Ngày xưa một đường đến Hoa Sơn, bây giờ chính trị mới là một ngọn tháp vàng, phải làm sao để mình đạt đến độ cao để cho mọi người phải ngưỡng mộ? Tất nhiên mình chỉ có thể là lãnh đạo của bọn họ, nhưng lãnh đạo cũng không phải việc gì cũng tự tay làm, dùng người của gia đình, mà phải tìm kiếm và gia tăng một đám người dễ bảo và có thể sửa trị, sau đó để đối phương cống hiến cho mình, đây mới là điểm cao minh.
Bụng chứa cả thiên hạ nhưng lại khó chứa người, sử dụng người vì mình mới là đúng đắn, như vậy mới thật sự là chính trị gia. Biểu hiện thì có vẻ giống như nói không rõ, không phá, không thể nói trước, thật ra chỉ có vài chữ "tạo nên vòng tròn quan hệ cho mình", lúc đầu phải bước vào một vòng tròn quan hệ; khi có chút thực lực thì phải xây dựng vòng quan hệ của riêng mình; lên đến địa vị cao thì phải cân đối vòng tròn quan hệ đó. Vương Tử Quân nghĩ và hiểu sâu lời dạy của ông nội với mình, mọi người cùng đốt thì lửa lên cao, cùng giong thuyền thì sẽ nhanh chóng ra khơi. Chỉ có ý nghĩ dung nạp tất cả mới tụ tập được lực lượng cùng chung chí hướng, như vậy mới có thể đạt được khát vọng của mình, mới biểu hiện lực lượng trong vòng nước xoáy.
Hàn Minh Khải rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân với gương mặt tràn đầy nụ cười, hắn vốn có chút không yên, nghĩ rằng Vương Tử Quân trẻ tuổi kiêu ngạo, thế nhưng bây giờ xem ra bí thư Vương chẳng những khiêm tốn, thủ đoạn lại càng cao minh hơn mình tưởng rất nhiều.
Xe chạy như bay trên đường, bụi đất mù mịt ở phía sau, Vương Tử Quân ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh hắn là Tôn Hạ Châu và các đồng chí của cục thương mại. Nhưng những người này ngồi trong xe cũng không quá chú ý, bắt mắt nhất chính là hai cô gái mặc chế phục ngồi bên cạnh Vương Tử Quân.
Một người mặc chế phục tòa án, một người mặc đồng phục cảnh sát, hai bên giống như tôn lên uy thế của nhau. Cả hai đều có gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, đều xinh đẹp lanh lợi, hai bên ở cùng một chỗ càng làm cho người ta phải sáng mắt lên nhìn.
Dù có phó bí thư Vương Tử Quân ngồi trên xe, thế nhưng đám công nhân viên của cục thương mại vẫn thỉnh thoảng ném anh mắt về phía hai cô gái, có người can đảm thậm chí cứ đưa mắt nhìn mãi không thôi.
Vương Tử Quân tuy ngồi yên một chỗ, chỉ thỉnh thoảng nói vài lời với vị cục trưởng cục thương mại, thế nhưng ánh mắt của hắn thi thoảng vẫn rơi lên người hai cô gái thanh xuân phơi phới kia.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tươi cười không nói của hai cô gái thì bí thư Vương lại cảm thấy có chú đau đầu. Lần này bọn họ đến tham gia hội chợ kêu gọi đầu tư ở thành phố An Dịch, vốn hắn không nên đưa Y Phong theo, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lấy việc công thành chuyện tư, thế là sắp xếp cho tòa án một người, đường hoàng kéo Y Phong vào trong nhóm người đến kêu gọi đầu tư. Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đau đầu đã xảy ra, Liên Giang Hà không biết có phải bị lừa đá vào đầu hay không, hắn lên tiếng rằng lãnh đạo xuất hành thì cục công an cũng cần có người đi theo phụ trách an toàn, thế là cháu Tiểu Trình của Vương Tử Quân được phái đến hộ tống.
Khi Vương Tử Quân nhìn thấy cái tên Đỗ Tiểu Trình trong danh sách nhân viên thì trong lòng có hơi nóng lên, những ngày nay Đỗ Tiểu Trình và Y Phong được xưng tụng là hai đóa hoa tươi của khối tư pháp huyện Lô Bắc, bọn họ đã cùng nhau nổi tiếng, lúc này hai bên gặp mặt thì càng giống như hận vì gặp nhau quá muộn, giống như khó thể nào nói hết lời.
Y Phong không những có tướng mạo xinh đẹp, càng có phong thái, mỗi một cái nhăn mày và nụ cười quyến rũ đều cực kỳ tươi tắn, ánh mắt lại dịu dàng, nụ cười thản nhiên, một đôi má lún đồng tiền sinh tình. Điều này làm cho đám đàn ông ở trên xe đều sinh ra những ý nghĩ không an phận, thế nhưng vì có trở ngại là có mặt lãnh đạo, thế cho nên cả đám chỉ biết đè nén mà thôi.
Vương Tử Quân vốn có kế hoạch đi dạo chơi cùng Y Phong lúc rảnh rỗi, thế nhưng lại xuất hiện một cô cháu gái cản mũi, như vậy kế hoạch đã sắp đặt từ lâu chỉ sợ là bị hớ.
Mọi người xuất phát đã ăn điểm tâm, đến thành phố An Dịch cũng đã đầu giờ chiều, mùa xuân đến thì thành phố An Dịch càng thêm xinh đẹp, phố hương phường gấm, người đi lại nườm nượp, điều này làm cho một thành phố bừng bừng sức sống.
- Tiểu Phong, cậu xem, cô gái kia mặc váy thật đẹp, chỗ này xem ra rất tiên tiến, mùa xuân cũng có thể mặc váy, đúng là làm cho người ta hâm mộ.
Đỗ Tiểu Trình thật sự bị phong cảnh ở thành phố An Dịch thuyết phục sâu sắc, sau đó lại càng bị trang phục của những cô gái ở thành phố này làm cho động lòng.
Nếu so sánh với Đỗ Tiểu Trình thì Y Phong cũng không khá hơn chút nào, hai người nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thỉnh thoảng chỉ trỏ phong cảnh bên ngoài. Nhưng nếu so với một Đỗ Tiểu Trình không tim không phổi thì Y Phong thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Vương Tử Quân.
Từ sau khi hai người kết hợp lại với nhau, Vương Tử Quân kia giống như một con sói tham ăn, không có việc gì đều chạy đến chỗ của Y Phong. Nghĩ lại bộ dạng như trẻ con của hắn, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lần này Vương Tử Quân sắp xếp Y Phong vào trong đoàn người đi kêu gọi đầu tư, nàng cũng không thể suy đoán được mục đích của hắn là gì, đối phương sắp xếp rất bí mật. Hắn chỉ lên tiếng yêu cầu tòa án phái một người hiểu pháp luật đến tương trợ, thế là chánh án Phó thuận tay đưa nàng đến.
Y Phong nghe những lời líu ríu của y phong, trong lòng không khỏi cười thầm, nàng nghĩ rằng lúc này Vương Tử Quân sẽ rất bức bối, có Đỗ Tiểu Trình ở đây, dù hắn có lớn gan thế nào cũng làm gì có thể động vào mình? Trên đường đi nàng thấy hắn rầu rỉ không vui, trong lòng đã thầm đoán ra được tám chín phần mười.
Y Phong thầm oán con sói tham ăn Vương Tử Quân, đột nhiên trong lòng nàng sinh ra cảm giác thất lạc nói không nên lời. Giống như sự việc xuất hiên ngoài ý muốn hôm nay thì chính mình cũng không quá cam tâm tình nguyện, sao nàng lại cảm thấy một Đỗ Tiểu Trình xinh đẹp duyên dáng là một kỳ đà cản mũi nhỉ?
Xe dừng lại trước cổng quán Nghênh Tân, lúc này quán Nghênh Tân ra đón nhóm người Vương Tử Quân náo nhiệt hơn lần trước rất nhiều, có những băng rôn đỏ thẫm treo ở bên ngoài cổng, bên trên là những lời hoan nghênh, bên dưới là vài nhân viên công tác của thành phố An Dịch, bọn họ đang tiến hành đăng ký công tác cho những người đi đến.
Tôn Hạ Châu đưa ra thư mời của huyện Lô Bắc, thế là một vị cán bộ trẻ tuổi vội vàng chạy đến, hắn nhiệt tình dùng hai tay bắt tay với Vương Tử Quân đang dẫn đầu đoàn người:
- Bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh, vừa rồi văn phòng thị ủy còn gọi điện thoại đến, hỏi rằng ngài đến chưa?
Vương Tử Quân cũng cười bắt tay với đối phương, hắn chợt nghe thấy đối phương dùng giọng nhiệt tình nói:
- Bí thư Vương, tôi là Viễn Tân Tinh, công tác ở văn phòng tiếp đãi thành phố, thị ủy sắp xếp tôi phục vụ cho bí thư Vương và các vị lãnh đạo, nếu các vị có gì cần cứ đến tìm tôi, nếu tôi có gì phục vụ không chu toàn, kính mong các vị lãnh đạo bỏ quá cho.
Viễn Tân Tinh này có thể nói là một người tám mặt lung linh, Vương Tử Quân nói vài câu khách khí với đối phương, thế là chủ khách đều vui vẻ. Nhưng vị cục trưởng cục thương mại đi sau lưng Vương Tử Quân lại cực kỳ cảm thán, hắn là cục trưởng cục thương mại, đã nhiều lần đi ra ngoài kêu gọi đầu tư, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một đơn vị cấp thành phố lại tiếp đãi nhiệt tình chu đáo như vậy.
Xem ra sự nhiệt tình của thành phố An Dịch không xa rời quan hệ với Vương Tử Quân, hơn nữa vừa rồi Viễn Tân Tinh còn nói văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, điều này càng làm cho vị cục trưởng cục thương mại phải suy nghĩ miên man.
- Chủ nhiệm Viên, các đồng chí của huyện Lô Bắc đã đến chưa? Thư ký Tôn của văn phòng thị ủy lại gọi điện thoại đến, nếu các đồng chí huyện Lô Bắc đến thì nhanh chóng gọi điện thoại trả lời.
Một tên nhân viên công tác trẻ tuổi nhanh chóng chạy ra dùng giọng cung kính nói với Viễn Tân Tinh.
Viễn Tân Tinh khẽ cười với nhóm Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng phân phó nhân viên công tác:
- Cậu chạy vào gọi điện thoại cho thư ký Tôn, nói là đoàn cán bộ huyện Lô Bắc đã đến.
Chỉ cần xem xét đoạn đối thoại vừa rồi, dù là vị cục trưởng cục thương mại hay đám nhân viên công tác đi theo đoàn đều nhanh chóng ý thức được một vấn đề, đó chính là phó bí thư trẻ tuổi của huyện Lô Bắc sắp biến thành một ngôi sao sáng trên bầu trời, dù đến thành phố An Dịch của tỉnh hàng xóm cũng có địa vị cực kỳ quan trọng. xem tại TruyenFull.vn
Viễn Tân Tinh phân phó xong thì lại nhiệt tình đi đến bên cạnh Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Đông Phương cực kỳ bức thiết ngóng đợi anh, ngày hôm qua đã cho thư ký Tôn gọi điện thoại đến phân phó, vì thế mà lúc này mới hai lần gọi điện thoại đến thúc giục.
- Chủ nhiệm Viên vất vả rồi.
Vương Tử Quân bắt tay với Viễn Tân Tinh rồi mỉm cười nói.
Có thể nói thành phố An Dịch cực kỳ có ý khi sắp xếp tiếp đãi nhóm người Vương Tử Quân, không những sắp xếp cho Vương Tử Quân một phòng xép, hơn nữa nhân viên bình thường cũng được sắp xếp theo tiêu chuẩn hai người một gian phòng xa hoa, trong phòng không thiếu thứ gì.
Viễn Tân Tinh sau khi tiếp đãi nhóm Vương Tử Quân một lát, cuối cùng cũng cáo từ rời đi. Vương Tử Quân phân phó cho các nhân viên đi nghỉ ngơi, sau đó lại ngồi trầm ngâm trên ghế. Lúc này đã đến thành phố An Dịch, nhiệm vụ chủ yếu của Vương Tử Quân chính là thúc đẩy khởi công xây dựng đường An Lô, dù trước đó hai bên đã hiệp thương tốt, thế nhưng vấn đề động thổ công trình cũng không phải nhỏ nhặt.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Tôn Hạ Châu và vị cục trưởng cục thương mại đi đến, cục trưởng cục thương mại cười cười với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng tràn đầy nịnh nọt nói:
- Bí thư Vương, vẫn là anh có thể diện lớn, trước kia chúng tôi đến tham gia các buổi hội chợ kêu gọi đầu tư thì chỉ được sắp xếp những gian phòng thường chật hẹp, nhưng bây giờ thì khác hẳn.
Vương Tử Quân biết rõ vị cục trưởng cục thương mại đến nịnh nọt mình, hắn chỉ khẽ gật đầu cười nói:
- Đây là bản tính nhiệt tình hiếu khách của người thành phố An Dịch, cũng không liên quan gì đến tôi.
- Sao lại không? Vừa rồi tôi nhìn thấy các đoàn cán bộ của huyện khác đến, nhưng tiếp đãi bọn họ chỉ là nhân viên công tác bình thường mà thôi. Vừa rồi tôi cũng đã hỏi thăm một chút, người tiếp đãi chúng ta tên là Viễn Tân Tinh, chính là phó chủ nhiệm cục tiếp đãi của thành phố, có cấp chính khoa, mà tiêu chuẩn của huyện Lô Bắc chúng ta lại bằng với các thành phố khác.
Vương Tử Quân cũng không nói gì với những vấn đề này, hắn chỉ cười cười, sau đó cầm lấy tạp chí in màu bắt mắt ở trên bàn lên xem.
Cục trưởng cục thương mại thấy Vương Tử Quân không có hứng thú với đề tài này thì vẻ mặt có chút biến đổi, sau đó hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, tôi vừa rồi có nghe nói thành phố An Dịch sắp xếp cho chúng ta một gian trong hội chợ, anh xem chúng ta nên chuẩn bị thế nào?
Thành phố An Dịch sắp xếp cho huyện Lô Bắc một gian trong hội chợ? Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân. Trong những hội chợ kêu gọi đầu tư khác thì đợn vị tổ chức sẽ sắp xếp các gian hàng cho các xí nghiệp nhà xưởng trong địa bàn của mình, nào sắp xếp cho người khác? Thành phố An Dịch làm vậy là có ý gì?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Các đơn vị khác có được sắp xếp gian hàng không?
- Nghe nói đại bộ phận đều có.
Cục trưởng cục thương mại lên tiếng nói:
- Nghe nói lần này thành phố An Dịch đều có sắp xếp gian hàng cho các huyện thị xung quanh.
Thành phố An Dịch sắp xếp gian hàng cho các huyện thị chung quanh? Vương Tử Quân nghe và hiểu tính toán của thành phố An Dịch, hắn thầm tán thưởng quyết đoán của bí thư Đông Phương, hắn cảm thấy lý luận thành phố trung tâm của mình đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của vị bí thư kia rồi.
- Ăn cơm xong chúng ta sẽ đi xem thế nào.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi cho ra quyết định.
Dùng cơm trong nhà hàng của quán Nghênh Tân, tuy đã qua giờ cơm nhưng quán Nghênh Tân vẫn đón khách, chuẩn bị thức ăn nóng. Nhóm Vương Tử Quân ăn uống no đủ, sau đó lên xe đi về phía tổ chức hội chợ đầu tư.
Đây là một hội chợ đầu tư và cả thương mại, được thành phố An Dịch sắp xếp trên một quảng trường cực rộng, lúc này quảng trường đã được bao quanh, những gian hàng sắc màu đỏ rợp mắt.
Tuy ngày mai mới bắt đầu hội chợ nhưng trên quảng trường đầy người qua lại, nhân viên tổ chức đang bận rộn sắp xếp, còn có những cán bộ huyện thị đang sắp xếp vật phẩm của mình.
- Đây là cái gì?
Đỗ Tiểu Trình và Y Phong đã thay quần áo bình thường, bọn họ đang nhìn vào một gian hàng đặt nhiều khối đá lớn, bọn họ thật sự không hiểu nó là gì.
- Đây là ngọc thạch, chính là đặc sản của huyện chúng ta, nếu cô có hứng thú thì đến mà xem.
Một tên cán bộ trẻ tuổi nhanh trí đã thuận tay đưa một tờ quảng cáo bắt mắt cho Y Phong.
Tờ quảng cáo thật sự nói khá rõ tình huống, tán dương ngọc thạch, cuối cùng là hoan nghênh các vị khách đến huyện đầu tư nhà máy.
Vương Tử Quân nhìn quy mô hội chợ mà thầm gật đầu, xem ra hội chợ lần này với quy mô không thua kém gì hội chợ ở tỉnh Chiết Giang.