- Chủ tịch Hà, tôi cũng không muốn ăn điểm tâm một mình,t hế cho nên gọi anh đến ăn cùng cho vui.
Vương Tử Quân để cho Hà Khởi Duệ ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó cười hì hì nói.
Hà Khởi Duệ biết rõ Vương Tử Quân gọi mình đến tuyệt đối không đơn giản chỉ là cùng ăn điểm tâm. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn nở nụ cười nói:
- Bí thư Vương, ngài thật sự là quá đúng lúc, tôi cũng đang định đi ăn điểm tâm.
Sau khi Lưu Xã Quân ân cần múc cháo vào chén, Vương Tử Quân cầm bánh bao lên cắn một miếng, sau đó nói với Hà Khởi Duệ:
- Chủ tịch Hà, anh nếm thử món bánh báo này xem, hương vị rất ngon.
Hà Khởi Duệ cũng cầm bánh bao lên ăn một miếng, sau đó nói:
- Bí thư Vương, món bánh bao này thật sự rất ngon, cho dù là cửa hàng làm bánh bao ngon nhất thành phố La Nam cũng không hơn được thế này.
Hai người Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ vừa ăn bánh bao vừa ăn cháo, Hà Khởi Duệ tuy cười tươi vui vẻ nhưng lại mang theo vài phần lo lắng. Trình Tự Học đã đi, Lý Quý Niên cũng đã đi, hai người kia đi thì Hà Khởi Duệ biết sự việc chạy lên tỉnh vì hạng mục đường sắt Mân Cô xem như đã thất bại.
Hai vị lãnh đạo kia không muốn sự việc rơi lên người mình, thế cho nên một vị chạy vào nằm viện, một người chạy về chăm lo mẹ già, trực tiếp đẩy trách nhiệm cho kẻ khác. Sau này nếu có người nhắc đến chuyện này, tất nhiên hai vị lãnh đạo kia sẽ căn bản có thể nói rõ nó không liên quan đến mình.
Hà Khởi Duệ cũng tin Vương Tử Quân có thể nhìn rõ trò mèo của hai người Trình Tự Học và Lý Quý Niên. Với tình cảnh của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, lựa chọn tốt nhất chính là đẩy sự việc này ra, tuy vẫn bị mắng nhưng ít nhất cũng có người chịu tội thay.
"Chính mình rất có thể sẽ là người chịu tội thay!"
Khi Lưu Xã Quân đến mời mình dùng điểm tâm với Vương Tử Quân, Hà Khởi Duệ đã dự liệu được điều này, thế nhưng trong lòng lại căn bản không tìm được lý do từ chối.
"Lúc này dù có giả bệnh cũng đã muộn."
Trong đầu Hà Khởi Duệ lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là không nhịn được phải cảm khái một câu. Hắn biết rõ giả bệnh là biện pháp tốt, thế nhưng bây giờ mình muốn giả bệnh cũng xem như quá chậm rồi.
- Chủ tịch Hà, đối với hạng mục đường sắt Mân Cô, anh cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Khi Hà Khởi Duệ đang suy nghĩ rối loạn thì Vương Tử Quân đột nhiên đặt chén xuống rồi trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, sự kiện thay đổi tuyến đường của đường sắt Mân Cô, tôi thấy chúng ta căn bản sẽ không có được sự trợ giúp nào từ tỉnh ủy. Tôi nghe ý tứ của lãnh đạo tỉnh, cảm thấy sự việc lần này căn bản khó thể nào được thực hiện theo phương án trước đó.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì dừng lại, hắn biết rõ mình nói thêm thì sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Nếu Vương Tử Quân biết thời biét thế đem chuyện này giao cho mình, chỉ sợ mình sẽ biến thành kẻ không may nhất thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cười cười, hắn trầm giọng nói:
- Hạng mục đường sắt Mân Cô có liên quan đến tương lai phát triển của thành phố La Nam chúng ta, chính là một hạng mục quan trọng nhất trong khoảng thời gian này của thành phố chúng ta. Bây giờ phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần còn hy vọng, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục cố gắng hết mình.
Vẻ mặt Hà Khởi Duệ chợt trở nên trắng bệch, thầm nghĩ lần này xem như mình khó thể tránh né được gì nữa rồi.
Hà Khởi Duệ nhớ rõ khi mình còn trẻ từng xem qua một bộ phim, nhân vật phản diện trong phim dùng giọng trầm thấp nói với cấp dưới như thế này:
- Anh à, Quốc Dân Đảng đã đến thời khắc nguy hiểm, anh là một phần tử của Quốc Dân Đảng, chúng ta phải trung thành báo quốc, tuyệt đối không thể để mất đất được.
Khi viên cấp dưới đang cảm động đến mức ngây người, vị thủ trưởng đã đặt tất cả gánh nặng lên vai thuộc hạ, còn chính mình thì đi ra phía sau.
Lúc này Hà Khởi Duệ thấy mình giống như tên cấp dưới kia, lúc này bí thư Vương giống như vị lãnh đạo đang bố trí nhiệm vụ cho mình. xem tại TruyenFull.vn
"Tôi thật sự giúp đỡ anh!"
Trong đầu Hà Khởi Duệ chợt xuất hện câu nói mà nhân vật thuộc hạ trong phim đã từng lên tiếng.
- Chủ tịch Hà, anh hiểu rõ tầm quan trọng của hạng mục đường sắt Mân Cô hơn so với tôi, anh là cán bộ lão thành của thành phố La Nam, anh càng biết rõ hạng mục này có tác dụng thế nào cho sự phát triển của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nói từng câu từng chữ đánh vào lòng Hà Khởi Duệ, lúc này Hà Khởi Duệ cũng xem như hiểu Vương Tử Quân muốn nói gì.
- Năm sáu triệu quần chúng thành phố La Nam đều kỳ vọng vào hạng mục này, tất cả đều rơi lên người anh. Chủ tịch Khởi Duệ, anh nhất định không nên phụ lòng kỳ vọng của đảng ủy và nhân dân với mình được.
Hà Khởi Duệ thầm cảm thấy sự việc phát sinh giống như những gì mình đang nghĩ, hắn thầm mắng chửi chó má.
Nhưng Hà Khởi Duệ mắng thì có được lợi ích gì? Vương Tử Quân là bí thư thành phố La Nam, lời nói của hắn là mệnh lệnh, chính mình có thể trực tiếp kháng lệnh để làm theo ý mình sao? Nếu nói như vậy thì chỉ sợ chính mình sẽ là người đầu tiên bị phê bình vì hạng mục này.
Khi Hà Khởi Duệ chuẩn bị lên tiếng, chuẩn bị nuốt cục xương vào họng thì chợt nghe Vương Tử Quân khẽ nói:
- Tuyến tỉnh tỏ vẻ giúp đỡ thành phố La Nam chúng ta, tuy bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch vì một vài nguyên nhân mà không bày tỏ thái độ một cách rõ ràng, thế nhưng vẫn tỏ vẻ giúp đỡ. Chỉ cần chúng ta thuyết phục cục đường sắt, như vậy tất cả sẽ không còn là vấn đề.
Hà Khởi Duệ lúc này càng thêm bội phục vị bí thư trẻ tuổi này, Vương Tử Quân cực kỳ trầm ổn và lão thành, tuy tuổi trẻ nhưng làm việc căn bản là không ai bằng, một lòng hoàn thành công tác, điều này làm người ta nhìn vào căn bản không thấy chút vấn đề nào. Thái độ của Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân là thế nào chẳng lẽ hắn không biết? Bây giờ bí thư Vương mở miệng sao lại biến thành giúp đỡ thành phố La Nam?
Lúc này Hà Khởi Duệ chợt nghĩ, với sự lớn gan và năng lực ứng biến của Vương Tử Quân, hơn nữa lại trầm ổn và lão luyện như vậy, quả thật sẽ là một nhân vật chính trị không bao giờ ngã đổ, nào giống như một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi hung hăng phấn chấn?
Có sự giúp đỡ của lãnh đạo cấp tỉnh, có sự phối hợp của ban ngành trong thành phố La Nam, Hà Khởi Duệ anh không làm tốt công tác kéo hạng mục đường sắt Mân Cô, căn bản sẽ là một kẻ vô năng.
Nếu một sự việc như vậy rơi lên đầu Vương Tử Quân sẽ chẳng là vấn đề, nhưng chuyển sang cho một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố như Hà Khởi Duệ thì rõ ràng là dê thế tội. Quá cao tay, Hà Khởi Duệ hắn thật sự coi thường vị bí thư thị ủy này, hắn vốn cho rằng bí thư chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm của mình, không ngờ lại phối hợp với đám người Trình Tự Học và Lý Quý Niên để bỏ chạy, trực tiếp ném hết tất cả tội lỗi lên người mình.