- Được rồi chủ nhiệm Mễ, anh đi công tác đi. Xà Lê Hoa có chút bực bội, nàng phất tay với thủ hạ của mình, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Mễ Đại Túc muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng khi nhìn vào hai mắt của Xà Lê Hoa, hắn không thể không thu hồi lời nói của mình. Dù sao thì cấp bậc kia cũng quá cao với hắn, hắn nói nhiều lời liên quan cũng không phải là việc gì tốt.
Sau khi quay lại phòng làm việc của mình thì Xà Lê Hoa vẫn còn nghĩ đến câu nói nghe được trong văn phòng rồi thầm nghĩ: Nếu như lúc đó chủ tịch Vương không ngăn cản mình, chỉ sợ bây giờ càng có trách nhiệm lớn.
Lỗ Đỉnh Thành dùng ánh mắt âm trầm nhìn con trai của mình, lão không ngờ con mình không có chút tiến triển nào, chính mình yêu cầu nó theo đuổi con gái của Văn Thành Đồ, căn bản không ngờ chẳng làm được gì, hơn nữa còn bị rơi vào hoàn cảnh xấu.
"Tiểu tử ngu ngốc này đúng là tìm đường chết!" Lỗ Đỉnh Thành nghĩ đến gương mặt âm trầm của người được Văn Thành Đồ phái đến, lão không khỏi cảm thấy phát run. Lão biết rõ chính mình tuy công thành danh toại thế nhưng lại kém Văn Thành Đồ bao nhiêu thứ.
Vị thư ký kia của Văn Thành Đồ tuy không nói nửa câu làm co Lỗ Đỉnh Thành cảm thấy không thoải mái, thế nhưng càng là như vậy thì lão càng cảm thấy khó chịu. Tục ngữ có câu: Chó sủa không cắn, chó cắn không sủa, nếu như mình không hồi đáp lại lời nói của Văn Thành Đồ, chỉ sợ người kia sẽ không tha cho mình.
Trước đó con trai Lỗ Trạch Cảnh gây chuyện ở thủ đô, thứ nhất là vì có nhiều người nói lời giúp đỡ, thứ hai là Vương Tử Quân cũng không quá so đo, thế nên Lỗ Trạch Cảnh bị giam giữ vài ngày rồi thôi. Nhưng bây giờ Văn Thành Đồ sẽ dễ chịu như vậy sao?
- Bố, ngài đến tìm con à? Lỗ Trạch Cảnh đi vào trong phòng của bố rồi dùng giọng cung kính nói.
- Hừ, tôi nghe nói cậu ở đây, tôi là bố không đến thăm cậu được sao? Lỗ Đỉnh Thành có một đứa con trai, trước kia rất ít khi chú tâm dạy bảo, thế nhưng bây giờ thật sự sinh ra ý nghĩ muốn đánh cho một trận.
- Bố, sự việc của con không có tiến triển gì, thế nhưng ngài yên tâm, con sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài, điều này... Lỗ Trạch Cảnh thấy bố nói như vậy thì không khỏi vộ vàng mở miệng đảm bảo, muốn bố mở một mặt lưới cho mình.
Lỗ Đỉnh Thành cười hì hì, lão không chờ Lỗ Trạch Cảnh nói xong mà cầm lấy một cái kẹp cà vạt ném về phía Lỗ Trạch Cảnh. Lỗ Trạch Cảnh không ngờ bố chưa nói đã ra tay, hắn không kịp phản ứng bị chiếc kẹp cà vạt xẹt qua miệng, một vệt máu xuất hiện trên khóe miệng.
- Bố, con sai rồi, ngài tha thứ cho con, sau này con không dám nữa. Lỗ Trạch Cảnh nhìn Lỗ Đỉnh Thành mà dùng giọng cực kỳ sợ hãi cầu xin tha thứ.
- Hừ, thằng súc sinh, bây giờ mới biết sợ sao? Thiếu chút nữa tao đã bị hủy hoại trong tay mày rồi, thằng khốn này. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi cầm chiếc kẹp cà vạt lên đánh tới, Lỗ Trạch Cảnh chỉ có thể ôm đầu bảo vệ đầu mà thôi.
Hai phút sau Lỗ Đỉnh Thành mới buông chiếc kẹp cà vạt ra, lão nhìn thoáng qua Lỗ Trạch Cảnh rồi lạnh lùng cười nói: - Con trai, bố cũng không muốn đánh con, thế nhưng bố không còn biện pháp nào khác, nếu không làm chỏ rõ ràng, chỉ sợ bố đây cũng gặp phiền toái lớn.
- Bố, con cũng không làm gì cả, chỉ là gặp phải Vương Tử Quân, điều này... Lỗ Trạch Cảnh nói đến đây thì vẫn phải ôm đầu, bộ dạng có vài phần sợ hãi.
Lỗ Đỉnh Thành nhìn bộ dạng của con trai mà thở dài một hơi, lão là người dựng lên nghiệp lớn từ hai bàn tay trắng, dù thế nào cũng là hạng người kiêu hùng. Không ngờ con trai Lỗ Trạch Cảnh lại vô dụng như vậy, căn bản là hổ phụ sinh khuyển tử.
- Con đúng là quá ngốc, bây giờ vết sẹo cũ của con không còn đau, Vương Tử Quân bỏ qua cho con một thời gian mà không biết sửa đổi. Con có biết không, Vương Tử Quân vừa mới đến Mật Đông nên còn chú ý đến hình tượng của mình, cũng không muốn chấp nhất với một con sâu nhỏ như con, thế nên mới cho con bài học nhỏ mà thôi. Nhưng con lại đi trêu chọc cả Văn Thành Đồ, con cảm thấy mình có thể chọc vào những nhân vật kia được sao?
- Bố, vậy làm sao bây giờ? Lỗ Trạch Cảnh lúc này cảm thấy hai chân run lên, hắn nghĩ đến chuyện trước kia của mình mà không khỏi cảm thấy rung động.
- Không cần phải vào trại giam, lúc này con được đi đến một nơi rất tốt. Lỗ Đỉnh Thành nhìn thoáng qua con trai của mình rồi nói: - Tôi sẽ cho con đi đến bệnh viện chấn thương chỉnh hình nghỉ ngơi vài tháng.
- Bố, con phải giả bệnh sao? Được, con sẽ đi ngay. Lỗ Trạch Cảnh vui mừng nói với Lỗ Đỉnh Thành.
Lỗ Đỉnh Thành cười cười khoát tay áo nói: - Con đi đi, bây giờ bố còn có công tác cần xử lý.
Lỗ Trạch Cảnh cảm thấy rất vui mừng, lúc này hắn không muốn ở cùng bố mình, hắn vui vẻ đi ra ngoài. Lỗ Đỉnh Thành thì về phía con mình đi ra mà không khỏi thầm nghĩ: - Con trai, đừng trách bố độc ác.
Khi Lỗ Trạch Cảnh thầm nghĩ như vậy, chợt có tiếng thét thảm thiết vang lên ở cầu than, chợt có người hét lớn: - Ôi, không hay rồi, Cảnh thiếu gia rơi xuống dưới lầu.
Lỗ Đỉnh Thành nghe tiếng kêu thê lương liên tục vang lên mà khóe miệng có chút run rẩy, nhưng sau đó hắn đi đến bàn làm việc của mình nhìn vào một tấm hình.
…
Trong hành lang ở bên cạnh phòng họp thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân chậm rãi tiến về phía trước, trên mặt treo nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu với những nhân viên công tác chào hỏi mình. Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng hắn, trong tay cầm theo một ly nước trà giữ ấm.
- Chủ tịch Vương, hôm nay ngài đến có hơi sớm đấy. Khi Vương Tử Quân đi về phía trước thì chợ nghe thấy có người chào hỏi, hắn quay đầu nhìn, phát hiện bí thư Văn Thành Đồ đang đứng ở bên cạnh nhìn minh.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười của Văn Thành Đồ, hắn chợt nói: - Lần này chỉ là đi hơi nhanh mà thôi.
Văn Thành Đồ cười cười nói: - Chủ tịch, ngài thật sự là trẻ tuổi có khác, tôi già rồi, căn bản không theo kịp tiến độ của ngài.
Hai người cười cười với nhau, sau đó đi về phía phòng họp. Khi hai người bước đi chợt nghe có người nói: - Anh Kim, anh đi đường nên chậm rãi một chút, nếu không chỉ sợ gặp điều không may, coi chừng té ngã.
- Không thể nào được, đi trên con đường thế này mà té thì căn bản là rất khó. Kim Chính Thiện cười ha hả rồi trầm giọng nói.
- Anh còn không tin sao? Tôi nghe nói hôm qua không biết công tử nhà Lỗ Đỉnh Thành bị chuyện gì mà ngã cầu thang rơi xuống lầu, kết quả là gãy chân. Tiểu tử này cũng xui xẻo, không biết đi đứng mắt để đi đâu.
Âm thanh này truyền đến từ rất xa, Vương Tử Quân nghe và biết người nói là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh.