Lỗ Đỉnh Thành lúc này không còn gì để nói, nếu hắn có thể nghĩ biện pháp thì đã nghĩ từ lâu rồi. Bây giờ hai nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn đều rất sa sút, hơn nữa hạng mục khai phá xây dựng trọng điểm lại có yêu cầu lớn, vốn là giá cả cao lại đột nhiên tụt dốc, điều này làm cho hắn không nhịn được phải muốn khóc toáng lên.
Lúc này cho dù cắt da bán thịt của Lỗ Đỉnh Thành cũng không được bao nhiêu tiền, nhà đất thành phố Linh Long vốn nóng hổi bây giờ lại biến thành gân gà, khó ném ra ngoài.
- Bí thư Đồ, có nhận được thông báo từ văn phòng tỉnh ủy. Thư ký của Đồ Phấn Đấu khẽ đi vào, sau đó đưa một phần văn kiện cho Đồ Phấn Đấu.
Lỗ Đỉnh Thành rất muốn xem nội dung của văn kiện kia là gì, thế nhưng hắn không dám xem. Đồ Phấn Đấu nhìn vào nhíu mày, điều này làm cho Lỗ Đỉnh Thành cảm thấy văn kiện kia căn bản là một chuyện không làm cho bí thư Đồ cảm thấy vui vẻ.
Lỗ Đỉnh Thành cảm thấy sự việc làm cho bí thư Đồ Phấn Đấu không vui căn bản là việc không nhỏ.
- Sau khi anh quay về thì nhanh chóng khởi động hạng mục Phát Ly Cung, tôi nói cho anh biết, bí thư Sầm sắp đến kiểm tra giám sát thành phố Linh Long. Đồ Phấn Đấu vung tay lên dùng giọng chân thật đáng tin nói.
- Còn chuyện tài chính... Lỗ Đỉnh Thành chợt ý thức được cơ hội sắp đến, hắn không khỏi dùng cặp mắt trông mong nhìn Đồ Phấn Đấu.
- Anh liên lạc với chủ tịch Miêu. Đồ Phấn Đấu dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lỗ Đỉnh Thành rồi nói.
- Đại ca, anh hỏi ông chủ Thái xem, khi nào thì có tiền, điều này...Tôi căn bản không còn xu nào. Trần Lão Tứ vừa gặm bánh báo cứng ngắc vừa dùng ánh mắt trông mong nhìn vị đại ca đốc công của mình.
Trần Đại cũng đang gặm bánh bao, hắn nghe Trần Lão Tứ hỏi thì không khỏi dùng giọng mất vui nói: - Tiểu tử cậu muốn tìm gái sao? Vài ngày trước không phải đã chi tiền cho cậu rồi sao?
- Đại ca, đó là hôm trước rồi, hôm vừa em lại đến nữa. À, Diễm Hồng kia nói, nếu như hôm nay không trả tiền nợ trước đó, cô ấy sẽ đi sang công trường tìm tôi. Trần Lão Tứ nói đến đây thì có chút ngại ngùng.
Đám đàn ông đang ăn cơm nghe Trần Lão Tứ nói như vậy thì không khỏi cười rộ lên, một người có quan hệ không sai với Trần Lão Tứ chợt nói: - Lão Tứ, nếu cô ấy dám đến tìm, chẳng phải là vào hang sói sao? Tôi thấy anh em chúng ta nên xem cậu hưởng thụ một chút thì hơn.
- Đúng vậy, Lão Tứ sợ cô ấy động vào người, thế mà cứ mãi khoe khoang, tôi cũng không tin cậu chịu đựng được.
Khi đám người ồn ào chung quanh thì Trần Lão Tứ có chút tức giận: - Đại ca, em đã có hơn mười ngàn tiền công ở tay ông chủ Thái, bây giờ ông ấy căn bản cũng không đưa cho em hai trăm, vi chút tiền mà em phải giống như cháu nội đến tìm ông, rốt cuộc là ai thiếu nợ ai vậy? Anh ấy có ý gì thế?
Vẻ mặt Trần Đại chợt biến đổi, đám công nhân đang vui đùa với Trần Lão Tứ cũng có gương mặt ngưng trọng. Đối với bọn họ thì tuy không thiếu tiền bên ngoài như Trần Lão Tứ, thế nhưng trong tay không có xu nào cũng làm bọn họ cảm thấy khốn khổ, giống như ví tiền của mình nằm trong tay người khác vậy.
Bọn họ là người làm công nên có khứu giác rất mạnh, lúc bắt đầu thì còn hiểu ông chủ Thái xoay vòng tài chính khó khăn, thế nhưng bây giờ dù là ai cũng cảm thấy bất ổn.
