Kim Điền Lạc đi đằng trước, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía con đường dành cho khách quý. Khi một chiếc Audi màu đen chạy đến thì gương mặt mới lộ ra nụ cười nhạt. Text được lấy tại Truyện FULL
Nhưng nụ cười trên mặt Kim Điền Lạc còn chưa kịp lan rộng thì đã được thay thế bằng sương lạnh, vì người đi xuống chiếc xe kia cũng không phải đến vì bọn họ. Lúc này một tên cán bộ hơn ba mươi tuổi bước xuống xe, hắn nhanh chóng đi về phía đoàn người, sau đó nói với những người đi ở giữa:
- Chủ tịch Triệu, mời ngài đi bên này.
Kim Điền Lạc cũng xem như biết một chút về địa vị của những người kia, tuy không phải cùng một tỉnh thế nhưng dù sao thì cũng ngồi nói chuyện vài câu. Hắn biết chủ tịch Triệu chính là một vị phó chủ tịch thường vụ của thành phố thuộc tỉnh hàng xóm.
Bây giờ nhân viên ở khu thường trú thủ đô của thành phố tỉnh hàng xóm đã lái xe đến sân bay đón lãnh đạo, thế nhưng người của khu thường trú thành phố La Nam còn chưa đến. Điều này làm cho Kim Điền Lạc là lãnh đạo chủ quản khu thường trú thủ đô cảm thấy như bị mèo cào, cực kỳ mất mặt.
Đây là lần đầu tiên bí thư Vương đến thủ đô chạy hạng mục, nhóm người của mình lại không cung cấp cho lãnh đạo được một hoàn cảnh tốt đẹp, nói về khí phái thì còn kém cả một vị phó chủ tịch thường vụ của thành phố khác, như vậy thật sự quá kém...
- Bí thư Vương, chúng ta vừa vặn tiện đường, không bằng cùng đi nhé?
Vị chủ tịch Triệu kia rất tôn kính một bí thư thị ủy như Vương Tử Quân, thế nên hắn cũng không lập tức đi về phía xe, mà nói ra lời mời với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài hãy đi trước đi, xe của chúng tôi sắp đến rồi. Sau này sắp xếp xong thì chúng ta sẽ cùng uống vài ly.
Chủ tịch Triệu cũng là người tinh thông đối nhân xử thế, hắn cũng không ép buộc mà cười cười nói:
- Bí thư Vương, chúng ta quyết định thế nhé, có cơ hội sẽ nhanh chóng liên lạc.
Khi đoàn người chủ tịch Triệu đi về phía hai chiếc xe của mình, Kim Điền Lạc chợt cảm thấy gương mặt mình nóng bỏng, cũng là thành phố cấp tỉnh, thế nhưng bên mình lại rơi vào tình huống thật sự xấu hổ.
- Grừm, grừm!
Những tiếng xe hơi trầm thấp truyền đến từ nơi không xa, Kim Điền Lạc vốn còn tưởng rằng đó là tiếng xe của người ta đang khởi động, hắn nhìn thấy nhóm chủ tịch Triệu còn chưa lên xe, thế là chợt thấy không phải là như vậy. Khi hắn còn đang tỏ ra cực kỳ kinh ngạc thì một chiếc xe hơi chạy đến từ bên trái.
Kim Điền Lạc vì chạy hạng mục, đặc biệt là hạng mục đường sắt Mân Cô mà liên tục bay tới bay lui, thế cho nên cũng coi như hiểu rõ những con đường trong sân bay. Trong ký ức của hắn thì con đường kia hầu như chưa từng mở ra, chiếc xe phía bên kia rõ ràng đi trên con đường chuyên dụng.
Kim Điền Lạc nhìn chiếc xe hơi kia mà không đoán được nó là nhãn hiệu gì, chỉ biết có biển số quân đội. Điều này làm cho hắn có chút sợ hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ có đại nhân vật thần bí nào đó cùng đi một chuyến bay với mình sao?
Chủ tịch Triệu nhìn thấy chiếc xe hơi kia đầu tiên là sững sờ, sau đó vung tay lên với tên cán bộ trẻ tuổi đến nghênh đón mình, tỏ ý cho xe kia đi trước. Chủ tịch Triệu không phải là người tầm thường, tốc độ phản ứng rất nhanh, vừa thấy tình huống này thì đã nghĩ ngay đến những ảnh hưởng có thể xảy ra.
Vương Tử Quân đứng bên cạnh Kim Điền Lạc, khi thấy chiếc xe kia thì có hơi sững sờ, nhưng khi xuyên thấu qua cửa kính thấy được người cầm lái, thế là không khỏi nở nụ cười.
Xe hơi dừng lại bên cạnh Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục trắng bước xuống xe từ vị trí lái. Lúc này nàng vấn mái tóc ra sau đầu, bộ dạng lười biếng nhưng không nhếch nhác, ngược lại thì môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ.
- Sao em lại đến đây? Tiểu Bảo đâu?
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi khẽ hỏi.
- Nhớ anh quá, Tiểu Bảo Ngủ rồi, ông nội ở nhà, nhìn cháu mãi mà không chán, cũng không có chuyện gì.
Mạc Tiểu Bắc vừa nói vừa kéo cửa xe cho Vương Tử Quân.
Kim Điền Lạc ngây người nhìn những gì vừa diễn ra, đám người Hà Khởi Duệ lại càng không kịp phản ứng. Khi Vương Tử Quân được mời lên xe thì bọn họ mới biết đây là xe đến đón bí thư Vương.
Mà người phụ nữ xinh đẹp làm cho người ta không dám nhìn thẳng này chính là vợ của bí thư Vương. Tuy tất cả mọi người nơi đây đều không phải không là hạng người giỏi ăn nói, thế nhưng nhìn chiếc xe kia mà không khỏi ngậm chặt miệng lại.
- Bí thư Vương, lát nữa xe của khu thường trú sẽ đến, chúng tôi sẽ ở đây chờ bọn họ cũng được.
Hà Khởi Duệ là người có phản ứng đầu tiên, hắn biết nhóm mình không thích hợp làm kỳ đà cản mũi, thế nên trầm giọng lên tiếng với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không khiêm tốn, hắn cười cười nói:
- Vậy thì cứ xử lý theo lời chủ tịch Hà, mọi người ngồi máy bay cũng xem như mệt mỏi rồi, sau khi quay về nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc.
Vài phút sau đám người Kim Điền Lạc cuối cùng cũng gặp đoàn người khu thường trú thành phố La Nam ở thủ đô. Chủ nhiệm khu thường trú nhiệt tình tiếp nhận cặp xách trên tay Kim Điền Lạc, tất nhiên Kim Điền Lạc cũng không quên trừng mắt nhìn đối phương, sau đó mới cất bước đi về phía trước.
Thư ký trưởng mất hứng làm cho đám người khu thường trú thành phố La Nam ở thủ đô cảm thấy khó hiểu, nhưng ngay sau đó bọn họ phục vụ càng thêm cẩn thận hơn.
Khi trên xe của Vương Tử Quân chỉ có hai người, thế là hắn mới thu vào vẻ nghiêm túc lúc vừa rồi. Hắn vuốt tóc Mạc Tiểu Bắc, sau đó nở nụ cười nói:
- Vợ, không phải anh nói không cần vợ ra đón tiếp sao? Em không những không nghe, còn chạy cả chiếc xe của ông đến đón anh.
Xe của Mạc lão gia tử chính là loại xe mà nhà máy đặc biệt sản xuất với số lượng có hạn, nhưng mỗi một chiếc xe đều được công khai, đều đại biểu cho lực ảnh hưởng cực lớn. Bây giờ dù là Mạc lão gia tử ra khỏi nhà thì bình thường cũng ít ngồi chiếc xe này. Mạc Tiểu Bắc gần đây là người an phận, thế nhưng hôm nay lại chạy xe của Mạc lão gia tử đến đón mình, điều này làm cho hắn thật sự cảm thấy khó thể tưởng được.
- Em thấy chiếc xe này trước nên chạy nó đi luôn, hơn nữa chạy chiếc xe này thì tỷ lệ kẹt xe cũng nhỏ hơn những chiếc khác.
Mạc Tiểu Bắc dùng giọng tùy ý đáp.
Vương Tử Quân đối mặt với câu trả lời của Mạc Tiểu Bắc cũng chỉ có thể cười cười mà thôi, sau đó hắn nói sang chuyện khác, nói đến chuyện của Tiểu Bảo. Hắn nghe những câu chuyện vui liên quan đến đứa con Tiểu Bảo của mình trong những ngày qua, thế là thỉnh thoảng lại bị chọc cười ha hả.
- Đúng rồi, lúc em đi thì con đã ngủ được bao lâu rồi?
Vương Tử Quân nhìn một hàng xe dài phía trước rồi dùng giọng tùy ý nói.
- Đã được hai giờ.
Mạc Tiểu Bắc vừa dừng xe vừa nói.