyển thì càng chú trọng kinh nghiệm cơ sở và chủ chính một phương, nếu chú cứ mãi uốn mình trong cơ quan, như vậy đường đi của chú sẽ ngày càng khốn khó.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi nói.
Đường càng ngày càng khốn khó.
Những chữ này của Vương Tử Quân giống như đánh sau vào trong gan phổi của Vương Giải Phóng, làm cho hắn rơi vào trong trạng thái khó hiểu.
Vương Tử Quân nhìn Vương Giải Phóng tỏ ra do dự, hắn cũng không mở miệng. Hắn là một người cháu, hắn cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn Vương Giải Phóng có đi ra khỏi vòng tròn bảo thủ của mình hay không, cũng chỉ có thể xem vào chính mình mà thôi.
Nếu so sánh với bữa cơm trưa ở nhà ông cụ, như vậy bữa cơm tối thì Vương Quang Vinh mới thật sự là nhân vật chính. Trong một gian phòng lớn của khách sạn ven sông, chẳng những có đủ cán bộ lớn nhỏ trong văn phòng tỉnh ủy, còn có Trương Tùng Niên, Đậu Minh Nhạc và những người bạn học khá thân của Vương Quang Vinh.
Vương Tử Quân luôn nở nụ cười đón chào tất cả các vị khách đến chúc mừng, liên tục chào mừng chú bác, nhưng trên thực tế thì hắn chỉ chú ý một mình Đậu Minh Nhạc.
- Tử Quân, sự việc đã hoàn thành.
Khi Vương Tử Quân đi đến rót rượu cho Đậu Minh Nhạc, chợt Đậu Minh Nhạc dùng giọng không đếm xỉa nói một câu.
Đây chính là đạo quan trường, tặng người một phần nhân tình lớn thì anh cũng không nên tỏ ra quá hùng hồn, càng không thể tỏ ra cao cao tại thượng, anh cần phải ổn định, hời hợt, nếu không người ta sẽ không thấy thoải mái. Vương Tử Quân nghe thấy Đậu Minh Nhạc dùng giọng tùy ý nói đã làm xong thì gật đầu thật mạnh, trong đầu chợt xuất hiện vẻ mặt vênh váo của Ngụy Hiểu Kim.
Lúc này cần phải cho tên Ngụy Hiểu Kim kia biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Sau khi xuống xe khách, Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn vươn tay mệt mỏi rồi đi ra ngoài bến xe.
Nói thật thì hôm nay Vương Tử Quân không muốn về, những ngày nay hắn đã được nếm trải đủ sự dịu dàng của Tần Hồng Cẩm, hắn rất muốn ở bên cạnh nàng vài ngày, không, phải là triền miên vài năm. Tất nhiên một bên mạnh mẽ và một bên dịu dàng, anh điên khùng tôi ngây ngốc, chỉ là hắn còn là một bí thư đảng ủy xã, hắn không thể nào cứ mãi chìm đắm trong mê say, còn có nhiều chuyện cần hắn đi xử lý.
- Bí thư Vương.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì một chiếc Santana hơi cũ chạy đến bên cạnh.
Tiểu Tào nhanh chóng thò mặt ra qua cửa sổ chiếc Santana, điều này làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó nhanh chóng mỉm cười:
- Tiểu Tào, mới hai ngày không gặp mà xe cộ đổi thay thế này sao?
Tiểu Tào là người cơ trí, hắn vừa nghe thấy bí thư Vương nói như vậy thì nhanh chóng giải thích:
- Bí thư Vương, chiếc xe jeep ở xã đã bị chủ tịch Triệu lấy đi, xe này là tôi đi mượn của người khác.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì, chỉ một hành động nho nhỏ này cũng quá đủ để thấy được bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện của Tiểu Tào. Hắn không cản chủ tịch Triệu lái xe đi, nhưng vì đến đón bí thư, Tiểu Tào lại đi mượn xe đến đây. Tâm ý lần này tất nhiên là bí thư sẽ hiểu, đây là chỗ thông minh của Tiểu Tào, có đôi khi không cần nói nhiều, chỉ cần biết điểm dừng là được.
Vương Tử Quân khẽ kéo cửa xe, hắn ngồi xuống ghế sau, Santana đúng là Santana, dù nó có hơi cũ nhưng nồi vào rất thoải mái, tốt hơn xe jeep rất nhiều.
- Bí thư Vương, chúng ta chạy về xã sao?
Tiểu Tào nghiêng đầu dùng giọng cung kính hỏi.
- À, về đi, trong huyện cũng không có chuyện gì, chúng ta về. Đúng rồi, hai ngày nay ở xã không có chuyện gì chứ?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Tiểu Tào, sau đó khẽ hỏi.
Tiểu Tào là một người lái xe có ánh mắt tinh đời, tất nhiên hắn hiểu rõ lãnh đạo quan tâm thứ gì. Trước nay hắn luôn tin sẽ có cơ hội cho người chuẩn bị, thế cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn đáp án, bây giờ nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Vương, những ngày nay ngài không có mặt, chủ tịch Triệu thật sự rất bề bộn, nghe nói vì sự kiện đấu thầu hai mươi trường tiểu học trong xã mà tóc rụng đi hơi nhiều.
Tiểu Tào nói đến đây thì dùng giọng thản nhiên nói:
- Vài ngày trước công tử của phó bí thư Tiền đến xã tìm chủ tịch Triệu, tìm không thấy thì tỏ ra rất nôn nóng nhưng vẫn tiếp tục ngồi chờ. Điều này làm cho chủ tịch Triệu sợ đến mức giấu mình trong nhà vệ sinh rất lâu, cũng không dám thở mạnh, như chuột thấy mèo.
Vương Tử Quân thấy Tiểu Tào nói buồn cười như vậy cũng có chút đắc ý, khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt. Triệu Liên Sinh không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ biết nịnh nọt công tác của phó bí thư huyện, nhưng cũng sẽ không giao hạng mục cho những kẻ như vậy, bản thân lại không dám chọc giận đám công tử kia, chỉ có một chiêu thức duy nhất là tránh mặt không gặp.
- À, xem như chủ tịch Triệu cũng khổ cực rồi.
Vương Tử Quân chợt khôi phục lại như thường, hắn dùng giọng thản nhiên nói.
Tiểu Tào nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, trong lòng thầm cảm thán. Bí thư Vương này lớn hơn mình năm tuổi nhưng tâm cơ và lòng dạ lại rất sâu sắc, chính mình kém quá xa. Triệu Liên Sinh đã kinh doanh ở xã Tây Hà Tử được vài chục năm, hầu như đã lung lạc hết nhân tâm, dù là một cây kim cũng khó thể nào đâm vào. Ngay cả một vị bí thư có kinh nghiệm công tác cơ sở vài chục năm cũng bị tên này khống chế đại cục mà xuống đài trong ảm đạm.
Không ngờ bí thư Vương đến xã Tây Hà Tử lại ra chiêu không một tiếng động, lực ảnh hưởng của chủ tịch Triệu liên tục giảm xuống, bây giờ nói về quyền lực ở xã Tây Hà Tử, chủ tịch Triệu căn bản không là gì với Vương Tử Quân.
- Két!
Dù có chút phân thần nhưng Tiểu Tào vẫn lái xe rất ổn, thấy phía trước có người thì hắn nhanh chóng thắng lại, chiếc Santana dừng lại ngay lập tức.
Tiểu Tào ngồi trên xe mà cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hận không thể nhảy xuống xe chửi mắng. Nhưng khi hắn nổi giận xem xét, chợt thấy vài người đang đi đường dùng tay kéo một người không cẩn thận mà ngã xuống đứng lên.
- Cno bà nó, mày chạy xe kiểu gì vậy? Không có mắt à? Ông sẽ thu cả giấy phép lái xe và giấy tờ của mày, câu lưu mày.
Người được nâng lên có chút sợ hãi, bây giờ vẻ mặt lại trở nên dữ tợn.
Vương Tử Quân ngồi phía sau và thấy rõ ràng cục diện ở phía trước, tốc độ chạy xe của Tiểu Tào dù có hơi nhanh nhưng trách nhiệm vẫn thuộc về tên kia, vì đột nhiên lại đứng giữa đường chặn xe.
Mà người này thì Vương Tử Quân lại quen biết chính là Ngụy Hiểu Kim, kẻ đứng chắn ngoài đường chính là Ngụy Hiểu Kim.
Lúc này là cuối mùa thu, Ngụy Hiểu Kim mặc một bộ áo khoác màu đen, trên cổ là một chiếc khăn màu trắng, thật sự rất có phong thái của lãnh đạo xã hội đen trong phim Hongkong, nhưng hắn vừa té lăn xuống đất, cũng không còn chút phong thái nào. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngụy Hiểu Kim nhìn nụ cười có chút hả hê của Vương Tử Quân mà vừa sợ vừa giận, tại sao mình lại gặp phải tên này? Trước đó hắn còn muốn so sánh với đối phương, đá bay con vịt Chu Ái Quân, hắn vì thế mà rất đắc ý. Hắn định đến làm nhục Vương Tử Quân một phen, nhưng người này căn bản không có mặt ở xã Tây Hà Tử.
Điều này làm cho Ngụy Hiểu Kim rất khó hiểu, giống như tập hợp đủ mọi lực lượng đấm ra một cái, đợi đến khi đấm xong mới phát hiện mình đánh lên bông.
Sau bữa tiệc mất mặt ở quán cơm Giang Viên, Ngụy Hiểu Kim về nhà thêm mắm dặm muối với bố mình, vất vả lắm mới có thể để bố thông qua, nhưng hắn không tìm được Vương Tử Quân để khoe khoang, điều này làm cho hắn có chút căm tức.
Ngụy Hiểu Kim nhắn tin thì Vương Tử Quân không nhận điện thoại, điều này càng làm cho hắn cảm thấy ngột ngạt, trong lòng thầm nghĩ đối phương rõ ràng là ngoan cố chống cự. Thế là hắn phái người đến bến xe, hắn cần chờ Vương Tử Quân quay về, sau đó làm nhuc đối phương một phen.