Ông chủ Thái này dù là khó khăn thì cũng không thể thiếu tiền tiêu vặt của bọn họ được chứ?
- Hừ hừ, trước kia nói một tuần cho ăn cơm thịt hai lần, nhưng bây giờ các anh nhìn xem, hôm nay ăn đậu hũ trắng và cải trắng, đừng nói là thịt heo, ngay cả một miếng thịt nát cũng không có.
- Đúng vậy, sao thức ăn ngày càng kém đi như vậy?
Khi những âm thanh rối loạn vang lên, Trần Đại thật sự đã ngồi không yên. Hắn nhanh chóng nhét bánh bao vào miệng, sau đó vỗ mông đi về phía văn phòng bên kia.
- Ông chủ Thái, ông chủ Thái. Trần Đại lớn tiếng hô vài câu mà không nghe thấy ai đáp lại. Người làm việc trong công trường đều là đàn ông thô lỗ, bọn họ cũng không cố kỵ nhiều, sau khi nghe thấy không ai lên tiếng thì đẩy cửa phòng làm việc của ông chủ Thái đi vào.
Trần Đại vừa đi vào thì phát hiện mình đến không phải lúc, lúc này Diễm Hồng với cơ thể béo tốt đang cưỡi lên người ông chủ Thái say rượu. Ông chủ Thái đang mở to hai mắt, hai tay giữ lấy đầu giường giống như không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Diễm Hồng thấy Trần Đại thì cũng không có gì ngại ngùng mà cười nói: - Anh Thái sắp xong rồi, lát nữa anh đến là được.
Trần Đại cũng từng đến tìm Diễm Hồng, cũng coi như là khách quen, nhưng lúc này thấy tình cảnh của ông chủ Thái và Diễm Hồng cũng có vài phần khó chịu.
- Trần Đại, có chuyện gì thế? Lúc này ông chủ Thái mới kịp phản ứng, hắn dùng giọng không còn sức lực nói.
Trần Đại cũng không thèm che giấu: - Ông chủ Thái, anh em chưa nhận được tiền công, thế nên...Thế nên bây giờ anh em đến tìm gặp Diễm Hồng cũng đều là ký sổ, mọi người có chút xích mích vì tiền bạc.
- Hì hì, anh Thái, anh cũng nên cho anh em chút tiền, tôi nhớ chỗ này của anh có một người là Trần Lão Tứ, người này đã nợ em năm sáu lần rồi. Diễm Hồng vừa nói vừa dùng bàn tay đầy đặn vỗ vỗ lên bụng của ông chủ Thái.
Ông chủ Thái thật sự không chịu được, hắn không khỏi kích động trách móc: - Việc này cũng ký sổ được sao? Nếu cậu ấy nhấc quần bỏ đi, tôi xem cô có thể làm được gì?
- Ôi, đều là người quen mà thôi, tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy? Diễm Hồng vùng vẫy vòng eo còn lớn hơn cả người của ông chủ Thái rồi cười hì hì nói: - À, dù sao thì cũng nhàn rỗi, bây giờ không phải là xã hội tiết kiệm sao? Em cũng không thể lãng phí tài nguyên được.
Trần Đại nghe Diễm Hồng nói đến xã hội tiết kiệm thì thiếu chút nữa cười thành tiếng. Lúc này ngay cả Diễm Hồng còn biết lãng phí tài nguyên, cũng không biết đây là niềm vui hay nổi buồn của xã hội cầu tiến nữa rồi.
- Được rồi, xem như anh phục em. Ông chủ Thái nói rồi hoạt động cơ thể một hai cái, nhìn qua giống như cá chết trên giường, nhưng hắn vẫn khẽ nói với Trần Đại: - Trần Đại, tiền của cậu thì cứ yên tâm, ông chủ Thái tôi sẽ không thiếu tiền công của cậu, tài chính bên kia sắp đến tay rồi, nửa giờ sau là có thể có tiền. Cậu nói cho các anh em yên tâm đi, cũng nói bọn họ sống cho tốt, lát nữa còn có lãnh đạo đến chỗ chúng ta kiểm tra công tác.
Trần Đại thầm nghĩ kiểm tra cái quái gì, dù là đồ con lừa cũng không có đủ sức khi không được ăn cỏ, huống hồ mọi người đều là con người.
Tuy Trần Đại thầm không cho là đúng thế nhưng biểu hiện lại cúi người khom lưng nói: - Được, tôi sẽ đi, à...Hai người cứ tiếp tục đi.
- Còn tiếp tục cái gì nữa, ông chủ Thái không còn gì nữa rồi. Diễm Hồng đứng lên khỏi người ông chủ Thái, nàng nói với Trần Đại: - Trần Đại, nếu không thì anh đổi vị trí với ông chủ Thái, tôi cũng không uổng công đến đây?