Nhưng điều làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy khó chịu chính là Chung Phó Thần căn bản không thèm quan tâm đến mình, hơn nữa khóe môi Chân Thiên Ích còn lô ra nụ cười lạnh khá lơ đãng, điều này càng làm cho hắn nổi giận.
Thử nghĩ mà xem Chân Thiên Ích là loại người gì? Là một thằng vì tiền mà vứt bỏ vợ con làm trai bao, là loại cặn bã, loại người này mà đáng chê cười mình sao? Nhưng tình huống đó hắn thật sự không có gì để nói, chỉ có thể để cho Chân Thiên Ích cười nhạo mình mà thôi.
Điều này làm cho Hà Lăng Nhiên cảm thấy tương đối thoải mái.
Nhưng Hà Lăng Nhiên không ngờ sự việc lại rơi vào trong tai ông già vợ của mình, thế là những chuyện không thoải mái giờ mới bắt đầu mà thôi.
- Hừ, anh nói xem vì sao mình không bao giờ làm được chuyện gì cho ra hồn? Anh có bản lĩnh gì mà dám làm cố vấn cho người ta? Anh cảm thấy thể diện của mình có tác dụng cao như vậy sao? Giọng nói của Vi Yến Qui không quá lớn thế nhưng mức độ mắng người thì căn bản là không nhẹ.
Vi Yến Qui mở miệng mắng làm Hà Lăng Nhiên không dám nói một lời, hắn biết rõ Vi Yến Qui không thèm quan tâm đến mình, nếu như không phải vợ toàn tâm toàn ý đi theo hắn, chỉ sợ rằng bản thân mình không là cái thá gì để đi vào gia đình này.
Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như không phải còn phải sống dựa vào lão già vợ này, Hà Lăng Nhiên cần gì phải nén giận như thế? Thế nhưng người ta hùng mạnh hơn anh, thế cho nên anh cũng chỉ có thể nén giận chịu uất ức mà thôi. Tình hình hiện tại là như vậy, trước mặt một vị phó bí thư tỉnh ủy thì người ta dù có lắm tiền cũng không làm được gì ra hồn.
Hai phút sau Vi Yến Qui mới thu hồi vẻ tức giận của mình, lão chỉ vào băng ghế rồi nói: - Anh ngồi đi.
Hà Lăng Nhiên không dám ngồi, vì Vi Yến Qui vừa rồi mở miệng răn dạy, làm cho hắn cảm thấy mình đứng thì tốt hơn, ít nhất thì cũng có thái độ thành khẩn.
- Bố của anh cho anh ngồi thì cứ ngồi đi, cũng không phải là người ngoài. Vợ của Vi Yến Qui bưng một rổ táo đã rửa sẵn đi đến, sau đó khẽ nói với Hà Lăng Nhiên.
Hà Lăng Nhiên cực kỳ cảm kích mẹ vợcuar mình, nhiều khi Vi Yến Qui lớn tiếng răn dạy hắn, mẹ vợ đều mượn cơ hội đưa hoa quả đến để cầu tình thay cho mình.
- Hừ, không cho nó một bài học thì nó còn phải ăn thêm vài chén cơm đắng, Vương Tử Quân là ai? Chính là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, là một cán bộ dự tuyển được trung ương bồi dưỡng. Anh dám đứng trước mặt anh ta để làm loạn, cũng phải nhìn lại xem mình có đức hạnh gì. Vi Yến Qui vung tay lên với vợ của mình, dùng giọng mất kiên nhẫn muốn đuổi bà ra khỏi phòng.
Vợ Vi Yến Qui rất sợ chồng, thế nên bà cũng không nói thêm điều gì, chỉ nháy mắt với con rể, để cho con rể tự giải quyết lấy chuyện của mình.
Hà Lăng Nhiên thành thật lắng nghe, không dám cãi lại, thế nhưng trong lòng có chút không phục. Dù sao mình chỉ tìm Lý Bạch Vũ, cũng không trực tiếp tìm gặp Vương Tử Quân.
- Chuyện kia có phải đã được quyết định rồi không? Vi Yến Qui trầm ngâm giây lát, sau đó cơn giận vừa rồi cũng không còn.
- Đúng vậy, đã được quyết định. Hà Lăng Nhiên cũng không muốn tiếp tục nhận lấy lời răn dạy của Vi Yến Qui, hắn trả lời cực kỳ dứt khoát.
Vi Yến Qui khẽ gật đầu, lão đứng lên khỏi ghế đi qua đi lại vài bước, sau đó gương mặt hòa hoãn hơn: - Sau này nhớ kỹ bài học hôm nay, không được làm theo kiểu cách này nữa, cũng đừng chui đầu vào những việc như thế này.
- Vâng, bố, con biết rồi. Vi Yến Qui nhìn con rể rời khỏi nhà mà không khỏi cảm thấy chán ghét, đồng thời cũng không quên nở nụ cười. Con rể của mình căn bản là quá lỗ mãng, thế nhưng lại ném cho lão một cơ hội. Tuy lão sẽ không trực tiếp đi đối mặt, thế nhưng Vương Tử Quân dám cả gan làm loạn, sự việc này sẽ có ngày bộc lộ ra.
