Vương Tử Quân vừa nói vừa xuống nhà bếp lấy bát đũa, cũng lấy món đậu phộng luộc trong tủ lạnh ra đặt trên mặt bàn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy Vương Tử Quân phần lớn thời gian đều không dùng cơm ở nhà, thế nhưng nhân viên cần vụ phục vụ căn nhà mỗi ngày đều phải dọn rửa nhà bếp một lần, lại càng không quên đặt chút thức ăn vào trong tủ của lãnh đạo.
Chúc Vu Bình nhìn Vương Tử Quân lấy rượu ra mà hai mắt sáng ngời. Nếu so sánh với một Vương Tử Quân căn bản không uống được bao nhiêu thì Chúc Vu Bình lại uống rất tốt, nếu không có việc gì cũng phải làm hai ba ly, là người nổi tiếng có tửu lượng cao trong ban ngành thành phố Đông Bộ.
- Là rượu Kiếm Nam Xuân ba mươi năm, chủ tịch Vương, đây thật sự là thứ tốt, nếu sớm biết chỗ ngài có rượu ngon như thế này thì...Hì hì, tôi đã chịu khó đến sớm hơn.
Chúc Vu Bình nhìn bình rượu đóng gói đơn sơ rồi cười tủm tỉm nói.
Bình rượu này là Tần Hồng Cẩm đến thành phố Đông Bộ đưa cho Vương Tử Quân, hơn nữa cũng không phải chỉ có một chai, là cả thùng. Cũng không biết Tần Hồng Cẩm lấy đâu ra nhiều như vậy. Lúc bình thường Vương Tử Quân căn bản không uống rượu này, lúc này Chúc Vu Bình đến mới đưa rượu ra.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không dám nói đây là rượu mà Tần Hồng Cẩm đưa đến, dựa theo quy tắc của hắn, những chuyện gì khó nói đều đổ lên người Mạc Tiểu Bắc.
- Đây là trước đó tôi về thủ đô thăm vợ, thuận tiện mượn gió bẻ măng ở chỗ Mạc lão gia tử, tìm được một vài chai mang về.
Trong lúc tiếp xúc với Vương Tử Quân, Chúc Vu Bình cũng xem như hiểu vài phần về Vương Tử Quân. Lúc này nghe nói đây là rượu lấy từ chỗ Mạc lão gia tử, hắn không khỏi dùng giọng nghiêm nghị thành kính nói:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự bội phục anh. Người ta là con rể phải tặng quà cho các vị lão nhân gia, còn ngài thì lại giống như đi ngược lại quy củ thì phải.
Vương Tử Quân cười cười, hắn gắp một miếng thịt lên miệng nhai nuốt, cảm thấy mùi hương thơm ngát bao phủ vòm miệng. Hắn vốn cảm thấy ăn cơm mất ngon, bây giờ chợt hào hứng bừng bừng.
- Anh Chúc, món chim trĩ thật sự rất ngon, nếu có thể phát triển nó thành sản nghiệp, chỉ sợ sẽ là một phương pháp làm giàu tuyệt vời.
Chúc Vu Bình lại rót đầy ly cho hai người, sau đó cười nói:
- Năm xưa tôi cũng có ý nghĩ như vậy, thế nhưng chim trĩ hoang cũng không nhiều, hơn nữa người càng ngày càng đông thì chim trĩ càng thêm hiếm, nếu muốn mở rộng phát triển có quy mô thì căn bản là không thể.
- Tôi cũng đã nghĩ đến phương án nuôi dưỡng nhân tạo, thế nhưng làm như vậy cũng xem như mất đi hương vị thiên nhiên.
Vương Tử Quân căn bản rất thừa nhận câu nói của Chúc Vu Bình, bây giờ người ta nuôi trồng đại trà rất nhiều, nhưng lại thiếu hương vị hoang dại.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí cực kỳ vui vẻ hòa thuận. Khi chai rượu còn lại phân nửa, Chúc Vu Bình đặt ly xuống nói:
- Chủ tịch Vương, ngài có phát hiện ra không, gần đây người kia đi đến tỉnh rất nhiều lần.
Chúc Vu Bình dù không nói rõ đó là ai nhưng Vương Tử Quân lại biết rất rõ ràng, hắn cũng rất chú ý đến lời nói của Chúc Vu Bình.
- Bí thư Đổng đến tỉnh báo cáo công tác chỉ là một việc rất bình thường, cũng không có gì kỳ quái.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói.
- Chủ tịch Vương, chúng ta cảm thấy rất bình thường, nhưng người ta lại không thấy báo cáo như thế là bình thường. Tôi có một đứa cháu công tác ở phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy, hai ngày trước nó vô tình đi ngang qua phòng họp tỉnh ủy, chợt nghe thấy vị lãnh đạo kia đang kể khổ với lãnh đạo tỉnh ủy ở bên trong.
Chúc Vu Bình nói đến đây thì đặt ly rượu xuống.
Vương Tử Quân khẽ gạt đầu, cũng không nói gì. Bây giờ tình thế ở tỉnh Sơn Nam thay đổi bất ngờ, Đổng Quốc Khánh không nhàn rỗi cũng nằm trong dự đoán của hắn. Hắn thật sự không có biện pháp với vấn đề này, chỉ là bây giờ còn chưa quá rõ ràng mà thôi.
- Không có việc gì, trời sập cũng không có vấn đề.
Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống cười cười nói với Chúc Vu Bình.
Chúc Vu Bình nhìn bộ dạng đầy tự tin của Vương Tử Quân thì trong lòng thầm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Hắn là một thành viên đáng tin của Vương Tử Quân, bây giờ trên trán đã có dấu ấn của chủ tịch Vương, quan hệ với chủ tịch Vương chính là cùng chung vinh nhục, cùng phát triển cùng lụn bại. Hắn thật sự cảm thấy áp lực rất lớn với tình thế ở tỉnh Sơn Nam vào thời điểm hiện tại. Tuy lúc này thành phố Đông Bộ vẫn là sóng êm biển lặng, thế nhưng tình huống bình tĩnh thế này chỉ là tạm thời, chờ người kia tích tụ đủ lực lượng, sợ rằng một tình huống xung đột mạnh mẽ đang chờ đón đám người bọn họ.
Hôm nay Chúc Vu Bình sở dĩ đến tìm gặp Vương Tử Quân, uống rượu chỉ là tiện thể, đến đây chủ yếu chính là vì muốn liên hệ với chủ tịch Vương vì tình huống vào giai đoạn này. Vương Tử Quân tỏ ra rất tự tin, điều này làm cho trái tim không yên của hắn thả lỏng hơn rất nhiều.
- Chủ tịch Vương, tôi mời anh một ly.
Chúc Vu Bình nâng ly rượu lên cụng với Vương Tử Quân.
...
Thời gian qua nhanh, mới đó mà qua thu đến đông, Vương Tử Quân lúc này mặc áo khoác dày đang lẳng lặng nghe cục phục vụ công báo cáo công tác cung cấp điện nước khí ấm vào cuối năm, đồng thời cũng mở miệng hỏi hai câu với cục trưởng Ngụy Siêu Tiến về vấn đề cung cấp khí ấm cuối năm cho cả thành phố Đông Bộ.
Ngụy Siêu Tiến hơn bốn mươi tuổi, báo cáo với Vương Tử Quân bằng giọng nói to lớn khí thế. Tuy người này đã có vẻ giống như cố gắng áp chế giọng điệu của mình thế nhưng vẫn làm cho người ta thấy cục trưởng Ngụy nói khá nhanh.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, cục phục vụ công chúng tôi có lòng tin sẽ làm tốt công tác cung cấp khí ấm từ nay cho đến mùa xuân.
Ngụy Siêu Tiến đối mặt với chủ tịch Vương trẻ tuổi hơn mình lại tỏ ra nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình báo cáo cho ra vấn đề gì đó.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đang định nói vài câu với Ngụy Siêu Tiến thì Triệu Quốc Lương gõ cửa đi vào. Hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân và khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thị ủy gọi điện thoại đến, nói rằng sẽ tổ chức hội nghị thường ủy mở rộng.
Vương Tử Quân nghe Triệu Quốc Lương báo cáo mà chợt sững sờ. Gần đây hắn thấy căn bản không có chuyện gì gấp gáp, vì sao lại mở hội nghị thường ủy mở rộng? Hắn tuy có nghi vấn nhưng chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý rằng mình đã hiểu.
Mười phút sau Ngụy Siêu Tiến rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Thái Nguyên Thương đang chờ bên ngoài đã nhanh chóng tiến vào.
- Chủ tịch Vương, tôi đã hỏi với thư ký trưởng Đảng, hội nghị lần này chính là chăm chú học tập chứng thực tinh thần chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong, sẽ bùng lên một phong trào học tập mới ở thành phố Đông Bộ.
Thái Nguyên Thương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.