- Xương Bình, anh có thể kéo nhà máy rượu Tân Nguyên đến đây đầu tư, thật sự là làm một chuyện lớn cho nhân dân thành phố. Chưa nói đến vấn đề việc làm và thu nhập từ thuế, ít nhất thì dân chúng muốn mua rượu cũng thuận tiện hơn trước kia.
Đổng Quốc Khánh cười ha hả nhìn Nhâm Xương Bình rồi lớn tiếng nói. Truyện được copy tại Truyện FULL
Nhâm Xương Bình ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của Đổng Quốc Khánh, lúc này Đổng Quốc Khánh dùng nụ cười che giấu ánh mắt vui vẻ, nhưng vẫn có một chút cảm giác vui vẻ bùng ra rõ ràng. Hắn là tổ trưởng tổ công tác của tỉnh ủy, hắn không thể nào đứng trước mặt Tiết Diệu Tiến để nói rõ ràng ý nghĩ của mình. Nhưng lời nói vừa rồi của hắn cũng xem như có tác dụng tuyên truyền tạo thế cho Nhâm Xương Bình, biểu đạt cực kỳ đúng mức, cũng không quá phô trương, lại làm cho người ta ý thức được vấn đề, nghe là hiểu ngay.
Nhâm Xương Bình là một lão quan trường, tất nhiên hắn sẽ thầm hiểu những điều này, thế là không khỏi sinh ra chút cảm động. Trước khi Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ thì Đổng Quốc Khánh có thể ở trường hợp công khai để nói ra những lời như thế, thật sự là khó có được. Vì vậy mà Nhâm Xương Bình cugnx ném cho Đổng Quốc Khánh một ánh mắt vui vẻ che giấu rất sâu, Đổng Quốc Khánh lại bất động tiếp nhận, biết rõ đối phương đang cảm tạ mình.
Sau khi biểu đạt lòng biết ơn thì Nhâm Xương Bình cười lớn nói:
- Trưởng phòng Đổng, chuyện này tôi cũng không dám kể công tự ngạo, nhà máy rượu Tân Nguyên đến cũng là vì hoàn cảnh vận hành kinh tế của thành phố Đông Bộ chúng tôi rất tốt đẹp. Nếu không vì vậy, dù tôi có nói thành phố Đông Bộ phát triển đến mức nào, tươi đẹp ra sao thì người ta không đến vẫn sẽ không đến.
- Bí thư Tiết, vị lãnh đạo nhập gánh với anh thật sự rất khiêm tốn, tôi cảm thấy một hoàn cảnh vận hành kinh tế tốt đẹp thì cực kỳ quan trọng, thế nhưng nếu muốn kêu gọi đầu tư để tìm được hạng mục thì cần phải có trái tim muốn cống hiến cho sự phát triển kinh tế. Trong tỉnh, thậm chí trong cả nước có nơi nào không phải là hoàn cảnh kinh tế tốt đẹp, có bao nhiêu thành phố có hoàn cảnh tốt, nhà máy rượu Tân Nguyên của người ta vì sao lại đến thành phố Đông Bộ chúng ta? Tôi nghĩ điều quan trọng nhất chính là quyết tâm bất khuất của lãnh đạo ở phương diện kêu gọi đầu tư, dù là đông tây nam bắc cũng không thể nào buông lỏng phát triển kinh tế, như vậy thật sự rất tốt.
- Theo tôi thấy, làm tốt công tác kêu gọi đầu tư phải có bốn loại nhận thức chung, một là trợ giúp chúng ta kêu gọi đầu tư, đây là ân nhân; hai là những ông chủ đến đầu tư, được gọi là thân nhân; ba là cán bộ có thể mở ra cục điện kêu gọi đầu tư, là nhân tài; bốn là những người làm ảnh hưởng đến hoàn cảnh kêu gọi đầu tư, được gọi là tội nhân. Nếu có thể phát huy bốn loại nhận thức này, tôi tin hoàn cảnh kinh tế xã hội của thành phố Đông Bộ sẽ ngày càng tốt hơn.
