- Bí thư Nhân Uy, ai cũng có sơ hở, vấn đề là chú ý tránh sai lầm. Xuất hiện chút sai lầm như thế này cũng không phải là vấn đề năng lực, chủ yếu là ở vấn đề thái độ.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua La Nhân Uy rồi nói tiếp:
- Lễ hội văn hóa Thần Hoàng của các anh còn chưa xong, tôi cũng không ở đây quấy rầy, hy vọng thành phố Sơn Viên các anh có thể thỏa mãn bài thi của lãnh đạo tỉnh.
La Nhân Uy nhìn Thạch Kiên Quân chui vào trong xe mà thật sự rất khó chịu. Thạch Kiên Quân nói những lời cực kỳ ẩn giấu, những thứ này La Nhân Uy đều có thể nghe ra được. Cái gì mà thỏa mãn bài thi của lãnh đạo tỉnh? Không phải đang cố ý ép mình phải thừa nhận trách nhiệm sao?
Đám thường ủy tỉnh ủy đến cùng bí thư Hào Nhất Phong tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng ở thành phố Sơn Viên đều lên xe của mình, tuy trong số này có những người có quan hệ tốt với la nhân uy, thế nhưng lúc này căn bản không dám nói gì.
Ngay sau đó mười mấy chiếc xe chạy đi như bay, La Nhân Uy nhìn những chiếc xe này mà vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
- Bí thư La.
Khi La Nhân Uy cảm thấy rất bức bối thì giọng nói của Quan Quả Đống vang lên phía sau.
La Nhân Uy thấy Quan Quả Đống đi đến thì chỉ vào mặt nói:
- Chủ tịch Quan, anh nói cho tôi nghe xem đây là có chuyện gì? Đấy, anh nói cho rõ ràng xem, vì sao đám người kia lại đến đây?
Quan Quả Đống nào hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn là chủ tịch thành phố Sơn Viên, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm ở sự kiện này được. Dù sao khối chính quyền vẫn đứng đầu ở phương diện kêu gọi đầu tưu, bây giờ tạo nên sự kiện không hay trước mắt lãnh đạo, tội quá lớn.
- Bí thư La, thật có lỗi, tôi không làm tốt công tác, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra sự kiện này...
- Được rồi, một câu xin lỗi thì xong việc sao? Tôi đã cho các anh nhanh chóng đi đón tiếp các vị lãnh đạo doanh nghiệp, anh làm thế nào, chẳng lẽ trong đầu chỉ là tương dầu thôi sao?
Lúc này Quan Quả Đống thật sự đỏ mặt, hắn tuy không sợ gánh vác trách nhiệm, thế nhưng bây giờ bị dạy bảo như cháu nội thì thật sự khó thể tiếp nhận. La Nhân Uy dù là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, còn là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng không thể đẩy tất cả trách nhiệm lên người mình được.
- Bí thư La, phương diện tiếp đón khách là của chủ tịch Phạm, nếu ngài có vấn đề gì cứ hỏi chủ tịch Phạm.
Phạm Hòa Long là bộ hạ cũ của La Nhân Uy, mặc dù là phó chủ tịch thành phố nhưng phần lớn sự việc đều lướt qua ủy ban nhân dân thành phố để trực tiếp báo cáo với La Nhân Uy. Trước kia Quan Quả Đống nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thế nhưng bây giờ cũng không khách khí như vậy.
La Nhân Uy nhìn vẻ mặt tái nhợt của Quan Quả Đống, lão chợt ý thức được lời nói của mình có vẻ hơi nặng. Nhưng dù thế nào thì Quan Quả Đống cũng là chủ tịch thành phố Sơn Viên, cũng là một người chỉ huy, không thể không đi xuống cơ sở tự mình làm việc được, nói như thế này thì thật sự rất oan uổng.
Hơn nữa cục diện trước mắt thì La Nhân Uy cần sự đồng tâm hiệp lực của Quan Quả Đống để vượt qua bị động. La Nhân Uy đã phát triển đến cấp bậc hiện tại cũng không phải là nhân vật đơn giản, lão trầm ngâm giây lát rồi áp chế cảm giác tức giận trong lòng rồi hít vào một hơi thật sâu nói:
- Chủ tịch Quả Đống, ai nên gánh trách nhiệm thì sẽ không thể nào chạy thoát được, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, mà phải làm sao cho xong việc.
Quan Quả Đống thấy giọng điệu của La Nhân Uy bình tĩnh trở lại thì cũng áp chế cảm giác trong lòng rồi nói:
- Bí thư La, bây giờ vẫn trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng, tôi cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục chương trình hội nghị như trước.
La Nhân Uy nhìn thoáng qua Quan Quả Đống, lão hiểu ý của đối phương. Dù lúc này bọn họ trên cơ bản đã tự đập nát sự kiện của mình trong mắt lãnh đạo, nhưng bọn họ nhất định phải làm cho xong, ít nhất cũng không mất mặt.
Dù sao quần chúng cũng không biết lễ hội văn hóa Thần Hoàng phát sinh vấn đề, cán bộ bình thường cũng không biết sự kiện lần này đã đổ vỡ. Hơn nữa sự kiện này căn bản không phải liên quan đến hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên như bọn họ, cơ bản là cả thể diện của thành phố Sơn Viên.
Nếu như lễ hội văn hóa Thần Hoàng chấm dứt đột ngột, người ta ít nhất sẽ nghĩ rằng có vấn đề phát sinh, như vậy sự kiện lần này sẽ bộc lộ ra. Nếu cứ tiếp đi theo phương hướng như vậy, không phải là ngoài đẹp trong xấu sao? Cũng không nên có sai lầm nữa.
- À, chủ tịch Quan, tôi đồng ý với anh.
La Nhân Uy còn muốn cường điệu sự quan trọng của vấn đề, thế nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời của mình vào bụng.
Khi La Nhân Uy và Quan Quả Đống đi vào trong hội trường, bầu không khí náo nhiệt chợt trở nên lạnh ngắt như tờ, tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về phía hai người La Nhân Uy và Quan Quả Đống.
Phó chủ tịch Phạm Hòa Long chính là một người cảm thấy bất an nhất, hắn là người phụ trách công tác tiếp đón giám đốc các doanh nghiệp, thế nhưng bây giờ tình huống lại là gà mái biến thành vịt giống hệt như ảo thuật. Lãnh đạo doanh nghiệp lúc này biến thành những người làm công, khốn nổi những người làm công đó lại được các lãnh đạo o bé và bắt tay rộn rã nửa ngày trời.
Sau sự kiện lần này, với tính tình của La Nhân Uy, chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, nhưng Phạm Hòa Long lúc này căn bản là bất đắc dĩ không thể nào xoay chuyển đất trời, hắn có thể làm sao được đây?
- Bí thư La, chủ tịch Quan...
Không đợi Phạm Hòa Long nói xong, La Nhân Uy chợt khoát tay áo nói:
- Chuyện này trước tiên đừng nói.
- Các đồng chí, lãnh đạo tỉnh đã cho ra đánh giá cao độ với sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này của thành phố chúng tôi, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong càng cho ra chỉ thị, để cho chúng tôi tổng kết kinh nghiệm, hơn nữa còn mở rộng ra bên ngoài.
Trên mặt La Nhân Uy chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua thật sự giống như lãnh đạo tỉnh ủy đã mở miệng khen ngợi lão.
Nhưng đám người nơi đây căn bản đều hiểu lãnh đạo của mình, chỉ cần nhìn vào khóe miệng có hơi run rẩy của bí thư La, có thể thấy rõ nụ cười đó cứng nhắc như thế nào.
- Thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này thể hiện nội tình văn hóa sâu đậm, có lợi có xu thế xúc tiến văn hóa, sau này trong công tác cần chú trọng sự kiện dùng sự kiện văn hóa phát triển kinh tế, tiến thêm một bước làm giàu cho thành phố Sơn Viên...
Đám cán bộ thành phố Sơn Viên nhìn bí thư La Nhân Uy mở miệng rất chậm rãi và khí độ, thế là không khỏi sinh ra cảm giác bội phục.
Trong phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, hắn vốn ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng lúc này lại không nhịn được phải phá lên cười. Thư ký đi theo chủ tịch Thạch Kiên Quân vào phòng đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng nở nụ cười.