Đừng tưởng rằng anh nịnh nọt người ta là tốt, vài ngày nữa sẽ có người làm cho anh khó chịu. Vi Yến Qui nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lão cảm thấy tâm tình thoải mái hơn. Những ngày qua Vương Tử Quân gây ra cho lão áp lực quá lớn, đến nỗi lão cảm thấy dây thần kinh của mình luôn căng cứng, bây giờ cuối cùng cũng có một đường ra, điều này không khỏi làm cho lão cảm thấy thả lỏng hơn.
Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, cuối cùng vẫn là cán bộ trẻ mà thôi, quyết định kia chỉ là vì cái lợi trước mắt, không phải là quyết định của kẻ sáng suốt.
- Bí thư Vi, vừa rồi bí thư Đồng Phù Du của thành phố Tam Hang có gọi điện thoại đến, nói là bọn họ đã làm tốt công tác bồi dưỡng đảng viên trọng điểm, hy vọng có thể được báo cáo tình huống với ngài. Giọng nói của thư ký vang lên tràn đầy cung kính.
Vi Yến Qui khẽ gật đầu, lão nhìn về phía thư ký rồi cười nói: - Cậu gọi điện thoại cho bí thư Đồng, nói là vài ngày tới tôi không rảnh, tôi sẽ sắp xếp cho các đồng chí phòng tổ chức xuống nghiệm thu, nếu như thật sự có điển hình tiên tiến thì sẽ tổ chức hội nghị bồi dưỡng cán bộ đảng viên trọng điểm ở thành phố của bọn họ.
Thư ký Trương Quảng Khách đồng ý một tiếng, hắn cũng không rời đi mà do dự một chút rồi báo cáo: - Bí thư Vi, hôm qua chủ tịch Cao của thành phố Đồng Lục có về tỉnh, anh ấy muốn báo cáo công tác với ngài, ngài xem...
Trương Quảng Khách chỉ nói một nửa nhưng Vi Yến Qui hiểu ý nghĩa của nó là gì. Cao Đại Hòa là tâm phúc của lão, lần này lão chuẩn bị xuất lực cho Cao Đại Hòa tiến lên làm bí thư thị ủy Đồng Lục, thế nhưng bất đắc dĩ lại có kết quả trái ngược. Trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh có ý kiến ngược lại với lão ở hội nghị thường ủy, hơn nữa lại được Vương Tử Quân đứng lên thúc đẩy, thế là một quyết định vốn là chuyện ván đóng thuyền bị đổ vỡ.
Mặc dù Cao Đại Hòa vẫn xem như là tiến lên một bước, trở thành chủ tịch thành phố, thế nhưng chủ tịch thành phố và bí thư thị ủy vẫn có sự khác biệt quá lớn. Vi Yến Qui hiểu rõ điều này, khi sự việc xảy ra thì Cao Đại Hòa có gọi điện thoại nói muốn đến báo cáo với Vi Yến Qui, thế nhưng lại bị Vi Yến Qui từ chối.
Lần này Cao Đại Hòa đến có lẽ là cũng có một tâm tư giống như trước. Vi Yến Qui thầm nghĩ như vậy, lão trầm giọng cho ra sắp xếp với thư ký: - Cậu nói với chủ tịch Cao một tiếng, tối nay tôi sẽ dùng cơm với anh ấy.
Có thể dùng cơm chung với Vi Yến Qui thì rõ ràng là một vinh quang lớn, Trương Quảng Khách hiểu ý nghĩ của Vi Yến Qui, thế là không khỏi cảm thấy vui mừng cho Cao Đại Hòa.
Sở dĩ Trương Quảng Khách thân cận với Cao Đại Hòa cũng là vì người kia đã làm cho hắn không ít chuyện. Bây giờ Cao Đại Hòa đến nhờ hắn giúp đỡ, nếu như hắn không hoàn thành cho đối phương, như vậy cũng giống như mình thất bại. Bây giờ bí thư Vi đã chịu gặp mặt dùng cơm với Cao Đại Hòa, xem như Trương Quảng Khách hắn cũng trút được gánh nặng.
Sau khi thư ký rời đi thì Vi Yến Qui bắt đầu suy tư nên dùng cơm với Cao Đại Hòa như thế nào. Tuy lão biết Cao Đại Hòa sẽ tuyệt đối không dám nói một lời oán hận, thế nhưng lão là một lãnh đạo tỉnh ủy, phương diện an ủi cảm xúc của cán bộ thủ hạ cũng là một công tác không thể thiếu.
Vi Yến Qui nghĩ đến Cao Đại Hòa lại không khỏi nghĩ đến hội nghị thường ủy làm cho người của mình không được tiến lên vị trí mong muốn trước đó. Một chuyện vốn đã được quyết định thế nhưng chỉ vì Vương Tử Quân nói vài câu mà thay đổi bất ngờ, điều này làm cho lão không cam lòng.
Có lẽ sau sự kiện kia thì lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông sẽ tăng tiến. Thậm chí có người hiểu chuyện nói rằng một vị phó bí thư chủ quản như lão căn bản kém hơn phó bí thư Vương Tử Quân.
Vi Yến Qui tự nghĩ rằng mình là người bao dung khoáng đạt, lão cho rằng ghen ghét hiền tài chính là một biểu hiện cực kỳ không tự tin. Thử nghĩ mà xem, nếu như anh không lo lắng vì năng lực của bản thân mình, như vậy anh có sinh ra cảm giác không bằng người ta sao?