Vì sao lại gặp lãnh đạo của mình ở đây?
Lúc này bộ trưởng Trần có thế đứng rất nhã nhặn, hai cánh tay giao vào nhau, hai vai cân bằng, mái tóc đen bóng, đầu hơi nghiêng về phía trước, gương mặt có biểu hiên khó lường, làm cho người ta nhìn vào mà khó thể nào dự đoán được cảm xúc của lãnh đạo vào lúc này.
Nếu nhìn qua thì thấy gương mặt lãnh đạo giống như một khối bông vải, không chói mắt, khá dịu nhẹ và thực chất, vụ trưởng Lý trước nay chưa từng trông đợi mình nhìn vào gương mặt lãnh đạo mà tìm ra chút dấu hiệu nào khác. Nếu gương mặt kia cho ra chỉ thị, dù thế nào cũng là khó tưởng, nếu hắn là người tiếp nhận chỉ thị thì lúc nào cũng sẽ phấn chấn lên tiếng: Vâng, tôi biết rồi. Đây là quy củ, không chần chừ, do dự, không hỏi này nọ, thể hiện trí tuệ và thậm chí là tương lai của cấp dưới.
Lý Xuân Hoa bị gương mặt nghiêm nghị kia làm cho hoảng hốt, cảm giác say cũng đã mất đi hơn phân nửa, hắn tranh thủ buông tay Vương Tử Quân ra rồi đi về phía người đàn ông trung niên kia dùng giọng nịnh nọt nói:
- Thứ trưởng Trần, anh cũng đến dùng cơm à?
- Ừ, anh làm gì vậy?
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua ly rượu trên tay Lý Xuân Hoa, sau đó dùng giọng ôn hòa mà nghiêm túc nói:
- Rượu là thứ ảnh hưởng sức khỏe, không uống được thì đừng uống, cứ phải ép nhau uống vậy sao?
Đám người Tiết Diệu Tiến đứng bên cạnh thấy vụ trưởng Lý bị người ta lên tiếng dạy bảo, thế là thầm đoán người kia chính là thủ trưởng của vụ trưởng Lý. Dù bọn họ thật sự có tâm tư muốn tiến lên làm quen với lãnh đạo, thế nhưng nhìn thấy tình cảnh vụ trưởng Lý bị vị lãnh đạo kia dạy bảo không dám nói lời nào, bọn họ cũng không dám tiến lên thực hiện nguyện vọng của mình.
- Thứ trưởng Trần, tôi chỉ cảm thấy rất hợp ý với chủ tịch Vương, thế nên...Muốn cùng chủ tịch Vương kết nối tình cảm một chút.
Lý Xuân Hoa tuy có chút lắp bắp nhưng phản ứng lại rất nhanh, hắn vừa kiếm cớ vừa nói:
- Hôm nay người dưới quê lên đây mời rượu cho nên tôi có chút vui vẻ quá lố, bộ trưởng Trần, tôi có chút thất thố, trở về tôi sẽ làm kiểm điểm.
- Cũng không cần kiểm điểm, đồng hương đến thì uống nhiều một chút cũng là bình thường, nhưng phải nhớ kỹ, uống cũng vừa phải thôi.
Bộ trưởng Trần nhìn thoáng qua Lý Xuân Hoa đang cầm ly rượu lớn, ánh mắt vẫn rất rét lạnh.
Vương Tử Quân lúc này mới chợt nhớ, Mạc Tiểu Bắc hình như có một người dượng là thứ trưởng bộ tài chính. Hắn nhìn bộ dạng khúm núm nịnh nọt của vụ trưởng Lý, hắn nghĩ rằng vị thứ trưởng Trần này chắc chắn là dượng của Mạc Tiểu Bắc.
- Bố, con thấy anh ấy căn bản không phải muốn mời rượu anh rể, cầm một cái ly lớn như vậy, rõ ràng là muốn làm khó anh rể.
Trần Xuân Nham cũng không có gì cố kỵ, sau khi xác định thân phận của Vương Tử Quân thì tất nhiên sẽ sinh ra một cảm giác thân cận theo bản năng, nàng khẽ nói bên tai thứ trưởng Trần.
Trần Xuân Nham cảm thấy đối phương cầm theo một ly rượu lớn như vậy rõ ràng để ép anh rể mình, đây là hành vi tuyệt đối không thể bỏ qua. Nàng là một người rất hâm mộ Mạc Tiểu Bắc, thế cho nên sẽ không thể nào tha thứ cho tình huống như vậy.
Lý Xuân Hoa tuy không biết thân phận của Trần Xuân Nham, thế nhưng một tiếng gọi "bố" của cô nàng đã biểu hiện thân phận quá rõ ràng. Lúc này hắn cầm ly rượu với bộ dạng luống cuống, lại nghe được lời giật dây của Trần Xuân Nham, trên trán vã một tầng mồ hôi dày đặc.
- Điều này...Điều này...
- Chào thứ trưởng Trần, tôi là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ tỉnh Sơn Nam, là Tiết Diệu Tiến. Vừa rồi thành phố Đông Bộ chúng tôi uống rượu vui vẻ, đều dùng ly lớn, vừa rồi vụ trưởng Lý dùng ly này để rót rượu cho tôi.
Khi Lý Xuân Hoa đang cực kỳ xấu hổ thì Tiết Diệu Tiến đứng ở bên cạnh đã đi ra hóa giải.
- Thật sự là như vậy sao? À, xem ra các anh cũng thật sự rất hào sảng.
Thứ trưởng Trần có thể đi đến vị trí hiện tại cũng không phải là người thường, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Lý Xuân Hoa rồi thản nhiên nói. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Là như vậy, thật sự là như vậy. Thứ trưởng Trần, tôi rót rượu mời chủ tịch Vương, cũng dùng loại ly thế này.
Lý Xuân Hoa vừa tìm được lý do, lại sợ lãnh đạo không tin. Hắn nhìn gương mặt thứ trưởng Trần, hắn vội càng cầm lấy ly rượu, sau đó nhanh chóng uống cạn.
- Bí thư Tiết, các anh tụ tập họp mặt đồng hương, tôi cũng không muốn quấy rầy. Tử Quân, cậu ở lại hay muốn tôi tiễn chân một đoạn?
Thứ trưởng Trần nhìn Lý Xuân Hoa nâng ly uống cạn, hắn cũng không tiếp tục nói nhiều, khẽ bắt chuyện một câu với Tiết Diệu Tiến rồi quay sang hỏi Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân cũng không có tâm tư ở lại đây làm gì, hắn nghe thấy thứ trưởng Trần nói ra như vậy thì dùng giọng biết thời thế nói:
- Cháu cũng đã uống đủ rồi, cũng muốn đi nhờ xe của chú một chút, đỡ làm cho Tiểu Bắc sốt ruột.
- Chúng ta đi thôi.
Thứ trưởng Trần nói, sau đó vươn tay bắt tay với bí thư Tiết Diệu Tiến:
- Các anh cứ bận rộn đi, tôi và Tử Quân đi trước.
Tiết Diệu Tiến được bắt tay với thứ trưởng bộ tài chính thì tất nhiên sẽ không dám làm dáng, hai tay giữ lấy thật chặt, lại liên tục gật đầu giống như gà mổ thóc, cũng không quên nói:
- Cảm tạ lãnh đạo đã quan tâm.
Sau khi Vương Tử Quân đi theo ba người thứ trưởng Trần thì Tiết Diệu Tiến mới dám thu hồi ánh mắt trở lại.
Vẻ mặt Lý Xuân Hoa chợt phát lạnh, hắn uống cạn ly rượu lớn vừa rồi thật sự làm cho chính mình cảm thấy trời đất xoay chuyển, nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải cố gắng áp chế. Vừa rồi đứng trước mặt vị thứ trưởng Trần có thể quyết định vận mệnh của hắn, như thế hắn nào dám biểu hiện bộ dạng say rượu? Ngay cả chút cảm giác khó chịu và hương vị chua chua từ bên dưới ép lên cũng bị hắn cưỡng chế nuốt xuống.
- Bí thư Tiết, thứ trưởng Trần đi chưa?
Sau khi xác định trước mắt không còn hình bóng của thứ trưởng Trần, Lý Xuân Hoa mới cẩn thận quay sang hỏi Tiết Diệu Tiến.
- Đã đi rồi.
Tiết Diệu Tiến nhìn Lý Xuân Hoa, trong lòng đầy cảm giác đồng tình.
- Đi là tốt rồi, đi là tốt rồi.
Lý Xuân Hoa nói, sau đó bụm lấy miệng chạy vội về phía nhà vệ sinh.
Đi theo Tiết Diệu Tiến ra ngoài còn có Lý Khang Lộ và phó bí thư thị ủy Phạm Bằng Phi và La Kiến Cường. Bọn họ nhìn bộ dạng khốn khổ của Lý Xuân Hoa, vẻ mặt người nào cũng lộ ra vẻ khác thường.
- Sắc lang.
Một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên từ trong nhà vệ sinh truyền ra.
Khi âm thanh kia vang lên thì trong lòng Tiết Diệu Tiến xuất hiện cảm giác xấu, Lý Khang Lộ ở bên cạnh lại kêu lên:
- Không phải vụ trưởng Lý đi nhầm cửa đấy chứ?
Lý Khang Lộ còn chưa nói dứt lời thì nhóm người Tiết Diệu Tiến đã vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh. Khi cả nhóm chạy đến cửa nhà vệ sinh nữ, đúng lúc thấy hai người đàn ông trung niên chán ghét đẩy Lý Xuân Hoa đang nôn mửa đi ra ngoài. Lý Xuân Hoa vừa rồi còn hung hăng hống hách, bây giờ đã giống như biến thành một con chó chết, bị hai tên đàn ông trung niên đẩy ngã ngửa trên mặt đất nhà vệ sinh nữ.
- Ộc ộc!
Thức ăn lại từ trong miệng Lý Xuân Hoa phun ra ngoài, vì lúc này hắn nằm ngửa trên nền đất nên chất ô uế cũng không rơi xuống sàn nhà, xem như trực tiếp ói lên người mình.
- Đúng là một tên rác rưởi, uống thành bộ dạng thế này, sao không uống chết luôn đi.
Một người phụ nữ trung niên bụm mũi rồi dùng giọng oán giận lớn tiếng nói. Đồng bạn cũng không đợi nàng nói hết lời, trực tiếp tiến lên kéo đi, bộ dạng giống như đang cố gắng tránh khỏi một con ruồi bọ nào đó vậy.
Lý Khang Lộ đứng bên cạnh Tiết Diệu Tiến thấy bộ dạng của Lý Xuân Hoa như vậy cũng sinh ra xúc động muốn che mũi, nhưng hắn thấy bí thư Tiết Diệu Tiến vẫn đứng yên không nhúc nhích, vậy là vội vàng xin chỉ thị.
Tiết Diệu Tiến nhìn thoáng qua Lý Khang Lộ rồi nói
- Thuê một gian phòng đưa vụ trưởng Lý vào nghỉ ngơi.
Lúc này đi bên cạnh Tiết Diệu Tiến còn có vài người nhưng nếu nói về địa vị thì ai cũng hơn hẳn Lý Khang Lộ, lúc này trên người Lý Xuân Hoa bùng lên mùi vị khó chịu, Tiết Diệu Tiến không chỉ mặt thì chẳng ai ngu xuẩn tiến lên rước bẩn vào người.
Lý Khang Lộ cũng không muốn đi, nhưng khi ánh mắt Tiết Diệu Tiến rơi lên người hắn, thế là hắn khẽ nhíu mày và đi về phía Lý Xuân Hoa lúc này đã như một con chó chết nằm trên mặt đất. Hắn khẽ nói:
- Vụ trưởng Lý, đi thôi, tôi đưa anh về phòng nghỉ ngơi.
Lý Khang Lộ lúc này có thể nói là nín thở, không dám hít vào mũi mùi vị ghê sợ của đống ô uế kia. Nhưng hắn thật sự không ngờ Lý Xuân Hoa đang nằm không nhúc nhích lại đột nhiên mở mắt, sau đó ôm lấy vai Lý Khang Lộ rồi dùng giọng đầy men say nói:
- Chủ tịch Lý, chúng ta cùng uống...
Lý Xuân Hoa ôm Lý Khang Lộ, thế là bộ tây trang trên người Lý Khang Lộ nhanh chóng dính đầy chất bẩn.
Hai mươi bảy tháng chạp, khắp nơi trong thành phố Giang Thị đầy khí tức tết âm lịch. Dù lúc này cơ quan chưa được nghỉ nhưng bầu không khí xử lý công vụ rõ ràng đã quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Y Phong đặt quyển sách trên tay xuống bàn làm việc, trên mặt có chút u buồn. Nàng nghĩ đến tình huống mẹ gọi điện thoại đến vào hai ngày trước, dù không nói quá rõ ràng thế nhưng ý nghĩ vẫn biểu hiện đầy đủ, chính là con gái đã lớn, dù thế nào cũng không nên để cho bố mẹ lo lắng mãi được.
- Y Phong à, con cũng không còn nhỏ tuổi nữa, cũng nên lo lắng cho chính mình. Mẹ nghe nói Vương Tử Quân kia đã lấy vợ rồi, con nếu còn tiếp tục chậm trễ...
Lại một năm trôi qua, Y Phong cuối cùng cũng không được gặp người đàn ông làm cho mình động lòng. Nàng lúc này đã hơn hai mươi thế nhưng vẫn là cô độc. Vương Tử Quân có lẽ đã quên nàng, có lẽ đã không cần nàng, dù thế nào thì người này cũng làm nàng rơi vào tình huống không thể kiềm chế được. Điểm chết người là nàng không cảm thấy như vậy, thậm chí cho rằng cuộc sống của mình nên là như thế. Ban ngày nàng bận rộn công tác, ban đêm nàng về nhà, cảm nhận khí tức của người đàn ông mà mình yêu, yên lặng chịu đựng nổi đau, dư vị của nó là thế nào? Ai có thể hiểu được cảm giác của nàng chứ?
"Lần sau gặp mặt phải cho anh ấy một bài học!"
Y Phong thầm an ủi mình, cảm giác buồn phiền chợt nổi sóng trong lòng.
- Y Phong, em đang giận ai vậy? Nói cho chị biết người chọc giận em là ai, chị sẽ giúp em thu thập hắn.
Khi Y Phong còn đang thất thần suy nghĩ lung tung thì một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi vào, nàng cười ha hả xuất hiện sau lưng Y Phong.
Người phụ nữ này có bộ dạng bình thường, ăn mặc theo kiểu phụ nữ Trung Đông nhưng toàn thân lại bùng lên cảm giác thông minh tháo vát và mạnh mẽ.
Y Phong thấy người phụ nữ kia đi đến thì mỉm cười chào hỏi:
- Chị Triệu, còn chưa tan tầm sao?
- Đang chuẩn bị tan tầm, đột nhiên có một bữa tiệc, thế là thôi không về nữa, đến đây rủ em đến tham gia cho vui.
Người phụ nữ kia ngồi xuống đối diện với Y Phong rồi cười ha hả nói.
Y Phong đã sớm dưỡng thành thói quen đối với những lời mời cơm của chị Triệu. Nàng tiếp xúc khá nhiều với chị Triệu trong lúc công tác, hơn nữa hai người đều đi ra từ huyện Hồng Bắc, thế nên quan hệ càng thêm thân cận. Y Phong lúc này cũng không có hứng thú ăn cơm, thế là nàng khoát tay nói:
- Chị Triệu, cảm ơn ý tốt của chị, thế nhưng hôm nay em thấy hơi mệt, thật sự không đi được.
- Y Phong, tuổi của em nên chơi nhiều hơn, nếu cứ suốt ngày buồn bực ở nhà thì sớm muộn gì cũng sinh bệnh. Nhanh, đi cùng chị cho vui, dù sao cũng không có quá nhiều người, đều là đồng hương huyện Hồng Bắc, làm quen vài người cũng không có gì xấu.
Chị Triệu nói rồi đứng lên khỏi ghế:
- Quyết định như vậy đi, chị còn phải về làm cơm cho chồng, sau đó gặp mặt rồi nói chuyện sau.
Chị Triệu nói rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tiệc họp mặt đồng hương huyện Hồng Bắc ở thành phố Giang Thị, cũng không biết là nhà giàu nào mời khách. Dù Y Phong không quá thích thú những tình huống thế này, nhưng nếu gặp mặt và làm quen đồng hương ở thành phố Giang Thị, sau này có thể giúp đỡ nhau trong công tác.
Đi tham gia bữa tiệc gặp mặt như vậy cũng chẳng có gì là không được, Y Phong thầm hạ quyết tâm, thế là xách túi khóa cửa và chuẩn bị rời đi.
Lúc này toàn án nhân dân tỉnh cũng không còn mấy người, Y Phong đi trên hành lang, âm thanh giày cao gót gõ xuống nền khá chấn động. Khi đẩy xe của mình ra khỏi nhà gửi xe, Y Phong chuẩn bị đến trung tâm thương mại đi dạo một chút. Tuy nàng rất không muốn về nhà, thế nhưng đến tết có ai không về tụ họp với gia đình chứ?
- Tút tút tút...
Khi Y Phong đang rụt cổ lại trong gió rét thì tiếng kèn xe vang lên sau lưng. Nàng nghe thấy tiếng kèn chói tai như vậy thì có chút mất hứng, thiếu chút nữa thì nổi giận. Nhưng nàng vẫn cố gắng áp chế cơn giận, lại đi sát vào lề đường bên phải.
- Tút tút tút...
Y Phong cho rằng chiếc xe hơi kia sẽ chạy vụt qua, không ngờ tiếng kèn xe vẫn vang lên. Lúc này nàng rất căm tức, nàng quay mặt lại nhìn, đúng lúc thấy được một gương mặt thân quen.
Y Phong nhìn gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc kia mà cảm thấy có chút chua xót, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy tràn, nàng sững sờ đứng bên đường mà căn bản mất đi phản ứng.
- Cô gái ngốc, mau lên xe.
Vương Tử Quân cũng không chờ Y Phong phản đối, hắn bước xuống, khóa xe của nàng lại, sau đó lại kéo Y Phong vào trong chiếc xe của siêu thị Quân Thành.
- Sao anh đã quay lại rồi? Không phải lúc này lãnh đạo đang rất bận rộn sao?
Y Phong nhìn Vương Tử Quân đeo kính râm màu đen, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chua xót.
Vương Tử Quân thấy Y Phong có chút thương cảm, hắn cố tình muốn trêu chọc nàng, thế là dùng giọng thoải mái nói:
- Anh vừa mới đến thành phố Đông Bộ, còn chưa quen thuộc tình huống, ở lại cũng không giúp được gì mà còn gây ra phiền toái, vì vậy anh trực tiếp xin nghỉ quay về.
- Hừ, anh xin nghỉ thì nói xin nghỉ, đặt ra đủ lý do đạo mạo như vậy làm gì?
Y Phong tuy dùng giọng hung hăng nói nhưng ý nghĩa quan tâm trong lời nói lại bùng phát ra ngoài rất mãnh liệt.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giận dỗi của Y Phong thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp. Hắn cũng không lái xe, chỉ dùng ánh mắt chăm chú nhìn nàng, giống như dù có nhìn thế nào cũng sinh ra cảm giác không đủ.
- Đừng nhìn em như vậy chứ?
Y Phong khẽ đẩy Vương Tử Quân rồi mỉm cười nói.
- Không phải anh sợ em quá lo nghĩ cho anh sao? Hừ, xem ra lòng tốt bị chà đạp mất rồi.
Vương Tử Quân giúp Y Phong đeo dây an toàn, sau đó khởi động xe.
- Đừng chạy về phía bên kia, chúng ta đi chợ mua thức ăn, làm cái gì ăn cái đã.
Y Phong chỉ về phía trước, gương mặt tươi như hoa, nàng khẽ nói với Vương Tử Quân.