Vương Tử Quân ôm Lâm Dĩnh Nhi rồi nói: - Cũng không có chuyện gì là khó lường, Mông Thiên Hổ đã ra mặt, cũng không cần nắm quá chặt. Có câu thế này, ra tay cần phải là người vô địch, khuyên người phải có lòng khoan dung.
- Từ đâu đến đây thì về đấy, nhưng nếu như những người vẫn còn tham gia bừa bãi, căn bản không thể nào tha thứ được. Vương Tử Quân bày ra thái độ chém đinh chặt sắt: - Nếu không giết một người răn dạy trăm người thì căn bản nào còn gì sự công bình?
- Cảnh Tự Tiêu chẳng phải có ý kiến với anh sao? Xem như vướng mắc này khó thể nào xóa đi được. Lâm Dĩnh Nhi nhăn mày rồi nói.
- Hừ, bây giờ không phải là lúc anh ta cố gắng đối phó với anh, chủ yếu là nghĩ biện pháp lau sạch mông của mình. Vương Tử Quân há miệng cười ha hả nói: - Được rồi, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn có việc.
Có câu cách biệt lâu ngày thắng tân hôn, vì ngày thường có rất ít cơ hội được gặp Vương Tử Quân, thế nên Lâm Dĩnh Nhi cực kỳ mong nhớ. chỉ là Vương Tử Quân giống như quá mệt mỏi, giống như không bao giờ nộp đủ thuế, nhưng phụ nữ căn bản thích nói ngọt, mà Vương Tử Quân thì có sở trường ở phương diện này. Tối nay Lâm Dĩnh Nhi cực kỳ ngoan ngoãn, nàng giống như một con mèo nhỏ, hai người nằm trên giường, nàng ôm chặt lấy Vương Tử Quân căn bản không muốn xa rời. Vương Tử Quân bị nàng ép như một cây củi khô, chính mình là một chất đốt cực kỳ bắt lửa.
- Ngày mai anh thật sự không theo em ở nhà chờ Liêu An Như sao? Lâm Dĩnh Nhi hôn một cái lên mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghịch ngợm nói.
- Anh không phải nói còn có việc sao? Vương Tử Quân giả vờ tức giận nói.
Lâm Dĩnh Nhi cười cười nói: - Không có chuyện gì thì nên ở nhà chờ mỹ nữ, lại cứ thích chạy đi nhìn một ông lão, em cũng mặc kệ anh, anh cứ đi một mình đi.
Vương Tử Quân ăn bữa sáng được Lâm Dĩnh Nhi chuẩn bị tỉ tỉ, sau đó phất tay từ biệt Lâm Dĩnh Nhi đưa Tiểu Nha Nhi đi nhà trẻ, hắn đi về phía một căn nhà tứ hợp viện. Khi ngồi lên xe thì hắn lấy một phần tài liệu dày cộp ra xem, cố gắng xem xét những kinh nghiệm công tác của ông lão này.
Lần này Vương Tử Quân đến thăm hỏi Chân lão, hắn đến cần phải có sự chuẩn bị. Hắn muốn trước khi Chân lão đến Mật Đông thì cần phải có sự tiếp đón từ trước, vì Chân lão có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn với các đồng chí tỉnh Mật Đông.
Sau khi trải qua suy tính sâu sắc, Vương Tử Quân quyết định thừa cơ hội này để tiếp đón Chân lão.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì với tứ hợp viện không quá lớn này, trước kia hắn từng đến nơi này hai lần, vì khi đó Chân lão có việc thế nên không thể gặp mặt, đây là lần thứ ba hắn đi đến nơi này.
- Chào chủ tịch Vương, bố của tôi hôm nay phải tham gia một hoạt động, ngài đến căn bản là không trùng hợp. Sau khi Vương Tử Quân đi vào trong tứ hợp viện thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi xuất hiện dùng giọng khách khí nói.
Vương Tử Quân trước kia từng gặp qua người đàn ông này, hắn căn cứ vào tư liệu mà biết được đây chính là con trai thứ hai của Chân lão. Hắn bắt tay với người này rồi nói: - Giám đốc Chân, ông cụ có nói khi nào thì về không?
Chân Đông Chính bây giờ tuy đã về hưu thế nhưng trước kia cấp bậc cao nhất cũng chỉ là một vị phó giám đốc công ty nhà nước, chẳng qua người nào nhìn thấy hắn cũng phải xưng hô thân phận, hắn cảm thấy cực kỳ có cảm tình với những người xưng hô như vậy.
Nhưng lần gặp mặt này Vương Tử Quân vẫn gọi theo kiểu cách như vậy, điều này làm cho Chân Đông Chính thật sự lắp bắp kinh hãi, giọng điệu nói chuyện cũng thân mật hơn. Hắn dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân: - Bố của tôi lần này đã đi ra ngoài nói chuyện với bạn, cũng không biết khi nào thì quay về.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Lần này tôi về thủ đô chủ yếu là muốn báo cáo sự thay đổi của quê nhương, đáng tiếc là không phù hợp.
Chân Đông Chính mỉm cười nở nụ cười thẹn thùng nói: - Người đã già thì cũng muốn đi chơi đâu đó một chút, con cái cũng không có quyền can thiệp, chủ tịch Vương, kính mong ngài đừng trách.
- Giám đốc Chân, dù sao hôm nay tôi cũng không có chuyện gì, ở lại chờ ông cụ cũng không có vấn đề. Biết đâu ông cụ có thể về thì sao? Vương Tử Quân cười cười với Chân Đông Chính rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Vương Tử Quân nói ra yêu cầu làm cho Chân Đông Chính có chút giật mình, sao bây giờ người kia lại đổi khách thành chủ rồi? Tuy hắn thầm nghĩ như vậy thế nhưng ngoài miệng khó nói gì được. Dù sao thì thân phận của Vương Tử Quân vẫn là quá lớn, tuy trẻ tuổi nhưng lại là người nắm ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, ơhn nữa còn có những tầng quan hệ ở trung ương mà khó ai có thể khinh thường, lại là con rẻ của Mạc gia. Mặc dù Chân lão có quan hệ bình thường với Mai Linh, thế nhưng mình lại có quan hệ không tầm thường với Mạc Đông Tường.
Lúc này con rể của Mạc Đông Tường đến nhà chờ bố mình, nếu như mình đuổi hắn đi, sau này căn bản khó nói chuyện với Mạc Đông Tường.
Chân Đông Chính trầm ngâm giây lát rồi thầm nghĩ nếu như anh đã không sợ chờ đợi, như vậy thì anh cứ ở lại, dù sao thì tôi cũng có nhiều thời gian, xem như tiếp chuyện với anh giết thời gian cũng được.
Chân Đông Chính hạ quyết tâm rồi cười ha hả nói: - Khó có khi nào mà chủ tịch Vương có thời gian như vậy, thế thì chúng ta vào nhà nói chuyện.
Trong tiểu viện của Chân lão có hai cây Dương liễu rất lớn giống như những người khổng lồ mặc giáp sắt, thân cây hình trụ khá lớn căn bản phản ánh phẩm chất khá cao lại đứng yên trầm tư bùng lên sắc xanh. Bên trái là một khoảng đất trồng rau, cũng có không ít khóm hoa khoe hương sắc, có hoa cúc, hoa hồng, màu đỏ vàng cam căn bản xen kẽ vào nhau làm cho không gian bừng bừng sức sống.
Vương Tử Quân ngồi xuống mặt ghế đá trong tiểu viện rồi cười nói với Chân Đông Chính: - Chân lão ở đây thật sự rất tốt, nhìn không gian bừng bừng sức sống mà không khỏi cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Người quá quen thuộc với khung cảnh chung quanh tất nhiên sẽ có ý nghĩ khác, mặc dù Vương Tử Quân cảm thấy hương sắc nơi này rất tuyệt thế nhưng đối với một người thường xuyên ở nơi này như Chân Đông Chính, căn bản đã quá quen thuộc rồi. Nhưng Chân Đông Chính vẫn phải cười nói: - Những năm nay bố tôi rất thích khu vườn này, căn bản mỗi ngày đều phải bận rộn chăm sóc mới chịu được.
- Các cụ đều có tình cảm với đất đai cây cối, căn bản cực kỳ quan tâm đến khung cảnh chung quanh. Ông nội của tôi và ông của Tiểu Bắc khi còn sống đều rất thích bận rộn ở khoảng vườn nhà mình. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng có chút thương cảm nói.
Chân Đông Chính căn bản không biết ông nội của Vương Tử Quân, thế nhưng lại căn bản gặp mặt Mạc lão gia tử không ít lần. Hai người không có giao tình thế nên có rất ít chủ đề, lúc này nghe Vương Tử Quân nói đến Mạc lão gia tử, Chân Đông Chính bắt đầu tìm được chủ đề, mở miệng nói về Mạc lão gia tử.