Vương Tử Quân hoàn toàn không thể hiểu được sự tha thứ của Diệp Thừa Dân, cảm thấy sự kiện này Diệp Thừa Dân căn bản là không quả quyết. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, đẩy Lục Trạch Lương đi thì căn bản anh không thể chứng thực được người đến có như vậy hay không? Điều này là không nhất định. Ít nhất đối với Vương Tử Quân thì Diêu Trung Tắc còn khó đối phó hơn cả Lục Trạch Lương. Hắn thấy rõ thủ đoạn của Diêu Trung Tắc, người này thích nâng lên rồi giết, liên tục thi triển thủ đoạn lợi hại sau lưng mình, hơn nữa nhìn chính diện thì căn bản là cực kỳ tích cực. Chỉ sau vài chiêu thì anh mới biết được đối phương chính là cao thủ ẩn giấu trong bóng tối mà thôi.
- Ôi, trăng có lúc tròn lúc khuyết, con người ta có lúc thăng trầm. Hiệu trưởng Chung là người rất tốt, không ngờ lại bị bệnh thành ra như vậy. Xem ra sau này cần phải cố gắng công tác và bảo đảm sức khỏe mới được. Diêu Trung Tắc đi đến bậc cầu thang thì chợt trầm giọng nói.
- Đúng vậy, anh Chung thật sự rất đáng tiếc. Vương Tử Quân giả vờ không hiểu, hắn dùng giọng khô cằn qua loa nói.
Diêu Trung Tắc khẽ gật đầu, lúc này có hai người đi từ phía hành lang bên kia đến.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi, khi người này đi đến bên cạnh Diêu Trung Tắc thì dùng giọng chú ý nói: - Chào bí thư Diêu.
Người đàn ông trung niên này phát hiện Vương Tử Quân đi cùng Diêu Trung Tắc xuống lầu, hắn vội vàng tiến lên chào hỏi: - Chào bí thư Vương.
Vương Tử Quân đã từng gặp mặt người này, là một vị phó hiệu trưởng khác của trường đảng tên là Lý Sâm Thăng. Khi Vương Tử Quân đi đến kiểm tra công tác của trường đảng tỉnh ủy, người này cũng có mặt trong đám thành viên ban ngành tiếp đãi hắn.
- À, chào hiệu trưởng Lý, bây giờ hiệu trưởng Chung thế nào rồi? Vương Tử Quân bắt tay với Lý Sâm Thăng rồi trầm giọng hỏi.
- Bây giờ hiệu trưởng Chung đã tỉnh lại thế nhưng tình huống căn bản là không tốt lắm. Tôi nghe bác sĩ nói, khả năng hoàn toàn hồi phục chỉ là hai phần trăm, căn bản là không quá lý tưởng. Lý Sâm Thăng tuy tỏ ra cực kỳ bi ai thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào cái nháy mắt để bắt được ý nghĩ của đối phương.
Trợ thủ nào cũng đều có kỳ vọng được tiến lên làm lãnh đạo đơn vị, Lý Sâm Thăng sao có thể ngoại lệ được?
Mặc dù kỳ vọng này của trợ thủ căn bản là không tốt, thế nưng Vương Tử Quân cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi, cũng không thể cho ra đánh giá gì khác. Lý Sâm Thăng sau đó lại mở miệng đảm bảo trường đảng tỉnh ủy sẽ không tiếc cái giá nào để chữa trị cho hiệu trưởng Chung, sau đó mới nói lời cáo từ với Diêu Trung Tắc.
- Sâm Thăng này là một người rất tốt. Khi rời đi thì Diêu Trung Tắc chợt dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói với Vương Tử Quân.
[CHARGE=3]Khi xe của Diêu Trung Tắc chậm rãi chạy đi, trong đầuVương Tử Quân mới lóe lên lời nói vừa rồi của đối phương. Tuy đây chỉ căn bản giống như là một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, thế nhưng Diêu Trung Tắc lại đang ném ra một cành ô liu cho mình.
Tuy hai người trước kia có nhiều va chạm, thế nhưng lúc này Diêu Trung Tắc lại ném ra một cành ô liu. Nếu như Vương Tử Quân giúp đỡ cho Lý Sâm Thăng tiến lên, sau này quan hệ giữa hai bên sẽ căn bản có đền bù. Nếu Vương Tử Quân từ chối, như vậy quan hệ của hai người sẽ đi đến kết cục khó thể nào vãn hồi.
Phòng tổ chức có vị trí cực kỳ quan trọng ở phương diện tìm nhân tuyển trong quá trình đề bạt cán bộ, Diêu Trung Tắc sở dĩ ném cành ô liu cho mình, xem ra chỉ vì quyền lợi này.
Phó bí thư nắm công tác tổ chức căn bản đều có chế ước với công tác của Vương Tử Quân ở phòng tổ chức tỉnh ủy, nếu như hắn có thể xử lý tốt công tác với Diêu Trung Tắc, như vậy sẽ là trợ lực không nhỏ cho Vương Tử Quân ở công tác sau này.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân có thể ngã về phía Diêu Trung Tắc được sao?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình ở lầu bốn khu văn phòng phòng tổ chức tỉnh ủy. Vốn dựa theo sắp xếp của văn phòng thì sẽ chuẩn bị một gian phòng mới cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại ngăn cản, hắn vẫn ở trong phòng làm việc cũ của Lục Trạch Lương.
Tuy Lục Trạch Lương chỉ là người được điều động sang vị trí mới, thế nhưng kết cục này cũng không phải là tốt trong quan trường, đối với một vài người có tư tưởng nghi ngờ, căn bản sẽ không dùng phòng làm việc mà người trước đó đã từng sử dụng. Nhưng Vương Tử Quân cũng không tin vào điều tà dị như vậy, đối với hắn thì phòng làm việc nào cũng giống như nhau mà thôi.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống được vài phút thì chủ nhiệm văn phòng Dương Tiêu Hàng khẽ đi đến. Sau khi pha trà rót nước cho Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cung kính nói: - Trưởng phòng Vương, điều hòa trong phòng tổ chức của chúng ta đã có vẻ cũ, phòng quản lý sự vụ cơ quan muốn thay mới cho chúng ta, ngài xem...
Đổi cũ thay mới, nó có ý nghĩa là gì thì Vương Tử Quân biết rất rõ, mà Dương Tiêu Hàng lại báo cáo điều này với mình, Vương Tử Quân càng hiểu rõ ràng hơn. Hắn nhìn thoáng qua Dương Tiêu Hàng, sau đó lại giả vờ như không hiểu nói: - Những chuyện này anh xem xét rồi tự mình xử lý.
Tuy Vương Tử Quân giống như trao quyền cho Dương Tiêu Hàng, thế nhưng Dương Tiêu Hàng lại sinh ra cảm nhận không tốt. Lần này hắn đi đến nói như vậy chủ yếu là muốn tìm nguồn vui cho lãnh đạo mới, thế nhưng trưởng phòng Vương giống như căn bản không có hứng thú.
Sau khi báo cáo thêm vài hạng mục công tác thì Dương Tiêu Hàng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, nhưng hắn rời đi cũng không có nghĩa là phòng làm việc của Vương Tử Quân được yên tĩnh. Không chờ Dương Tiêu Hàng đi được vài phút, Long Điền Hỉ được Du Giang Vĩ dẫn vào trong phòng.
- Trưởng phòng Vương, tôi đi vào trong phòng làm việc của ngài và chợt sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái, phòng làm việc của ngài rõ ràng được chú ý bố trí, nếu không thì ngài truyền cho tôi vài chiêu được không? Long Điền Hỉ nói vài câu khách sáo rồi dùng giọng thần bí nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ ràng ý nghĩa lời nói của Long Điền Hỉ, hắn cũng chỉ cười cười nói: - Cái này tôi cũng không quá rõ ràng, phòng làm việc của tôi chủ yếu là do Giang Vĩ bố trí. Nếu anh cảm thấy bố trí tốt, anh nên học hỏi từ Giang Vĩ.
- Xem như tôi lại làm phiền cậu Giang Vĩ. Long Điền Hỉ cười hi hi ha ha một lát, trước khi đi thì hắn dùng giong lơ đãng nói: - Trưởng phòng Vương, khi ngài còn ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, khi đó ủy ban tư pháp tỉnh ủy có điều động bảy tám cán bộ đi về phía cương vị mới. Lúc này ngài đã là trưởng phòng tổ chức, đám thuộc hạ chúng tôi mòn mắt trông mong ngài quan tâm hơn.