Các vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều lắng tai nghe những lời của Đổng Quốc Khánh, nhưng khi câu nói cuối cùng vang lên thì vẻ mặt tươi cười của đám người chợt tan biến sạch sẽ. Rõ ràng những lời nói của trưởng phòng Đổng là có xếp đặt rõ ràng, đồng thời cũng có mục đích rõ ràng.
Có đôi khi lãnh đạo lên tiếng có hiệu quả hay không nằm ở phương diện ngắt nhịp và tiết tấu, quan trọng nữa là điểm dừng. Nó giống như một bài hát, trong lúc đang ổn định chợt biến tấu, xoay mình, tiến vào cao trào giống như gió bão xuất hiện trên đồng bằng.
Phải cố gắng làm so cho chính mình nói xong mà âm thanh còn rung động không tiêu tán, đây chính là kinh nghiệm mà Đổng Quốc Khánh đúc kết được sau vài chục năm làm quan.
Đổng Quốc Khánh đến thành phố Đông Bộ thật sự là giúp đỡ Nhâm Xương Bình khống chế tất cả, biểu hiện thì giống như giúp đỡ tên mọi khía cạnh. Ví dụ như hoạt động nghênh đón lần này, hắn luôn quan sát biểu hiện của Nhâm Xương Bình. Nếu nói từ phương diện khách quan, nhìn vào biểu hiện của Nhâm Xương Bình có thể biết tròn biết méo, nhưng Nhâm Xương Bình vẫn còn chưa đủ uy tín để tiến lên làm bí thư thị ủy, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh thật sự rất phiền phức.
Vì vậy mà chỉ cần có trường hợp công khai, Đổng Quốc Khánh đều đứng ra tạo thế cho Nhâm Xương Bình.
Phải nói những lời của Đổng Quốc Khánh rơi vào trong tai của Tiết Diệu Tiến, hắn cảm thấy nó giống như một nửa là nước biển, một nửa là lửa bừng bừng. Hắn biết rõ lúc này trong lòng Nhâm Xương Bình nhất định sẽ cảm thấy nóng hôi hổi, nhưng chính Tiết Diệu Tiến hắn lại cảm thấy không thoải mái. Đổng Quốc Khánh tuy nói cực kỳ có lý, nhưng ý nghĩa của nó lại quá xấu xa. Dựa theo lời của anh, nhà máy rượu Tân Nguyên đầu tư ở thành phố Đông Bộ thì Nhâm Xương Bình là người tạo phúc cho muôn dân ở thành phố Đông Bộ, còn Tiết Diệu Tiến tôi là bí thư thị ủy không tham gia kêu gọi đầu tư, lại biến thành tội nhân thiên cổ sao?
Tiết Diệu Tiến tuy thầm oán như vậy nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện mất vui, hắn mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Đổng, ngài tổng kết rất hay, đồng chí Xương Bình có thể kêu gọi nhà máy rượu Tân Nguyên đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ, thật sự đã cho ra cống hiến không nhỏ với sự phát triển kinh tế của thành phố.
Chỉ là một câu nói nhàn nhạt, bí thư Tiết Diệu Tiến giống như khẳng định thành tích của Nhâm Xương Bình, nhưng ai nghe vào tai cũng thấy lời này của bí thư có chút hương vị không phải.
Nhưng cảm giác là một chuyện và biểu hiện thế nào lại là chuyện khác. Đổng Quốc Khánh cười hả hả nói:
- Bí thư Tiết, có cống hiến thì nhất định phải ban thưởng, có ban thưởng mới có động lực. Tuy Xương Bình là chủ tịch thành phố, nhưng chủ tịch cũng không ngoại lệ, anh là bí thư thị ủy, cũng đừng nên quá keo kiệt.
- Hì hì, trưởng phòng Đổng, nếu nói ban thưởng thì tôi nhất định sẽ phải cho, nhưng lớn quá tôi cũng không làm gì được. Cứ thế này đi, Hạc Dương, sau khi quay về cho ra một thông báo, nói tôi đại biểu cho thị ủy tiến hành khen thưởng công trình kêu gọi đầu tư của chủ tịch Nhâm.
