Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vương Tử Quân cảm thấy áp lực còn lớn hơn vừa rồi mình bị phê bình, đúng lúc có một người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Lâm Trạch Viễn khẽ báo cáo một việc. Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân, dùng giọng có chút khó bỏ đi được nói: - Hôm nay hai người chúng ta nói đến đây thôi, thế này đi, tối nay cậu có thể đến nhà tôi dùng cơm.

Vương Tử Quân là người nhìn Lâm Trạch Viễn đi lên từ địa phương, hắn thầm nghĩ xem như mình đã vượt qua cửa ải lần này. Hắn nhìn bầu trời xanh, thầm nghĩ mình nên thừa cơ hội thời tiết tốt đẹp mà đưa vợ con ra ngoài đi dạo một chút.

Vương Tử Quân đi thì chợt thấy một người đang cúi đầu đi tới. Hắn thấy hình bóng của đối phương có chút quen thuộc, khi đang định chú tâm nhìn lại, lúc này người kia chợt ngẩng đầu nhìn lên giống như có cảm ứng gì đó.

- Chào bí thư Nguyễn. Vương Tử Quân thấy đó là Nguyễn Chấn Nhạc thì tươi cười nghênh đón. Hắn biết rõ lần này Nguyễn Chấn Nhạc có tác dụng thế nào trong sự kiện của mình, nhưng hắn biết rõ thì cũng không định biểu hiện điều này lên gương mặt mình.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thấy Vương Tử Quân thì có chút khổ sở. Lúc này hắn đang suy nghĩ lo lắng về một việc khác, hắn thấy Vương Tử Quân xòe tay ra đưa đến, cũng không thể không nhanh chóng tiến lên nghênh đón.

Hai bên bắt tay nhau, Nguyễn Chấn Nhạc cười nói: - Chủ tịch Vương đến báo cáo công tác sao?

- À, vừa rồi bí thư Lâm đã mắng tôi một chặp, căn bản không nhìn rõ đông tây nam bắc. Vương Tử Quân buông tay Nguyễn Chấn Nhạc rồi cố gắng bày ra bộ dạng giống như vừa rồi mới bị phê bình. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc nhìn gương mặt của Vương Tử Quân mà càng cảm thấy không thoải mái, hắn thậm chí thấy Vương Tử Quân lúc này có chút khoe khoang.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc có khó chịu thế nào thì vẫn phải cười nói: - Bí thư Lâm phê bình chính là bảo vệ anh, đối với nhiều người thì căn bản không thể tìm ra cơ hội để được bí thư Lâm phê bình.

Hai người nói cười vài câu, sau đó Nguyễn Chấn Nhạc nhìn đồng hồ rồi nói: - Chủ tịch Vương, ngài cứ bận rộn, thủ trưởng có việc tìm tôi, sau này chúng ta liên lạc lại sau.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, vừa rồi hắn chờ gặp mặt Lâm Trạch Viễn thì từ miệng một vị nhân viên công tác mà biết vị thủ trưởng kia vừa mới đi nghiên cứu công tác ở thành phố Ma Đô, mới một giờ qua đi, bây giờ sao có thể gặp mặt Nguyễn Chấn Nhạc cho được?

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng không thể vạch trần, hắn cười cười nói: - Nếu như lãnh đạo có việc cần tìm thì bí thư Nguyễn nên nhanh chân hơn, có việc gì sau này chúng ta liên lạc với nhau sau.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn hình bóng bỏ đi cao ngất của Vương Tử Quân, hắn thở dài một hơi, sau đó thầm mắng: - Hèn gì hôm nay mình gặp toàn chuyện không may, thì ra là đụng mặt người này.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không dám nói quá lớn, vì vậy người đàn ông trung niên đi qua trước mặt cũng không hiểu hắn nói gì. Người này đi đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc thì khẽ chào hỏi: - Chủ nhiệm Nguyễn, anh đang bận rộn gì vậy?

- À, chào chủ nhiệm Tiết, hiện tại tôi có chút việc. Nguyễn Chấn Nhạc thấy người đàn ông trung niên kia đi đến thì dùng giọng không nhanh không chậm nói.

- Vừa rồi tôi nghe nói thủ trưởng đã ra bên ngoài kiểm tra công tác, sao anh còn ở lại chỗ này? Trong mắt của chủ nhiệm Tiết có vài phần hoài nghi, giọng điệu có chút giật mình.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn gương mặt của chủ nhiệm Tiết mà không khỏi cảm thấy không thoải mái. Hắn cố gắng làm cho nụ cười của mình ung dung hơn: - À, là thế này, lãnh đạo sắp xếp cho tôi làm vài chuyện, cho nên không đi được.

Sau khi chủ nhiệm Tiết rời đi thì gương mặt Nguyễn Chấn Nhạc càng thêm âm trầm, lần này thủ trưởng thật sự đi ra kiểm tra công tác, thế nhưng cũng không nói hắn ở nhà làm chuyện gì.

Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến gương mặt đắc ý của người trước đó luôn phải làm trợ thủ cho mình, hắn cảm thấy lòng đau như dao cắt. Tuy thủ trưởng không nói lời nào, thế nhưng đó không phải là điềm tốt.

Sở dĩ xuất hiện tình huống này thì Nguyễn Chấn Nhạc cho rằng tám chín phần mười là sự kiện ở Mật Đông. Hắn đã thông qua con đường của mình mà biết được kết quả ở tỉnh Mật Đông, hắn không ngờ một cục diện tốt đẹp lại biến thành như vậy. Mặc dù hắn và những người kia không có kết giao quá sâu, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình giống như nhãi nhép đi qua đi lại ở sự kiện này.

Khi thủ trưởng lên máy bay thì người phụ trách công tác có gọi điện thoại báo cho Nguyễn Chấn Nhạc một tiếng, yêu cầu hắn đi đến chỗ trưởng ban Dương. Hắn vốn có ý nghĩ đến báo cáo với Dương Độ Lực, bây giờ được lãnh đạo sắp xếp, càng nhanh chóng đi gặp Đồng Lục.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang suy tư xem lãnh đạo yêu cầu mình gặp Dương Độ Lục làm gì, mình nên nói những gì thì lại gặp Vương Tử Quân, điều này làm cho hắn cảm thấy buồn bực. Dù gì thì gặp phải Vương Tử Quân cũng không phải tốt lành gì cả.

Nguyễn Chấn Nhạc đi đến phòng làm việc của Dương Độ Lục, lúc này Dương Độ Lục đang xem xét văn kiện trong phòng. Sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đi vào thì Dương Độ Lục mới đặt văn kiện xuống. Nhưng lúc này gương mặt Dương Độ Lục không hiền hòa như dĩ vãng, căn bản là rất nghiêm túc.

- Chấn Nhạc, gần đây cậu công tác thế nào? Tuy giọng nói của Dương Độ Lục rất hiền hòa, thế nhưng lại làm cho một Nguyễn Chấn Nhạc hiểu rõ tính tình của trưởng ban Dương cảm thấy lãnh đạo đang mất hứng, thậm chí có thể nói là đang nổi giận.

Nhưng mình lam gì mà Dương Độ Lục nổi giận? Thậm chí ai làm cho Dương Độ Lục nổi giận? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của nguyễn chấn nhạc, điều này làm cho tâm tình không yên của hắn càng thêm bất ổn.

- Tôi công tác rất phong phú, đi theo thủ trưởng học tập được nhiều thứ. Nguyễn Chấn Nhạc khẽ ho khan một tiếng rồi dùng giọng có vài phần ứng phó việc công nói.

Dương Độ Lục ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Sau khi uống một hớp nước thì mới nói: - Thủ trưởng rất tán thưởng công tác của cậu, nói cậu công tác ở cơ quan trung ương nhiều năm, đã có nhiều kinh nghiệm công tác cơ quan, nếu như tiếp tục ở lại cơ quan thì căn bản là gây bất lợi cho sự phát triển của cậu.

Nguyễn Chấn Nhạc không lên tiếng nhưng gương mặt chợt biến đổi, dù sao thì kết quả này chính là xấu nhất với hắn, mà kết quả xấu nhất này lại xuất hiện.

- Trưởng ban Dương, tôi cảm thấy mình còn khiếm khuyết ở phương diện năng lực, cần phải tăng cường học tập thêm, tôi... Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa giải thích xong thì Dương Độ Lục đã khoát tay cản lại, Dương Độ Lục nói: - Đến địa phương nào cũng là học tập, hơn nữa học tập ở thực tiễn là nhanh nhất.

- Tôi biết rõ năng lực của cậu, nhưng tôi còn phải nhắc nhở cậu, đó là làm việc nên nhận thức rõ bản chất, không phải dựa theo yêu thích của mình. Không nắm rõ bản chất mà lại mù quáng thực hiện công tác, cuối cùng chỉ là hại người hại mình.

Nguyễn Chấn Nhạc không biết mình rời khỏi phòng làm việc của Dương Độ Lục như thế nào, thế nhưng trong đầu hắn chỉ lóe lên một câu nói sau cùng của Dương Độ Lục, đó là hại người hại mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK