Lý Thừa Uyên nói đúng, bây giờ trước khi tổ chức bầu cử trong hội đồng nhân dân thì người này cần bảo trì sự ổn định của mình, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy không phải như vậy. Lúc này thượng cấp cơ bản đã xác định hướng đi của mình, việc cấp bách hắn cần làm là phải vững vàng trên vị trí hiện tại, chỉ chờ khi chính mình rời khỏi Nam Giang thì thắng lợi sẽ nằm trên tay của hắn.
Nhưng Vương Tử Quân có thể vì ngồi vững mà không làm được sao? Hắn xem xét nặng nhẹ, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Mặc dù hắn rất muốn làm từng bước, thế nhưng lương tâm lại không cho phép hắn làm như vậy.
- Chủ tịch Thừa Uyên, hy vọng sau này tôi có thể thường xuyên đến chỗ ngài uống trà. Vương Tử Quân xoay người lại nhìn thật sâu vào Lý Thừa Uyên, có chút cảm động.
Lý Thừa Uyên đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rời đi, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn lúc này liên tục suy nghĩ là vì sao Vương Tử Quân lại làm như vậy, hắn nghĩ một lúc lâu mà không cho ra được lời giải nào. Hắn quay lại phòng làm việc, cầm báo cáo của Trình Viên Lệ lên chăm chú xem xét, khi đọc lại lần thứ hai thì mất kiên nhẫn vứt tài liệu này sang một bên.
Lý Thừa Uyên hít vào một hơi rồi lẩm bẩm: - Sợ bóng sợ gió, làm sao lại có người không ổn định như vậy?
Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Thành Vân đến báo cáo: - Chủ tịch Lý, giám đốc sở y tế Hào Nhất Vi đến rồi.
- Cậu cho anh ta về đi, tôi tạm thời còn phải tham gia một hội nghị, sau này nếu có thời gian sẽ cho gọi anh ấy đến. Lý Thừa Uyên cảm thấy không cần phải gặp mặt Hào Nhất Vi, thế là hắn khoát tay áo nói.
Triệu Thành Vân cảm thấy không được tự nhiên, chính mình gọi điện thoại mời Hào Nhất Vi dến, bây giờ chủ tịch lại lên tiếng đuổi đi. Nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi vã đầy mồ hôi của Hào Nhất Vi khi chạy đến phòng làm việc của mình, Triệu Thành Vân cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng chủ tịch Lý đã nói như vậy, hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
Triệu Thành Vân nghe giọng nói và nhìn gương mặt chủ tịch Lý Thừa Uyên, hắn mẫn cảm ý thức được có chuyện gì lớn đang xảy ra. Còn chuyện lớn đó là gì, hắn căn bản còn chưa hiểu rõ ràng cho lắm. Hắn thấy Lý Thừa Uyên là người cực kỳ tỉnh táo, dù là chuyện gì xảy ra thì cũng có thể che giấu cảm xúc, vừa rồi trưởng phòng Vương đến báo cáo công tác làm cho chủ tịch Lý trở nên nôn nóng, điều này ít nhất cũng nói rõ vì sự việc hiện tại mà lãnh đạo đang cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, tảng đá trong lòng rơi xuống hơn phân nửa. Hắn có thể thuyết phục được Lý Thừa Uyên, như vậy xem như dịch chuyển được một phần khối nham thạch. Nhưng sự việc còn chưa thể lạc quan, còn có một ngọn núi lớn khó thể rung chuyển là Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân vẫn còn có chút e sợ ở phương diện tâm lý với Diệp Thừa Dân, tuy hắn cảm thấy đối phương thiếu quyết đoán, thế nhưng người này cực kỳ xứng đáng với chức vụ bí thư tỉnh ủy Nam Giang.
Nhìn vào lực khống chế của Diệp Thừa Dân ở Nam Giang, có thể thấy đây là một cán bộ lãnh đạo có uy phong không nhỏ. Người này ở trên vị trí cao nhất trong quan trường Nam Giang, có thể nhét phần lớn quyền lực vào trong tay mình, đây chính là một thể hiện của phương diện mưu sâu kế cao.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy vừa mới nhận chức là Trịnh Thanh Tuyền đang báo cáo công tác trong phòng. Trịnh Thanh Tuyền là một người được phái đến từ cơ quan trung ương, nghe nói trước kia từng làm việc với bí thư Diệp Thừa Dân.
Trịnh Thanh Tuyền hơn bốn mươi tuổi, nếu nhìn vào vị trí hiện tại thì cũng thấy đây là cán bộ trẻ, nhưng người này trẻ tuổi không thể so sánh được với Vương Tử Quân. Vì Vương Tử Quân căn bản công tác ở khối tổ chức nên không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Trịnh Thanh Tuyền.
- Trưởng phòng Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Diệp Thừa Dân nhanh chóng đi ra khỏi bàn làm việc của mình, sau đó cùng ngồi xuống ghế sa lông với Vương Tử Quân.
Trịnh Thanh Tuyền đứng bên cạnh khẽ gật đầu rồi dùng ánh mắt dò xét nhìn Vương Tử Quân. Mặc dù hắn là người xếp sau Vương Tử Quân trong danh sách thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng dù sao hai bên cũng là thường ủy tỉnh ủy, nhìn vào lại thấy bí thư Diệp quá dung túng với Vương Tử Quân.
Sau khi Trịnh Thanh Tuyền đi vào tỉnh Nam Giang thì không có quá nhiều tiếp xúc với Vương Tử Quân, nhưng hai tai hắn đã được rót đầy những đánh giá về người này: Năng lực công tác cực kỳ mạnh mẽ, mức độ nhạy cảm và lực lĩnh ngộ quá cao vời, không phải là người bình thường có thể so sánh được. Người như vậy nên được thượng cấp phá lệ trọng dụng và đề bạt. Hắn thấy Vương Tử Quân nổi tiếng nhất chính là còn quá trẻ, ngoài ra cũng không có gì xuất sắc hơn người.
Tất nhiên Trịnh Thanh Tuyền căn bản chôn sâu cảm giác khinh thường Vương Tử Quân vào tận đáy lòng, chưa từng biểu hiện cho bất kỳ người nào. Dù sao thì người đã lên đến vị trí hiện tại thì cũng không ai ngu.
- Bí thư Diệp, tôi có vài phần công tác cần báo cáo với ngài. Vương Tử Quân nhận lấy ly trà từ tay của Khuất Chấn Hưng, sau đó hắn nói với Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề làm cho Trịnh Thanh Tuyền như đứng đống lửa ngồi đống than, không có biện pháp tiếp tục ở lại. Vì vậy hắn đứng lên nói với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, tôi còn có chút việc cần đi trước.
Trịnh Thanh Tuyền nói xong thì khẽ gật đầu với Vương Tử Quân.
Sau khi ra khỏi cửa thì Trịnh Thanh Tuyền nói với Khuất Chấn Hưng đang đi phía sau lưng mình: - Chấn Hưng, trưởng phòng Vương này thật sự quá kiêu ngạo rồi.
Khuất Chấn Hưng căn bản cực kỳ nể mặt Trịnh Thanh Tuyền, chỉ cần người kia nói ra lời nào thì hắn cũng cười vui vẻ trả lời, nhưng lúc này Trịnh Thanh Tuyền lại cảm thấy quá bất ngờ, Khuất Chấn Hưng giống như không nghe thấy lời nói của mình, không có chút phản ứng nào, chỉ lầm lũi đi về phía trước.
Biểu hiện của Khuất Chấn Hưng làm cho Trịnh Thanh Tuyền cảm thấy rất không thoải mái, lại có thêm vài phần ghen ghét với một Vương Tử Quân có thể làm cho bí thư Diệp đi ra khỏi bàn làm việc để tiếp đón.
Vương Tử Quân căn bản không thèm chú ý đến chút ý nghĩ này của Trịnh Thanh Tuyền, tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Diệp Thừa Dân. Dù sao thì Diệp Thừa Dân cũng là người đứng đầu tỉnh Nam Giang, rất nhiều chuyện trong tỉnh cần được bí thư Diệp xử lý.
Diệp Thừa Dân xem xét cẩn thận báo cáo của sở y tế, sau đó khẽ nhíu mày. Lão là một người từng trải qua nhiều cương vị lãnh đạo, lão nhìn qua có thể thấy ý nghĩa của nó là như thế nào.
Vương Tử Quân trầm mặc một lúc rồi mới đứng lên nói: - Tử Quân, có vài người phát bệnh, chúng ta hoàn toàn có thể chọn lựa biện pháp nghiêm khắc nhất để phòng ngừa, nhưng như thế này giống như động can qua, có hơi quá thì phải?