Tiết Diệu Tiến tỏ ra cực kỳ ung dung bình tĩnh đối mặt với tình huống Đổng Quốc Khánh từng bước ép sát, hắn khẽ phất tay với Lý Hạc Dương đứng cách đó không xa rồi khẽ phân phó.
Miệng nói lời khích lệ, còn cho ra thông báo, đây không phải là Tiết Diệu Tiến chỉ làm cho xong sao? Nhâm Xương Bình tuy rất mất hứng nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười tỏ vẻ tiếp nhận, dù sao thì bây giờ Tiết Diệu Tiến vẫn là bí thư thị ủy Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh khẽ híp mắt, hắn là người đã từng nhiều năm có liên hệ với Tiết Diệu Tiến, hắn biết rõ người này cực kỳ khó đối phó. Nhưng hắn cũng không ngờ bí thư Tiết lại trơn trượt như vậy, bây giờ nhìn gương mặt với nụ cười sáng lạn của Tiết Diệu Tiến, Đổng Quốc Khánh thật sự cảm thấy có chút ngứa răng.
Loại cảm giác này giống như năm xưa Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến tranh đấu với nhau, mỗi lần hắn tập trung toàn lực chuẩn bị cho ra đòn tối hậu thì lại bị Tiết Diệu Tiến hóa giải trong vô hình. Kết cục là không giải quyết được gì, tập trung sức mạnh đấm vào không khí, dùng hết sức lực ném lông gà, có lực mà không thể phát, thật sự làm cho người ta cảm thấy rất ngột ngạt.
Nhưng càng là như vậy càng kích phát ý chí chiến đấu của Đổng Quốc Khánh, hắn thầm nghĩ Tiết Diệu Tiến bây giờ chỉ còn lại vài ngày, nếu như hắn bây giờ ở vào thế đứng bên trên mà vẫn không chiếm được thượng phong với Tiết Diệu Tiến, như vậy sau này cũng khỏi cần lăn lộn làm gì.
- Chủ tịch Vương, anh đi hỏi xem khi nào thì nhóm giám đốc Cát đến, lúc này nhất định phải chứng thực trong thời gian từng phút.
Đổng Quốc Khánh quay đầu nhìn về phía Vương Tử Quân đang đứng cách Nhâm Xương Bình không xa, sau đó trầm giọng nói.
Vương Tử Quân đang say sưa nhìn Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến tranh chấp với nhau, hắn cũng không nghĩ rằng lúc này Đổng Quốc Khánh có thể nhắm vào mình. Sau khi nghe Đổng Quốc Khánh lên tiếng thì hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra.
- Xương Bình, chủ tịch Vương là một đồng chí rất tốt, còn trẻ, bốc đồng, có thể làm việc, tất nhiên khi công tác cũng không khỏi có chút không cẩn trọng. Anh là lãnh đạo, sau này cần phải mài giũa đồng chí của mình, mài giũa cho tốt, thép tốt không dùng làm lưỡi dao.
Đổng Quốc Khánh nói ra một câu hai nghĩa, âm thanh rất vang dội.
Vương Tử Quân chẳng những là phó chủ tịch thường vụ, còn là thường ủy thị ủy, nếu nói là lãnh đạo, như vậy chỉ có thể tương đương với bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến. Bây giờ Đổng Quốc Khánh kéo Nhâm Xương Bình lên vị trí lãnh đạo như Tiết Diệu Tiến, ý nghĩa thế nào thì dễ dàng nghĩ ra được.
Tiết Diệu Tiến nào không nghe ra ý nghĩa lời nói của Đổng Quốc Khánh? Nếu là trước kia thì hắn sẽ tiến hành phản kích, nhưng bây giờ hắn chỉ cười cười, nhưng trong mắt lại lóe lên cái nhìn lạnh lùng.
Hơn mười phút sau một chiếc xe ba mươi chỗ chậm rãi chạy qua trạm thu phí, khi đến gần nhóm người Đổng Quốc Khánh thì chiếc xe chậm rãi dừng lại. Cát Trường Binh xuống xe với nụ cười rạng rỡ, hắn nhanh chóng đi về phía Đổng Quốc Khánh.
- Giám đốc Trường Binh, hoan nghênh anh đến với thành phố Đông Bộ chúng tôi, tôi đại biểu cho nhân dân thành phố Đông Bộ nhiệt liệt chào mừng anh.
Nhâm Xương Bình được Đổng Quốc Khánh vỗ nhẹ lên vai, thế là hắn nhanh chóng tiến ra nghênh đón Cát Trường Binh.
Cát Trường Binh cũng là người thông minh, tuy người hắn muốn nắm tay nhất là Đổng Quốc Khánh, thế nhưng Nhâm Xương Bình đi đến thì hắn nhệt tình bắt tay và cười ha hả nói:
- Chủ tịch Nhâm, anh cho ra nghi thức hoan nghênh long trọng như vậy, tôi thật sự có chút xấu hổ không dám nhận, cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
- Chủ tịch Vương, vị này giám đốc Cát này có phải ngày hôm qua vì quá muốn đến thành phố Đông Bộ chúng ta đàm phán chuyện xây dựng nhà máy mà hưng phấn cao độ, thế cho nên cả đêm không ngủ ngon hay không? Anh nhìn mắt anh ta xem, thật sự đầy tơ máu.
Trương Thông đứng bên cạnh Vương Tử Quân, khi đám người Cát Trường Binh và Đổng Quốc Khánh với Nhâm Xương Bình chào hỏi nhau thì hắn khẽ nói.
Vương Tử Quân thật sự là không chú ý đến điều này, bây giờ nghe thấy Trương Thông nói như vậy thì đưa mắt nhìn qua Cát Trường Binh. Thật sự giống như những gì Trương Thông đã nói, trên mắt Cát Trường Binh có mang theo vài tơ máu.
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt hiểu vì sao vị giám đốc này lại có bộ dạng như vậy, nhưng hắn cũng không nói ra mà chỉ cười cười nói:
- Chủ tịch Trương, trở thành giám đốc thì chuyện làm ăn kinh doanh không cần tự thân vận động, có người khác đi làm, thế nhưng bản chức công tác của đàn ông thì hình như cũng cần phải tự mình xử lý, cũng không thể nhờ người ta được. Điều này là rất bình thường, rất bình thường.
Lời trêu chọc của Vương Tử Quân làm cho Trương Thông nở nụ cười, Trương Thông vốn dĩ muốn an ủi Vương Tử Quân vài câu, không ngờ vị chủ tịch Vương lại tỏ ra bình tĩnh như thế, thế là cười nói:
- Chủ tịch Vương, có một số việc ngài cũng đừng nên quá quan tâm. Đừng nhìn vào những người hiện tại thật sự đầy hào quang mà tưởng rằng bọn họ rất tốt, thực chất thì chẳng đáng vào đâu cả.
Trương Thông dù không chỉ mặt gọi tên nhưng ý nghĩa lời nói là thế nào thì Vương Tử Quân lại hiểu.
- Chủ tịch Chúc, trước đó thật sự có lỗi, không kịp gặp mặt ngài. Đây là sai lầm công tác của tôi, kính xin chủ tịch Chúc thứ lỗi, cũng may sau này cơ hội chúng ta gặp mặt là rất nhiều, còn có thời gian cho tôi chuộc lỗi.
Cát Trường Binh bắt chặt tay Chúc Vu Bình, hắn cười ha hả nói lời xin lỗi.
Chúc Vu Bình dù không có chút hảo cảm với loại người đã làm mình mất hết mặt mũi như Cát Trường Binh, thế nhưng dưới tình huống vào lúc này thì hắn cũng chỉ cười cười bắt tay, cũng phải nói những lời làm mình cảm thấy ngứa răng.
Cát Trường Binh thật sự nói chuyện rất lễ phép và lịch sự với Chúc Vu Bình, sau đó hắn lại nhìn quanh bốn phía nói:
- Chủ tịch Nhâm, vị nào là chủ tịch Vương, tôi còn phải xin lỗi chủ tịch Vương. Khi anh ấy đến thì tôi còn đang họp, cũng không thể chiêu đãi anh ấy cho tốt, hôm nay tôi xin nhận lỗi với anh ấy.
- Tử Quân, đến đây một chút.
Nhâm Xương Bình cười hì hì nhìn Cát Trường Binh với bộ dạng muốn đến nhận lỗi, hắn thầm nghĩ Cát Trường Binh thật sự rất có ánh mắt, lúc này mới nhận lỗi. Hì hì, vào trường hợp công khai như thế này, Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình căn bản không biết để mặt mũi đi đâu.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt với nụ cười rạng rỡ của Cát Trường Binh, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Nhâm, chuyện cũ đã qua rồi, giám đốc Cát, chúng ta vốn không có gì, anh xin lỗi như vậy thật sự có vẻ dư thừa, để cho tôi cảm thấy anh lại xin lỗi tôi giống như với chủ tịch Chúc vậy.
Vẻ mặt Cát Trường Binh chợt biến đổi, lúc này hắn là khách quý của thành phố Đông Bộ, nói gì cũng có thể không chút sợ hãi. Thừa dịp Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình có mặt ở chỗ này, hắn muốn biểu hiện cho Đổng Quốc Khánh thấy rõ ràng: Nhiệm vụ mà anh giao tôi đã hoàn thành. Nhưng không ngờ Vương Tử Quân lai căn bản không nén giận như Chúc Vu Bình, lại trực tiếp ném cho mình một câu trả lời sắc bén, biểu hiện rõ ràng bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mình, đẩy mình ngã xuống đất không chút khách khí.
- Giám đốc Cát, anh đến thành phố Đông Bộ chúng tôi đầu tư xây dựng nhà máy, chúng ta hợp tác với nhau thành người một nhà. Có câu là người một nhà không nói hai lời, giám đốc Cát nếu cứ tiếp tục nói lời xin lỗi thì lại quá xa lạ rồi.
Vương Tử Quân nói ra ba chữ giám đốc Cát thì khá nhấn mạnh, giống như muốn nói rõ cho Cát Trường Binh biết, anh đừng tiếp tục vênh váo, dù sao anh cũng chỉ là một tên giám đốc, cũng đừng đâm đầu vào đây tìm phiền phức.
Vừa rồi Cát Trường Binh dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn Vương Tử Quân, nhưng bây giờ hắn đối mặt với lời khiêu khích của Vương Tử Quân mà căn bản không thể nào nổi giận được. Dù sao chuyện đầu tư hắn cũng đã đồng ý với Đổng Quốc Khánh, nếu bây giờ nổi giận và vỗ mông bỏ đi thì không thể nào trả lời với Đổng Quốc Khánh cho được.
Vương Tử Quân nói những lời như vậy căn bản là không có vấn đề gì, dù Cát Trường Binh có quay đầu bỏ đi thì người ta cũng không tìm ra được trong câu nói của Vương Tử Quân có bất kỳ vấn đề gì.
Cát Trường Binh cũng không khỏi thay đổi cái nhìn với một tên chủ tịch Vương mà trước đó chính mình coi là đá lót đường cho con trai của mình tiến lên.
- Ha ha, chủ tịch Vương cứ đùa.
Cát Trường Binh nở nụ cười gượng rồi xấu hổ nói.
Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình luôn chú ý Vương Tử Quân, khi bọn họ thấy vẻ mặt Cát Trường Binh biến đổi thì trong lòng tuy mất hứng nhưng cũng chỉ có thể mở lời thay đổi chủ đề. Dù sao Cát Trường Binh cũng là diễn viên mà bọn họ kéo đến cùng diễn với mình, nếu như bị Vương Tử Quân nói vài lời nổi giận bỏ đi, như vậy vở kịch sẽ tan vỡ.
- Tút tút tút...
Điện thoại của Đổng Quốc Khánh vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, trên mặt chợt lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Trưởng phòng Hứa, tôi là Quốc Khánh.
Khi Đổng Quốc Khánh nói ra ba chữ trưởng phòng Hứa thì Nhâm Xương Bình chợt trở nên nghiêm túc. Hắn khẽ nói một câu với Cát Trường Binh, sau đó cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào Đổng Quốc Khánh đang nói chuyện điện thoại.