Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó thành phố La Nam tổ chức hội nghị thường ủy, tin tức này được truyền khắp thành phố La Nam, những chuyện thế này sao Vương Tử Quân không nghe được? Đối mặt với tình huống kia không biết Vương Tử Quân sẽ có phản ứng gì, thế cho nên mọi người cảm thấy rất chờ mong.

- Anh nói xem bí thư Vương và bí thư Trình liệu có xung đột với nhau không?

Phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách Biên Hộc Lâm vừa nhàn nhã tự đắc uống trà vừa hạ thấp âm thanh khẽ nói với nhân viên nghiên cứu Đổng Trí Tân cấp cục ở bên cạnh.

Đổng Trí Tân chừng năm mươi tuổi, đã đến tuổi thọ sắp về hưu. Năm xưa hắn làm chủ tịch huyện Dương Phong thì cũng xem như là cán bộ trẻ tuổi, nhưng khi cán bộ thành phố thay đổi trong nhiệm kỳ mới lại đặt sai vị trí, hơn nữa làm việc quá cứng nhắc. Thế cho nên ma xui quỷ khiến thế nào lại từ vị trí chư hầu một phương biến thành nhân viên nghiên cứu cấp cục của phòng nghiên cứu chính sách thành phố.

Theo lời của Đổng Trí Tân, năm xưa khi còn làm chủ tịch huyện thì bỏ ra không ít lực lượng, làm không ít những chuyện khó, đổ nhiều mồ hôi vì sự phát triển kinh tế của huyện Dương Phong. Nhưng cũng vì tính tình chó má như vậy, hắn không biết kẻ nào đang thật sự ganh đua với mình, thế cho nên bị điều từ vị trí nóng sang cương vị ghẻ lạnh.

Phòng nghiên cứu chính sách cũng là một đơn vị tốt, đối với cán bộ trẻ tuổi thì đây sẽ là một bệ phóng hay sân khấu thi triển tài hoa. Chỉ cần cho ra một bản báo cáo tốt sẽ cung cấp cho quyết sách của lãnh đạo, tất nhiên cũng có thể thuận lợi lọt vào mắt xanh của lãnh đạo. Nhưng đối với Đổng Trí Tân thì đã sớm không còn ước vọng như vậy, lúc này hắn chỉ cần một ly trà, một gói thuốc và đọc báo nửa ngày, như vậy đã vui vẻ tiêu dao tự tại lắm rồi. Lúc này thời gian của hắn dần trở nên già cỗi, sau thời gian bị đè nén thì hắn thật sự thích cuộc sống không chút gợn sóng sợ hãi vào lúc này. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vài năm qua đi thì tính tình của Đổng Trí Tân vẫn có hương vị như xưa, dù sao thì cấp bậc vẫn như cũ, chỉ là lấy mất đi chức vụ chủ tịch huyện mà thôi, cũng xem như bị ném vào lãnh cung. Vì vậy mà hắn nói chuyện càng không kiêng nể gì so với trước.

- Tất nhiên sẽ có kịch hay để xem, bí thư Vương nếu như không cho ra vài hành động, như vậy cũng coi như uổng phí.

Đổng Trí Tân lấy hộp trà trong ngăn kéo bàn làm việc của Biên Hộc Lâm, sau đó hắn dùng giọng có chút hả hê nói.

- Anh Đổng muốn làm gì vậy? Tôi còn chưa uống hộp trà này được bao nhiêu, anh đã lên tiếng khách lấn chủ rồi sao? Tôi nói cho anh biết, đây chính là thứ mà tôi đã cưỡng đoạt được từ trong tay Địch Mập khi đến công tác ở huyện Dương Phong, là trà thủ công đấy nhé.

Biên Hộc Lâm thật sự căm thù đến tận xương tủy với hành vi không xem mình là người ngoài của Đổng Trí Tân. Hắn nhìn tên khốn với mái tóc điểm bạc đang cầm hộp trà của mình, sau đó vốc ra bỏ vào trong bình, thế là đau lòng đến mức há hốc miệng, sau đó lớn tiếng nói.

- Uống nước không quên người đào giếng, làm giàu không quên người cho vay tiền, lá trà này ở huyện Dương Phong chính là do tôi thúc đẩy quần chúng phát triển, như vậy tôi uống một chút thì có sao?

Đổng Trí Tân cầm lấy bình thủy châm nước vào ấm trà, sau đó dùng giọng không phục nói.

Hai người cũng thường xuyên đấu võ mồm trong phòng làm việc, vì thế mà Biên Hộc Lâm nhanh chóng phản kích với câu nói dõng dạc của Đổng Trí Tân:

- Anh Đổng, nếu nói như anh, rõ ràng anh là người dẫn đầu nông dân huyện Dương Phong trồng chè làm giàu, thế thì anh đến mà tìm đám người Địch Mập để mà lấy trà, cớ sao lại đến chỗ tôi vơ vét tài sản thế này?

Vẻ mặt Đổng Trí Tân chợt biến đổi, gương mặt đỏ bừng bừng giống như bị Biên Hộc Lâm chọc vào nổi đau, hắn dùng giọng oán hận không thôi nói:

- Địch Mập? Hừ, nếu không có hắn, cây trà ở huyện Dương Phong đã sớm thành sản nghiệp chính, nào rơi vào hiện trạng nửa sống nửa chết như lúc này, cái quái gì mà hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường? Rõ ràng chỉ xứng để cho tên này làm quà cáp lãnh đạo mà thôi.

- Người ta cũng đưa cho anh, nhưng anh lại không nhận, còn trách ai được.

Biên Hộc Lâm giống như cũng ý thức được vẻ mặt Đổng Trí Tân biến đổi không tốt, thế là khẽ nói.

Đổng Trí Tân cũng không muốn tiếp tục đề tài này, hắn lấy báo trí trên bàn lên xem, bắt đầu đọc những tin tức mới trong ngày. Công việc của hắn bây giờ chính là đi làm, đọc báo, xem tướng. Sau khi hắn đọc xong một chồng báo của ngày hôm nay thì xem như đã cơ bản hoàn thành công tác.

- Ôi, đã hơn một giờ trôi qua rồi, sao bí thư Vương còn chưa có động tác gì cả vậy?

Biên Hộc Lâm ngồi đối diện với Đổng Trí Tân, hắn uống một ly nước rồi đứng dậy đi lòng vòng, lại nhịn không được hỏi Đổng Trí Tân.

Đổng Trí Tân cũng có chút nghi vấn, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

- Có phải bí thư mới đến cảm thấy gừng càng già càng cay, không dễ đối phó, thế cho nên chọn phương pháp ẩn nhẫn không?

Khi hai người Đổng Trí Tân và Biên Hộc Lâm đang nói chuyện với nhau thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, lãnh đạo đứng đầu phòng nghiên cứu chính sách là chủ nhiệm Hộ Đạt Dương đi vào. Khi hắn nhìn thấy Đổng Trí Tân thì cười nói:

- Anh Đổng, anh dọn dẹp một chút, sau đó đi theo tôi một chuyến.

Đổng Trí Tân đến phòng nghiên cứu chính sách công tác qua hai đời chủ nhiệm, chưa từng có người chủ động sắp xếp bất kỳ công tác gì cho hắn. Lúc này hắn nghe thấy lời nói của Hộ Đạt Dương, thế là cơ thể có hơi nhúc nhích, sau đó chậm rãi hỏi:

- Chủ nhiệm Hộ, ai mời khách vậy?

- Mời khách? Anh mời khách, có việc tốt, vừa rồi thư ký trưởng Kim gọi điện thoại đến, nói anh đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.

Hộ Đạt Dương trước kia có quan hệ khá tốt với Đổng Trí Tân, vì thế mở miệng nói lời vui đùa cũng rất có thứ tự.

Thư ký trưởng Kim? Đổng Trí Tân chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại càng ngồi ổn định hơn, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại nở nụ cười tự giễu nói:

- Này chủ nhiệm Hộ, nếu anh muốn tôi mời khách, dù tôi có thắt chặt dây lưng quần cũng sẽ cố gắng vung tay sảng khoái một lượt, coi như nịnh bợ lãnh đạo. Nhưng anh cũng đừng nói đùa như vậy, những năm qua tôi luôn thành thật công tác ở phòng nghiên cứu chính sách, chưa từng chọc ra bất kỳ vấn đề gì cả.

Hộ Đạt Dương nhìn bộ dạng không nhanh không chậm của Đổng Trí Tân, hắn không khỏi sốt ruột:

- Nhanh lên, nhanh lên đi, tôi không có tâm tư nói đùa với anh, thư ký trưởng Kim còn đang chờ trong phòng làm việc.

Hộ Đạt Dương vừa nói vừa giữ lấy tay của Đổng Trí Tân, sau đó kéo Đổng Trí Tân ra khỏi phòng.

Đổng Trí Tân lúc đầu còn cho rằng Hộ Đạt Dương đang nói đùa với mình, nhưng sau khi bị chủ nhiệm Hộ nóng lòng kéo đi, hắn chợt ý thức sự việc không giống như những gì mình đang tưởng tượng. Nhưng sự việc tiếp kiến thư ký trưởng Kim cũng không làm cho hắn sinh ra nhiều kích động, dù sao thì hắn tuổi tác không nhỏ, cho dù đề bạt cũng không đến lượt mình, như vậy còn có chuyện gì làm cho hắn phải quan tâm nữa chứ? Vì thế mà Đổng Trí Tân đi rất thư thả, vẻ mặt khá lạnh nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK