Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết nguyên đán đến, không những là lời tuyên cao cho một năm cũng đại biểu cho giai đoạn tiến hành tổng kết công tác của các đơn vị chính quyền. Nơi cổng chính của khá nhiều đơn vị đã treo băng rôn chúc mừng, không khí ngày tết càng nồng đậm hơn.

Vương Tử Quân căn bản khá vui vẻ với không khí tế, chuyện làm hắn cảm thấy vui mừng nhất cũng không phải là Lưu Thành Lâm đã thông qua phương án đẩy mạnh sản xuất xe gia đình giá cả thấp, căn bản là cú điện thoại trước tết với Trình Viên Lệ.

Những ngày qua Vương Tử Quân luôn chú ý đến phương diện an toàn vệ sinh và dịch bệnh, hắn nhớ không rõ ngày nào dịch bệnh nguy hiểm kia sẽ bắt đầu, thế nhưng hình như là trước tết nguyên đán.

Nhưng từ trong điện thoại của Trình Viên Lệ thì Vương Tử Quân căn bản có được đáp án cực kỳ xác thực, đó là không có gì phát sinh. Trong báo cáo của các ban ngành vệ sinh phòng dịch thì căn bản không có bất kỳ hiện tượng nào lạ xuất hiện.

Tình huống này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui, đồng thời cũng có chút suy đoán. Chẳng lẽ những hành vi của mình đã hóa thành cánh bướm nhỏ thay đổi cả thế giới? Trước đó hắn luôn kiên trì nguyên tắc đả kích đám người buôn bán động vật hoang dã, như vậy đã áp chế được cơn dịch kia sao?

Cũng không ngờ sự việc trùng hợp như vậy, có vài sự kiện lớn ở thế giới này phát triển khác biệt với thế giới trước, nhưng Vương Tử Quân căn bản cũng không nghĩ quá nhiều. Dù thế nào thì tai nạn cũng không phát sinh, đây là một sự kiện làm cho người ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của Vương Tử Quân, khi hắn chuẩn bị tiến lên nghe máy, Tiểu Bảo Nhi đã chạy đến cầm lấy điện thoại. Hắn nhận điện thoại từ trong tay con trai, thế là không khỏi nở nụ cười khẽ sờ lên đầu nó.

Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi điện thoại đến là Du Giang Vĩ. Sau khi nghe máy thì Du Giang Vĩ nói: - Trưởng phòng Vương, tôi và Tiểu Trần đang chạy đến, hai người chúng tôi đều không có chuyện gì...

Vương Tử Quân chợt nhíu mày nói: - Hôm nay là ngày nghỉ, các cậu cũng bận rộn, sao không nghỉ ngơi mà chạy đến làm gì? Cũng đừng đến quấy rầy tôi.

Tuy Vương Tử Quân tiến hành từ chối và phê bình Du Giang Vĩ, thế nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn rất tươi. Hắn biết rõ vì sao Du Giang Vĩ và Tiểu Trần lại đến nhà mình, còn không phải vì muốn đến giúp việc, vì nhà hắn không có người giúp việc sao?

Nhưng dù là như vậy thì Vương Tử Quân vẫn phải tiến hành phê bình bọn họ. Dù sao thì hắn phê bình một lượt cũng có thể đảm bảo cho hai người kia an toàn ở nhà vui vẻ qua tết nguyên đán.

Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe Mạc Tiểu Bắc khẽ hừ một tiếng. Lời nhắc nhở như vậy làm hắn cúi đầu xem xét, thấy Tiểu Bảo Nhi đang ngẩng đầu nhìn mình.

Vương Tử Quân nhìn điện thoại trong tay, hắn lập tức hiểu ra vấn đề. Lúc này nhà trẻ đang triển khai hoạt động yêu cầu các bé giúp đỡ việc nhà, thế nên Tiểu Bảo Nhi rất tích cực giúp đỡ những việc vặt của Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.

Tất nhiên làm xong thì phải có một câu nói ban thưởng từ bố mẹ. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi, rõ ràng đang chờ một câu khích lệ, hèn gì vừa rồi Mạc Tiểu Bắc lại hừ lên như vậy.

Vương Tử Quân xấu hổ sờ lên đầu Tiểu Bảo Nhi, hắn cười hì hì nói: - Cám ơn con trai, có con quả nhiên là khác biệt, bố rất tự hào về con.

Tiểu Bảo Nhi vốn đang sắp khóc đến nơi, nhưng khi nghe được câu khích lệ của bố thì gương mặt trở nên cực kỳ sáng lạn, nụ cười tươi rói. Lúc này Mạc Tiểu Bắc đang đi về phía bàn chuẩn bị trải khăn, Tiểu Bảo Nhi chạy đến nói: - Mẹ, để cho con, để con làm cho.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như không thể chờ đợi được của Tiểu Bảo Nhi, hắn không nhịn được phải bật cười, thế giới của con trẻ căn bản là đơn giản hơn người lớn rất nhiều.

Sau khi dùng sáng đơn giản, dựa theo sắp xếp của ngày hôm nay, cả nhà trưởng phòng Vương leo lên xe chạy về phía công viên trẻ em.

Đây là một sân chơi cho trẻ em, ở phía đông thành phố Đông Hồng, căn bản có diện tích cả ngàn héc ta, bên trong đầy đủ các trò chơi, có màn ảnh lớn, có cột cao chọc trời, có cả những con thuyền hải tặc. Tiểu Bảo Nhi trước đó vài ngày không biết từ miệng của người bạn học nào mà biết chỗ này chơi rất vui, thế nên những ngày qua luôn quấn rấy Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đòi đi đến nơi này.

Trước kia vì nguyên nhân công tác bận rộn mà Vương Tử Quân căn bản là hứa hẹn nhưng không thực hiện được, trong lòng cảm thấy áy náy. Lúc này là kỳ nghỉ tết nguyên đán, hắn xem như tận dụng để giải quyết tâm nguyện cho Tiểu Bảo Nhi.

Tuy vẫn còn sớm nhưng lúc này trên đường đã đầy xe, Mạc Tiểu Bắc là một người có kỹ thuật lái xe rất tốt, thế nhưng lúc này tắc đường dù có kỹ thuật giỏi ra sao thì cũng phải đợi.

Cũng may chưa đến giờ cao điểm, mười phút sau thì xe đi đến con đường ngoại ô của thành phố Đông Hồng. Mạc Tiểu Bắc giống như có chút bực mình vì kẹt xe vừa rồi, nàng chạy có hơi nhanh, chỉ sau vài phát đã vượt qua cả chục chiếc xe phía trước.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm túc của Mạc Tiểu Bắc, hắn định nhắc nhở nàng một câu, thế nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào bụng. Tuy Mạc Tiểu Bắc chạy khá nhanh nhưng với kỹ thuật lái xe của vợ mình, Vương Tử Quân vẫn rất an tâm về vợ.

Sau khi đi đến khu vui chơi thì Vương Tử Quân căn bản là có chút kinh hãi, hắn nghĩ rằng gia đình mình đã đến khá sớm, không ngờ bãi đậu xe rộng mênh mông nơi này căn bản đã khá chật. Hơn nữa nhìn về phía cổng khu vui chơi, còn có bảy tám hàng người đang xếp hàng dài chờ mua vé.

Mạc Tiểu Bắc dừng xe lại, nàng thấy người quá đông, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Tuy nàng đã là một người phụ nữ bình thường trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng đôi khi vẫn bộc phát tính tình năm xưa.

Vương Tử Quân thấy hành vi mờ ám của vợ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Hôm nay là ngày nghỉ, nhiều người đến vui chơi, nếu không thì chúng ta chờ thêm vài ngày nữa rồi hãy đến.

Vương Tử Quân nói những lời này làm cho Tiểu Bảo Nhi bên kia khẽ nhăn mũi, nó nhìn sang Vương Tử Quân, bộ dạng muốn khóc thét lên. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi, hắn đang nghĩ xem nên làm sao để khuyên bảo con trai, đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc chợt nói: - Đi thôi, Tiểu Bảo Nhi muốn đến chơi, đợi một chút cũng không là vấn đề.

Sau khi xếp hàng khổ sở thì cả nhà Vương Tử Quân cũng mau được hai tấm vé vào cửa, khi đi vào bên trong thì căn bản đã mất nửa thời gian buổi sáng. Nhưng khi thấy Tiểu Bảo Nhi vui vẻ chơi đùa thì Vương Tử Quân cảm thấy những vất vả của mình là đáng giá.

Khu vui chơi này thật sự không hỗ thanh danh trong thành phố Đông Hồng, bên trong không những có người lớn trẻ con, hơn nữa còn có nhiều cặp trai gái đang tay trong tay đi lại với nhau. Khi càng nhiều người đi vào bên trong, số người xếp hàng chờ mua vé trước mỗi trò chơi cũng ngày càng đông.

- Bố, con muốn chơi trò kia. Tiểu Bảo Nhi chỉ về phía một tụ điểm phía trước rồi lớn tiếng nói: - Con nghe Lí Tiếu nói trò đó rất vui, con cũng muốn chơi thử.

Lúc này căn bản có một hàng người dài đang xếp hàng chờ mua vé, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua, sau đó nói với Mạc Tiểu Bắc: - Con chờ chút, lát nữa mua vé sẽ cho con leo lên đấy đi một vòng.

- Không, Lí Tiếu nói cả nhà ba người phải ngồi lên trên. Tiểu Bảo Nhi không chờ Mạc Tiểu Bắc lên tiếng, nó lôi tay nàng dùng giọng làm nũng nói.

Mạc Tiểu Bắc dù có rất nhiều chuyện căn bản cho ra ý kiến của riêng mình, thế nhưng khi đối mặt với con trai thì quả thật không có quá nhiều lực phòng ngự. Sau khi nghe Tiểu Bảo Nhi nói như vậy thì nàng nhanh chóng bắt Vương Tử Quân xếp hàng.

Dù là mùa đông thế nhưng hàng người dài vẫn làm cho người ta cảm thấy nóng, căn bản có hơn hai ba mươi người đang chờ được chơi, thế cho nên cả nhà Vương Tử Quân phải chờ hơn hai mươi phút.

Trong lúc xếp hàng thì Vương Tử Quân giống như một con trâu hưng phấn, chỉ cần người phía trước khẽ dịch chuyển thì sẽ nhanh chóng tiến lên.

Khi cả nhà Vương Tử Quân đi đến giữa hàng, Tiểu Bảo Nhi lại tiếp tục xông về phía trước, nhưng lúc này vì dùng sức quá mạnh nên đụng vào một người đàn ông phía trước.

- Làm gì vậy? Con cái nhà ai thế? Sao không biết lễ phép như vậy? Nơi này đã rất rối loạn rồi, chen chúc cái gì? Chưa thấy qua loại người nào vô giáo dục như vậy. Người đàn ông kia nhìn Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng không sạch sẽ nói.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của người đàn ông kia, đối phương hơn ba mươi tuổi, gương mặt mập mạp có vài phần giả tạo. Hắn không muốn gây chuyện với người ta, thế nên cười cười nói: - Bọn trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong anh đừng nên so đo với chúng nó.

- So đo với nó sao? Đáng giá sao? Tôi nói cho anh biết, anh là gia trưởng thì sau này nên chú ý một chút, nên giáo dục con mình đàng hoàng. Người đàn ông kia dùng giọng khó chịu lên tiếng, điều này làm cho Vương Tử Quân thiếu chút nữa thì nổi giận. Mạc Tiểu Bắc đứng lên cạnh đã xiết chặt nắm đấm. Vương Tử Quân căn bản biết rõ sức chiến đấu của vợ, hắn không muốn vì một người đi đường mà làm mất hào hứng của cả gia đình. Vì vậy hắn cũng không nói với người đàn ông kia, chỉ là kéo Mạc Tiểu Bắc lui về phía sau vài bước.

Người xếp hàng phía trước cũng nhanh chóng đi đến địa điểm cuối cùng, khi thấy nhóm người Vương Tử Quân sắp tiến vào vui chơi, người đàn ông xếp hàng phía trước chợt kêu lên về phía cách đó không xa giống như phát hiện ra điều gì đó: - Trưởng phòng Lô, ngài cũng đưa cháu đến chơi sao? Mau đến đây, đứng bên cạnh chúng tôi.

Người đàn ông được gọi là trưởng phòng Lô hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao, đeo một cặp kính gọng vàng, giày tây rất bóng, căn bản là một người trong thể chế.

Bên cạnh trưởng phòng Lô có hai người, có một cô bé gái xinh đẹp bảy tám tuổi, bên cạnh là một người phụ nữ với gương mặt hơi nhọn, mái tóc uốn lượn thành sóng, làm cho người ta sinh ra cảm giác căn bản là không phối hợp tốt.

- Tưởng Vị Minh à? Thế nào, đưa vợ con đến chơi sao? Trưởng phòng Lô đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện rồi cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK