- Chủ tịch Vương, vị này chính là giám đốc Thẩm Vạn Quân của tập đoàn Thần Phương. Giám đốc Thẩm luôn là một người bạn tốt của tôi ở tỉnh Mật Đông, anh ấy là người trượng nghĩa, căn bản luôn nổi tiếng trong số những người bạn của tôi. Người đầu tiên được La Binh giới thiệu chính là Thẩm Vạn Quân.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì Thẩm Vạn Quân, đặc biệt là sau khi đọc xong tư liệu về tập đoàn Thần Phương, thế nên lúc này cười cười nói: - Chào giám đốc Thẩm.
Vương Tử Quân tỏ ra lạnh nhạt cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của Thẩm Vạn Quân, khi La Binh giới thiệu xong thì hắn đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng nghe giám đốc La tâng bốc tôi, con người của tôi có không ít bệnh tật, ngài đi vào Mật Đông thì tôi luôn là lính của ngài. Hôm nay tôi tỏ thái độ rõ ràng với ngài, đó chính là ngài nói tôi chạy hướng đông sẽ tuyệt đối không chạy hướng tây, tuyệt đối không hai lòng.
Thẩm Vạn Quân nói đến đây thì giống như còn chưa thỏa mãn mà nói tiếp: - Chủ tịch Vương, ngài đến tỉnh Mật Đông, chúng tôi căn bản là những người tâm phúc. Không phải tôi là người thích nói nhiều, thế nhưng bí thư Sầm tuy là người có năng lực mạnh, là người có chuyên môn, thế nhưng cũng chỉ là người thường ở phương diện phát triển kinh tế. Tôi sợ nhất chính là điểm này, anh không hiểu kinh tế thì không có vấn đề, thế nhưng khó chịu chính là anh lại luôn muốn nắm lấy cây gậy chỉ huy.
Vương Tử Quân nghe thấy Thẩm Vạn Quân nói ra những lời như vậy thì có chút giật mình, chẳng những không xem thường người này, ngược lại còn coi trọng hơn một bậc. Người này nói năng không che đậy miệng, nghe qua thì có vài phần lỗ mãng, thế nhưng thực tế lại nắm bắt chuẩn quan hệ giữa mình và Sầm Vật Cương, nếu không chỉ sợ không dám nói ra những lời rối loạn như vậy.
Vương Tử Quân khẽ ho khan một tiếng, hắn cũng không nói lời nào, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Thẩm Vạn Quân.
Vẻ lạnh lùng của Vương Tử Quân cũng không làm cho Thẩm Vạn Quân cảm thấy xấu hổ, hắn nở nụ cười thoải mái rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Ngoài Thẩm Vạn Quân và Từ Thành Kha thì những người còn lại đều có uy tín danh dự trong tỉnh Mật Đông. Bọn họ đa số đều không ở trong quan trường, thế nhưng nắm doanh nghiệp cũng có lực ảnh hưởng lớn của mình.
Ví dụ như Thịnh Lưu Duệ được Trương Tề Bảo giới thiệu cho Vương Tử Quân, người này cũng có mặt. Khi giới thiệu thì người này không tỏ ra rất cung kính, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy có vài phần kiêu ngạo.
Vì mọi người chỉ là mới quen nên Vương Tử Quân căn bản không nói quá nhiều, chỉ ngẫu nhiên lên tiếng với La Binh hai ba câu. Nhưng tất cả mọi người nơi đây đều lấy Vương Tử Quân làm trung tâm, tất cả câu chuyện đều xoay quanh Vương Tử Quân.
Tình huống này làm cho bầu không khí cũng không quá nhiệt liệt.
Sau khi uống vài ly rượu thì Vương Tử Quân đứng lên nói: - Anh La, các anh cứ uống với nhau, tôi còn có chút chuyện, tôi phải đi trước một chút.
Tuy Vương Tử Quân nói ra những lời rất kỹ xảo, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ chân thật đáng tin. La Binh vốn định khuyên Vương Tử Quân vài câu, thế nhưng lại không biết nói sao cho phải, lời nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng.
- Chúng ta cùng nhau tiễn chân chủ tịch Vương. Từ Thành Kha thấy thái độ lãnh đạm của vương tử quân thì gương mặt béo tốt có chút khác thường, lúc này Vương Tử Quân phải đi, hắn vội vàng đứng lên. Có Từ Thành Kha dẫn đầu thì những người khác cũng nhanh chóng đứng lên, nhưng Vương Tử Quân lại khoát tay nói: - Chỉ đi hai ba bước thì cần gì phải đưa tiễn, các vị cứ ở lại uống rượu vui vẻ với giám đốc La là được.
Vương Tử Quân nói rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau khi hắn đi thì gian phòng trở nên rất yên tĩnh.
Bầu không khí yên tĩnh duy trì được một phút, sau đó Từ Thành Kha mới dung giọng không yên nói: - Các anh nói xem, chủ tịch Vương có buông tay ở sự kiện lần này không?
Tuy là Từ Thành Kha hỏi tất cả mọi người, thế nhưng từng luồng ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Vạn Quân. Thẩm Vạn Quân nâng ly của mình lên uống một ngụm, sau đó mới ung dung nói: - Tôi cảm thấy khởi đầu ngày hôm nay là không tệ.
- Anh Thẩm, anh không nên ở đây thừa nước đục thả câu, anh cũng không phải không thấy họ Vương kia cho ra cái giá quá lớn, mới uống vài ly, không nói lời nào đã bỏ đi, chúng ta còn chưa hiểu thế nào thì bỏ đi mất rồi. Thịnh Lưu Duệ nói có chút trắng trợn, bộ dạng của hắn giống như bất mãn vì hành vi của Vương Tử Quân.
Thẩm Vạn Quân giống như dễ dàng tha thứ cho Thịnh Lưu Duệ, hắn nhìn về phía Thịnh Lưu Duệ rồi vẫy tay nói: - Giám đốc Thịnh, anh gấp cái gì? Vương Tử Quân là ai? Anh ta không thể nào vừa gặp mặt đã hòa mình với chúng ta được.
Từ Thành Kha không lên tiếng, bốn phía cũng không có ai lên tiếng, thế là hắn không khỏi nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Hôm nay tôi thấy rõ tình cảnh của Vương Tử Quân, các anh cũng biết rồi đấy, anh ấy có không ít cố kỵ với chúng ta.
- Dù Vương Tử Quân có nghĩ thế nào về chúng ta thì như vậy vẫn là rất bình thường. Thẩm Vạn Quân uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: - Nhưng có một điều mà mọi người phải nhớ kỹ, đó chính là chúng ta rất hữu dụng với Vương Tử Quân, nếu như người này không muốn bị Sầm Vật Cương ép cho không thể ngóc đầu ở Mật Đông, như vậy thì phải có được sự ủng hộ của chúng ta.
- Đúng, ông cụ nhà tôi có nói, cường long không áp địa đầu xà, những người như chúng ta khi làm việc còn phải nể mặt mũi đám địa đầu xà, huống hồ đó là Vương Tử Quân. Thịnh Lưu Duệ nói rồi khẽ gõ tay lên mặt bàn, gương mặt càng lộ ra vài phần ngạo nghễ.
Người chỗ này căn bản đã quen với sự kiêu ngạo của Thịnh Lưu Duệ, thế cho nên đại đa số mọi người cũng không quan tâm.
Khi mọi người đang trò chuyện với nhau, La Binh từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn đám người Thẩm Vạn Quân rồi dùng giọng không được tự nhiên nói: - Các vị, hôm nay chủ tịch Vương có việc, sau này chúng tay hãy tìm thời gian...
- Ha ha ha, anh La, có thể cùng dùng cơm một chỗ với chủ tịch Vương thì xem như anh em chúng tôi được hưởng hào quang từ anh rồi. Tôi nói cho anh biết, sau này cũng không còn ít chuyện nhờ anh liên hệ với chủ tịch Vương. Thẩm Vạn Quân không chờ La Binh nói xong thì đứng lên kéo tay lớn tiếng nói.
La Binh nghe thấy Thẩm Vạn Quân nói như vậy thì mới giảm bớt chút xấu hổ, hắn cười ha hả nói: - Anh Thẩm, sau này nếu anh có gì cần tôi thì cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng.
- Ha ha ha... Thẩm Vạn Quân cười to vài tiếng, sau đó nâng ly rượu lên nói: - Anh La, vừa rồi chủ yếu là hoan nghênh chủ tịch Vương, bây giờ anh em chúng ta cùng nâng ly vì tình hữu nghị.