Vương Tử Hoa nói rất bừa bãi thế nhưng ý nghĩa là gì thì mọi người hiểu rõ ràng. Thế cục bây giờ quá khó khăn, lúc này mụn mủ của công ty Đại Dã Quốc Tế đã thối rữa nghiêm trọng.
- Mày...Mày... Vương Giải Phóng hổn hển đứng lên, nhìn tư thế thì giống như sinh ra xúc động muốn cho con trai một tát. Vương Tử Quân khoát tay áo tỏ ý cho chú mình ngồi xuống, sau đó hắn hỏi Vương Tử Hoa: - Cậu nói rõ sự kiện một lượt, trọng điểm là cậu có liên lụy thế nào trong hạng mục của công ty Đại Dã Quốc Tế lần này.
Vương Tử Quân mở miệng làm cho Vương Giải Phóng định chửi ầm lên phải thu lời vào bụng. Mặc dù lão cực kỳ tức giận chỉ hận rèn sắt không thành thép, thế nhưng lão cũng hiểu rõ vấn đề, nếu mình nổi nóng bây giờ cũng không giải quyết được gì.
- Mau nói rõ với anh, nói tất cả sự việc, để xem anh có kế sách gì đối phó hay không?
Vương Tử Hoa nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói ra tình huống về công ty Đại Dã Quốc Tế. Khi Vương Tử Hoa đến làm phó chủ tịch thành phố thì căn bản là không làm cho mọi người tin phục, tuy đám người ở thành phố Lữ Xuyên cũng vì Vương gia mà không dám làm gì Vương Tử Hoa, thế nhưng thực tế căn bản không có ai thèm quan tâm đến hắn.
Vương Tử Hoa nghĩ đến phương diện anh mình là Vương Tử Hoa đang là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, uy phong tám bề, nhưng chính mình có đội tuổi tương đồng căn bản không làm tốt vị tri của một phó chủ tịch thành phố, thế là trong lòng cực kỳ uất nghẹn, hắn một lòng muốn dựng lên uy vọng của mình ở thành phố Lữ Xuyên.
Chỉ là uy vọng không phải là thứ mà Vương Tử Hoa muốn là có, hắn không phải không có bối cảnh và quan hệ, thế nhưng muốn có uy vọng thì phải có thành tích rõ ràng.
Vương Tử Hoa vì muốn mình nhanh chóng đứng vững bàn chân mà bắt đầu bỏ công phu ở phương diện mình được phân công quản lý là kêu gọi đầu tư. Mặc dù năng lực kêu gọi đầu tư của hắn kém xa Vương Tử Quân, thế nhưng hắn thật lòng làm một thời gian cũng xem như có chút hiệu quả.
Chẳng qua hiệu quả này rất tốt với người bình thường nhưng là chưa đủ với Vương Tử Hoa, hắn thật lòng muốn có thành tích lớn hơn. Hắn muốn địa vị của mình được xác lập ở thành phố Lữ Xuyên, muốn lợi dụng công tác kêu gọi đầu tư để làm bàn đạp tiến lên như diều gặp gió trong thành phố Lữ Xuyên.
Vì mục đích này mà Vương Tử Hoa căn bản là không ngại khó khăn gian khổ. Sau khi công ty Đại Dã Quốc Tế có ý muốn đầu tư vào thành phố Lữ Xuyên, Vương Tử Hoa tích cực tiếp xúc với Đại Dã Quốc Tế, hắn căn bản cực kỳ cố gắng, muốn biểu hiện sự chân thành của mình với đối phương.
Khi Vương Tử Hoa nói đến đây thì Vương Tử Quân thầm nghĩ bây giờ có nhiều công ty căn bản là không quá tinh khiết, bọn họ chỉ thông qua những biện pháp thế này để thiết lập âm mưu, đầu tiên cho ra cái giá thật cao, sau đó dùng lạt mềm buộc chặt, chờ khi đối phương sốt ruột thì xem như đã là cá mắc câu.
Vương Tử Hoa căn bản là bỏ ra ba lượt mời công ty Đại Dã Quốc Tế đến thành phố Lữ Xuyên. Phía thành phố Lữ Xuyên vốn có chút nghi ngờ với công ty Đại Dã Quốc Tế có xuất thân Hongkong này, thế nhưng Vương Tử Hoa căn bản là bỏ qua, tự mình đến Hongkong khảo sát một phen, sau đó mới loại trừ những nghi kỵ trong thành phố Lữ Xuyên.
Lúc bắt đầu thì công ty Đại Dã Quốc Tế cũng thật sự đầu tư vào thành phố Lữ Xuyên, đưng nói là những hạng mục nhỏ, sau khi giám đốc Xa đi vào trong thành phố Lữ Xuyên thì ném ra hai triệu đầu tư cho giáo dục, điều này làm cho cả thành phố Lữ Xuyên xem bọn họ như thần tài đến nhà mình.
Hùn vốn cùng nhau kinh doanh, phối hợp cho vay, ưu đãi chính sách...Tất cả liên tục ép về phía công ty Đại Dã Quốc Tế, mà công ty Đại Dã Quốc Tế cũng nhanh chóng biến thành điểm sáng của thành phố Lữ Xuyên. Khi công ty Đại Dã Quốc Tế liên tục đẩy mạnh xây dựng hạng mục thì Vương Tử Hoa cảm thấy ngày an nhàn của mình đã đến, địa vị của hắn và công ty Đại Dã Quốc Tế ở thành phố Lữ Xuyên liên tục tăng tiến.
Khi Vương Tử Hoa thấy công ty Đại Dã Quốc Tế liên tục đẩy mạnh đầu tư, vị trí của hắn càng được người ta coi trọng, đúng lúc ông nội qua đời. Sau khi tổ chức lễ truy điệu cho ông nội thì thư ký vội vàng chạy đến tìm Vương Tử Hoa, nói rằng vài người phụ trách của công ty Đại Dã Quốc Tế đã biến đâu mất.
Khi đó Vương Tử Hoa còn nghĩ rằng phía công ty Đại Dã Quốc Tế mở hội nghị hay đi nghỉ ngơi đâu đó, đám người kia có tiền, có nhiều phương pháp nghỉ ngơi, ví dụ như có thể đi đến Nam Hải chơi đùa vài ngày.
Nhưng khi mà gọi điện thoại không được, thậm chí tài khoản của đối phương cũng biến mất, Vương Tử Hoa cuối cùng cũng sinh ra cảm giác xấu. Khi mà hơn một ngàn công nhân của công ty Đại Dã Quốc Tế kéo đến biểu tình, như vậy cảm giác xấu kia càng thêm chân thật.
Lúc đầu Vương Tử Hoa căn bản là không tin, thế nhưng cuối cùng cũng phải tin, điều này không khỏi làm cho hắn rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Hắn đã nhiều lần gọi điện thoại liên lạc với người phụ trách của công ty Đại Dã Quốc Tế, thế nhưng mỗi lần như vậy đều căn bản là không liên lạc được.
Kết quả này căn bản làm cho Vương Tử Hoa cảm thấy sợ hãi, nhưng khi mà nhiều người ném nguyên nhân của sự việc này lên đầu hắn, tuy hắn cảm thấy cực kỳ uất ức nhưng căn bản là hết đường chối cãi.
Vương Tử Hoa là người kéo công ty Đại Dã Quốc Tế đến Lữ Xuyên, hắn cũng là người tranh thủ chính sách ưu đãi cho đối phương, căn bản là có quyền lớn nhất ở phương diện đầu tư của công ty Đại Dã Quốc Tế. Nhưng rõ ràng là Vương Tử Hoa cũng bị người ta xếp đặt, mà sở dĩ công ty Đại Dã Quốc Tế có thể lừa đảo tốt đẹp như vậy, làm cho người ta căn bản không thể nhìn ra có chút vấn đề, căn bản đều là nhờ vào sự hỗ trợ của một người nào đó, mới có thể làm cho Vương Tử Hoa đã từng tiến hành điều tra nhưng không có chút vấn đề nào.
Người thật sự đứng sau lưng giúp đỡ công ty Đại Dã Quốc Tế là ai? Bây giờ nó căn bản không còn là quan trọng, quan trọng là những gì mà Đại Dã Quốc Tế bây giờ đã gây ra cho thành phố Lữ Xuyên, nó giống như một kho thuốc súng mà bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Hơn nữa bây giờ thế cục đã quá rõ ràng, chỉ cần có người cầm cây đuốc châm lửa vào thì tất cả sẽ nổ tung, sẽ cháy lan sang đồng cỏ ở bên cạnh.
- Mày đúng là thằng ngu, trên thế gian nào có bữa cơm trưa miễn phí? Đạo lý đơn giản thế mà mày không hiểu sao? Vương Giải Phóng là người đầu tiên ngồi không yên, lão nhìn con trai rồi lớn tiếng giận dữ nói.