- Bí thư Sầm, hôm qua tôi đã đến thành phố Linh Long một chuyến, lúc này nhà thi đấu ở thành phố bọn họ chủ thể đã hoàn công, bây giờ chỉ còn lại những hạng mục hậu kỳ. Chủ tịch Miêu Dược Hổ đảm bảo với tôi thành phố Linh Long sẽ hoàn thành nhiệm vụ vào đúng thời gian quy định. Các đồng chí sở xây dựng đi cùng tôi có nói, nhìn vào tình hình tiến độ trước mắt thì căn bản là không có vấn đề. Cố Tắc Viêm trả lời làm cho hai mắt Phương Anh Hồ khẽ híp lại, mặc dù hắn và Cố Tắc Viêm là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, đều là người của Sầm Vật Cương, thế nhưng giữa hai người tồn tại không ít cạnh tranh. Nhưng mỗi quan hệ cạnh tranh này lại bị hai người che giấu cực kỳ tốt.
Nói thật lòng thì Cố Tắc Viêm cảm thấy mình luôn là người sảng khoái rộng rãi, mạnh mẽ như sóng triều, căn bản chưa từng ngừng lại. Chính trị không phải là quân sự, trong phương diện quân sự có thể xuất hiện tình huống gặp mạnh thì phải đối kháng mạnh mẽ, dùng thực lực để giải quyết vấn đề. Thế nhưng trong chính trị thường thì gặp mạnh sẽ giả vờ yếu, gặp yếu thì tỏ ra mạnh mẽ, cũng có thể nói đó là lấy mạnh hiếp yếu. Trong quan trường có câu nói giết địch một ngàn tổn thương năm trăm, kết quả cứng đối cứng căn bản là không bao giờ tốt đẹp, thế nên những khi nào cần ẩn nhẫn thì phải nhịn. Nhẫn nại là một nghệ thuật, thế nhưng đó là một nghệ thuật dùng thời gian để đổi lấy không gian. Cố Tắc Viêm thậm chí còn sinh ra ý nghĩ mình siêu thoát khỏi ngoại vật, thế nhưng quá trình phượng hoàng niết bàn thường cực kỳ khổ sở.
Lúc này Phương Anh Hồ thấy Cố Tắc Viêm báo cáo cho Sầm Vật Cương, rõ ràng là cho ra hiệu quả mong muốn, hắn cảm khái vì những lời nịnh hót lừa trên gạt dưới của đối phương, đồng thời cũng có chút khinh thường. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn vốn có ít tiếp xúc với Cố Tắc Viêm, thế nhưng sự việc ngày hôm qua thì lại khác.
Ngày hôm qua Cố Tắc Viêm căn bản chưa từng đi đến thành phố Rừng Mật, sao có thể đốc thúc thành phố Linh Long xây dựng hạng mục nhà thi đấu cho đại hội thể dục thể thao? Phương Anh Hồ thấy những lời báo cáo bài bản của Cố Tắc Viêm nhận được sự khẳng định của Sầm Vật Cương, đối phương càng như vậy càng tỏ ra trấn tĩnh tự nhiên.
Cho dù Phương Anh Hồ thầm khinh bỉ Cố Tắc Viêm thế nhưng cũng không vạch trần chuyện này ra ngoài, vì thủ đoạn này căn bản không có lợi gì với mình. Có câu nói như thế này: Hại người lợi ta chỉ là chuyện bình thường, dù sao thì người không không vì mình trời tru đất diệt, thế nhưng nếu sự việc tổn hại đến người và ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, nếu như anh vẫn cố gắng thực hiện thì căn bản là khó thể tha thứ, vì anh hoàn toàn khó thể nói lý lẽ ở phương diện này được.
- Công tác của thành phố Linh Long vẫn tương đối vững chắc. Sầm Vật Cương nghe xong báo cáo của Cố Tắc Viêm thì vẻ mặt đã khá hơn, sau đó dùng giọng có chút cảm khái nói: - Nếu như trước kia tôi đặt hạng mục này ở thành phố Linh Long, như vậy cũng không rơi vào tình huống khó khăn như bây giờ.
Phương Anh Hồ đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, cả hai đều không nói gì. Những chuyện thế này căn bản không thể làm gì khác hơn được, vì Rừng Mật là tỉnh lị, là trung tâm tỉnh Mật Đông, với uy tín hiện tại của Sầm Vật Cương, không thể nào bỏ qua thành phố Rừng Mật được.
Hơn nữa trong tỉnh có nhiều cán bộ lãnh đạo đi lên từ thành phố Rừng Mật, nếu muốn hoàn toàn bỏ qua thành phố Rừng Mật, như vậy Sầm Vật Cương cũng không dễ dàng ngồi vững trên ghế bí thư tỉnh ủy.
- Anh gọi điện thoại cho Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long, nói tôi chuẩn bị mở một hội nghị tuyên thệ để toàn lực chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp tới, để cho bọn họ chuẩn bị một chút. Sầm Vật Cương có chút do dự, sau đó lão lên tiếng.
Phương Anh Hồ có chút sững sốt, sau đó hắn hiểu rõ tính toán của bí thư: Đây là muốn đánh roi thành phố Rừng Mật. Dù sao thì những hạng mục thi đấu chủ yếu cũng ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng Sầm Vật Cương lại muốn tổ chức sự kiện như vậy ở Linh Long, ý nghĩa của nó là gì thì ai cũng biết.
Cố Tắc Viêm đồng ý rồi gọi điện thoại cho bí thư Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long.
Sầm Vật Cương đã giảm bớt cơn giận, lão ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Tắc Viêm, anh đến đây là có chuyện gì không?
- Bí thư Sầm, có chuyện cần báo cáo với anh. Cố Tắc Viêm tiếp nhận ly trà do thư ký đưa đến, sau đó nói: - Bí thư Sầm, không biết ngài có nghe qua hay không, bí thư Vương muốn đến ở trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, anh ấy đi như vậy thì sau này sẽ phá hư tất cả quy củ trong tỉnh.
Vẻ mặt Sầm Vật Cương dần trở nên âm trầm, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Tắc Viêm, sau đó dùng giọng mũi nói: - Sau này anh nên đặt tâm tư lên phương diện công tác, những chuyện này căn bản không đáng nói, ít nhất chỉ có thể ra vào từ trong miệng anh, không được truyền ra ngoài.
- Huống hồ ở đâu mà chẳng được? Đơn giản chỉ là một chỗ ngủ mà không, có cần rối loạn lên như vậy không? Sầm Vật Cương nói lời lạnh lẽo làm cho Cố Tắc Viêm chợt chột dạ, hắn nhìn vào và cảm thấy trong mắt bí thư Sầm Vật Cương có chút khác thường.
Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy có chút mất tự nhiên, hắn rất muốn xóa bỏ tình huống xấu hổ này, thế nhưng cuối cùng lại không đạt được hiệu quả. Phương Anh Hồ nhìn thấy bộ dạng như đứng đống lửa ngồi đống than của Cố Tắc Viêm, không khỏi cảm thấy vui sướng.
Đến cấp độ của những người như Vương Tử Quân thì cơ hội vô tình gặp mặt cũng ít hơn, cho dù có chuyện thì cũng phải thông qua điện thoại, hoặc ít nhất là phải liên lạc trước với thư ký.
Nhưng không phải là vì vậy mà không có người cố tình đến gặp mặt, hôm nay Vương Tử Quân đi làm và nghênh đón người đầu tiên vào phòng làm việc của mình chính là bí thư Kim Chính Thiện của thành phố Rừng Mật.
Rừng Mật là một thành phố cấp phó bộ, hơn nữa Kim Chính Thiện còn là thường ủy tỉnh ủy, thậm chí còn có vị trí cao hơn cả trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh trong ban ngành thường ủy. Có thể thấy Kim Chính Thiện là một vị bí thư nắm trong tay thành phố quan trọng của tỉnh Mật Đông có độ nặng như thế nào.
Vương Tử Quân cảm thấy rất bất ngờ vì một nhân vật quan trọng như vậy đến thăm mình vào lúc này.
Dù là bất ngờ thì vẫn phải làm tốt công tác, Vương Tử Quân cũng không phải là người hàm hồ. Hắn nhanh chóng đứng lên khỏi ghế nói: - Chào bí thư Kim, ngài đại giá quang lâm đến chỗ của tôi có gì cần dặn dò sao?