Lục Ngọc Hùng nói có chút mù mờ, thế nhưng lại bộc lộ hết tất cả tâm tư của mình.
" Đồng chí Hứa Tiền Giang? "
Tôn Chiêu Hi giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, trong mắt hắn bừng sáng hy vọng. Dù Hứa Tiền Giang là thượng cấp nhưng cũng là trưởng phòng tổ chức, lãnh đạo sẽ có ý kiến thế nào?
- Tôi biết rồi, nhưng này bí thư Lục, tôi cảm thấy tốt nhất là hai người chúng ta nên cùng nhau báo cáo với trưởng phòng Hứa.
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Kim Điền Lạc ngồi đối diện với bí thư Vương, hắn báo cáo công tác của văn phòng thị ủy trong thời gian hai ngày qua, đặc biệt là phương diện tuyển chọn cán bộ trẻ, càng báo cáo rất chăm chú.
- Bí thư Vương, lần này có một ngàn cán bộ trẻ tuổi tham gia đăng ký, nếu như không phải chúng ta hạn chế ở trong phạm vi văn bằng chính quy, chỉ sợ sẽ càng nhiều hơn.
Kim Điền Lạc khẽ đặt văn kiện thống kê của phòng nội vụ lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân quét mắt nhìn văn kiện, sau đó khẽ nói:
- Lần này tuy chỉ chọn cán bộ trẻ nhưng thế nào cũng phải làm ra điển hình trong thành phố La Nam. Thư ký Kim, văn phòng thị ủy và phòng nội vụ cần phải tổng kết kinh nghiệm, nên tuyển chọn nhân tài không theo khuôn mẫu, phải tạo ra cơ sở tốt, cho các đồng chí vĩ đại có đức có tài có cơ hội được điều động lên cương vị phù hợp.
Kim Điền Lạc đồng ý một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói lần này phòng tổ chức đánh giá dân chủ các cán bộ được đề cử không nhận lấy thành công, có nhiều đồng chí không được một nửa phiếu bầu, thậm chí còn chưa đến một phần ba.
- Đúng vậy, cán bộ có tốt hay không đều phải do quần chúng quyết định, đối với những đồng chí không thông qua phương diện đánh giá dân chủ, bây giờ đã không còn xem bọn họ có thích hợp với cương vị mới hay không, mà phải khảo hạch lại công tác hiện tại của bọn họ.
Vương Tử Quân nâng ly nước lên khẽ nhấp một ngụm, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói với Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc tất nhiên là người nghe tiếng đàn hiểu bài nhạc, hắn nghe Vương Tử Quân nói như vậy sao không hiểu rốt cuộc là lãnh đạo có tâm tư gì cho được? Nhưng điều này cũng là bình thường, dù sao bây giờ đao cũng ở trên tay bí thư Vương, lãnh đạo muốn xử lý người nào thì không phải chỉ là một câu nói thôi sao?
- Thật sự cần phải khảo sát xem xét lại. Đúng rồi, bí thư Vương, hôm nay tôi nhận được một vài đơn tố cáo, bên trong có nhiều đơn tố cáo chĩa vào chủ tịch Trần Minh Tuấn của huyện Dương Phong.
Kim Điền Lạc nói rồi lấy từ trong cặp ra vài tờ đơn đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiện tay cầm tờ đơn lên xem, sau đó lại đặt xuống. Sau đó hắn tiện tay xé một bao thư tố cáo căng phồng ra xem, sau đó chợt nhíu mày. Bên trong là vài tấm ảnh, là một người đàn ông trong khách sạn, người này quần áo không chỉnh tề, có hai người phụ nữ ở bên cạnh kẹp chặt hắn vào giữa.
- Ai vậy?
Vương Tử Quân cũng không có ấn tượng với người đàn ông trong tấm ảnh, hắn cũng không xem đơn tố cáo, chỉ trầm giọng hỏi Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc thấy người đàn ông kia thì chợt sững sờ, sau đó nói:
- Bí thư Vương, đây là phó phòng giao thông Hứa Tranh Viễn.
Vương Tử Quân nghe Kim Điền Lạc nói như vậy thì cũng không nói gì thêm, lúc này trong lòng hắn đã hiểu, tờ đơn này chĩa về phía Hứa Tranh Viễn, mà người ném chứng cứ này ra rõ ràng là kẻ hữu tâm.
Vương Tử Quân suy đoán lai lịch của tấm hình, hắn cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mở tờ đơn ra xem, rồi mời trầm giọng nói:
- Chuyện này nên điều tra cho thật tốt mới được.
Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn nhưng lại làm cho Kim Điền Lạc cảm thấy phát lạnh, hắn đã hiểu Vương Tử Quân đang hạ quyết tâm, muốn điều tra rõ vụ này.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là bí thư Trương Hợp Tuân đi vào. Trương Hợp Tuân khẽ gật đầu với Kim Điền Lạc, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, chỗ này của tôi có vài tình huống cần phản ánh với ngài.
Vương Tử Quân nhìn tờ đơn tố cáo trong tay Trương Hợp Tuân, trong lòng đã hiểu Trương Hợp Tuân muốn nói gì, thế là hắn cười nói:
- Bí thư Trương, anh ngồi đi.
Đổng Trí Tân nhanh chóng đi vào pha trà cho Trương Hợp Tuân, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại. Trương Hợp Tuân chờ cửa đóng lại thì trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, điều này thật sự rất kỳ cục, loại người này thật sự quá mức rêu rao.
Trương Hợp Tuân vừa nói vừa đưa một tờ đơn tố cáo đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn qua những tờ đơn tố cáo, chủ yếu là phản ánh chủ tịch Trần Minh Tuấn mượn cơ hội thay đổi chế đội xã hội để bán nhà máy phân hóa học với giá cao hơn năm triệu cho em họ của mình.
- Nhà máy phân hóa học là một đơn vị có lợi nhuận trong thành phố chúng tôi, chủ tịch Trần bán cho em trai với giá năm chục ngàn, đây không phải là lấy phân nhà nước bón cho ruộng nhà mình sao? Lúc này phân đang lên giá, nhà máy phân bón đang ở vào giai đoạn phát triển giữa ban trưa, đám nhân viên nhà máy chúng tôi cũng không còn hướng đi...
Vương Tử Quân xem hết đơn tố cáo, ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Hợp Tuân, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Anh thấy những tình huống đơn tố cáo phản ánh là thế nào?
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy mặc dù có một vài phương diện ghi chép chưa rõ ràng, thế nhưng cũng không phải là tung tin đồn thất thiệt, tố cáo lung tung. Đặc biệt là liên quan đến những manh mối rất rõ ràng, tôi cảm thấy rất thích hợp điều tra.
Trương Hợp Tuân tuy nói không nhiều thế nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần kiên quyết.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Ủy ban kỷ luật các anh điều tra một chút, nếu như có vấn đề gì thì thông báo cho tôi.
Trương Hợp Tuân hàn huyên vài câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn Trương Hợp Tuân rời khỏi phòng, trong lòng càng có thêm vài phần suy đoán. Trương Hợp Tuân đưa đơn tố cáo đến tay mình, hắn cũng không biết đó có phải là vì công tác hay không. Lúc này xem như người ta biết trong tay mình có cầm đao, vậy là cố ý đưa đá mài đến, chờ mình cho ra quyết tâm làm thịt vài con dê. Nhưng nếu các người đã chủ động đưa đến, tôi sẽ dùng xem đá mài của các anh có làm sắc dao hay không. Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, thế là hắn nhấc điện thoại gọi cho Đổng Trí Tân.
- Cho trưởng phòng tổ chức đến gặp tôi.
Mười phút sau trưởng phòng Tôn Chiêu Hi đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Tôn Chiêu Hi nhìn qua vẫn có gương mặt hồng hào nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào ánh mắt để thấy vị trưởng phòng tổ chức này cũng không tình nguyện đến gặp mình.
Hắn khẽ gật đầu với Tôn Chiêu Hi, sau đó mời Tôn Chiêu Hi ngồi xuống, lúc này mới khẽ nói:
- Trưởng phòng Tôn, lần này kết quả đánh giá dân chủ như thế nào?
Nếu như nói Vương Tử Quân không biết kết quả đánh giá dân chủ là như thế nào thì đánh chết Tôn Chiêu Hi cũng không tin. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, đám người vây chung quanh như đàn vịt, thật sự có quá nhiều người muốn gây ấn tượng với lãnh đạo, một sự việc làm người ta mở rộng tầm mắt như vậy, chẳng lẽ không có ai đến báo cáo với bí thư Vương sao?
Bất đắc dĩ là bí thư bây giờ hỏi quá nghiêm trang, Tôn Chiêu Hi là trưởng phòng tổ chức, hắn thật sự không thể nào không nói. Thế là hắn lập tức nói:
- Bí thư Vương, lần này kết quả đánh giá dân chủ không được lý tưởng, có những đồng chí không được cơ sở đánh giá tốt. Truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Tôn Chiêu Hi, hắn thản nhiên nói:
- Chỉ sợ không chỉ là không có cơ sở quần chúng, có những đồng chí công tác ở đơn vị nhiều năm, thế nhưng chỉ có vài phiếu tán thành, như vậy nói lên điều gì? Một người nói anh không tốt, hai người nói anh không tốt cũng có thể nhìn bằng phương pháp biện chứng, cũng không là vấn đề, nhưng nếu đa số đơn vị phản đối anh, anh là người trong cuộc, có nên nhìn lại chính mình không?
- Bí thư Vương, ngài nói rất đúng, tôi cảm thấy bọn họ nên xem xét lại bản thân.
Tôn Chiêu Hi tuy ngoài miệng đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy khổ sở. Dù sao nghững người này cũng được hắn đề cử với Vương Tử Quân, bây giờ hắn nói ra lời phủ quyết, như vậy không khác nào nói với Vương Tử Quân là mình không chịu trách nhiệm. Vương Tử Quân khẽ gật đầu dùng giọng thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Tôn nên tiến thêm một bước tăng cường công tác của phòng tổ chức, đặc biệt là phương diện đề cử cán bộ, cần phải thay đổi ý nghĩ, phải xuống thực địa nghiên cứu, xem xét tác phong của cán bộ mới được, nếu là tác phong kém thì không thể được đề bạt.