Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một lát sau trong phòng đã đầy khói thuốc, nhưng hai người vẫn không nói gì. Hai người lăn lộn trong quan trường lâu năm, đều là nhân vật trầm ổn, ai cũng có ánh mắt nhìn xa trông rộng, ai cũng thấy rõ vấn đề. Có một điều mà hai người hiểu rõ, nếu như bộc lộ bài tẩy của mình quá nhanh, chỉ sợ chính mình sẽ mất đi tiên cơ.

Vương Tử Quân là người chờ thời cơ rất tốt, dù sao thì sự việc đã có hướng đi rõ ràng, cũng không uy hiếp được hắn. Hào Nhất Phong thì khác, trong thành phố La Nam còn có một Thạch Kiên Quân nhìn chằm chằm vào lão, ngày mai tổ điều tra lại đến, càng không cho lão quá nhiều thời gian.

- Đồng chí Tử Quân, thành tích của thành phố La Nam là quá rõ ràng, tôi có thể phối hợp một ban ngành thành phố La Nam thật sự mạnh mẽ, thế nhưng vì thiếu hiểu biết về đồng chí của mình mà suýt nữa tạo thành sai lầm lớn.

Hào Nhất Phong gạt tàn thuốc, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng đánh giá lời nói của Hào Nhất Phong, sau khi nghe thấy đối phương dùng giọng trôi chảy nói ra sai lầm của mình, cũng nói đề bạt Lục Ngọc Hùng xuất phát từ công tác, hắn thầm buồn cười. Lý do của bí thư Nhất Phong chẳng phải là quá đường hoàng sao? Nhưng hắn cũng không mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong.

- Lần này tôi đến thành phố La Nam tham gia hoạt động giới thiệu sản phẩm mới của công ty Bất Lão Khang, giám đốc Thành nói ra một câu làm tôi cảm thấy rất cảm khái. Giám đốc Thành nói, sở dĩ ở lại thành phố La Nam không phải vì nơi đây có nguyên liệu cần thiết để chế biến rượu Huyền Lộ Dịch, quan trọng là thành phố La Nam có một ban ngành lãnh đạo cực kỳ có sức chiến đấu. Tôi cảm thấy lời nói của anh ấy là rất đúng, thành phố La Nam vẫn là La Nam, thế nhưng sau một năm phát triển, bây giờ La Nam đã thoát thai hoán cốt, xưa không bằng nay.

Hào Nhất Phong mở miệng khen ngợi làm cho Vương Tử Quân không thể mở miệng, mãi đến lúc này hắn mới dùng giọng khiêm tốn nói:

- Bí thư Nhất Phong, thành phố La Nam sở dĩ có được thành tích cũng là nhờ sự lãnh đạo của tỉnh, nếu như không có sự lãnh đạo chính xác từ cấp tỉnh, chúng tôi căn bản không có thành tích hiện tại.

Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:

- Tôi chỉ đồng ý một nửa với câu nói của cậu, các thành phố khác đều nằm dưới sự lãnh đạo của tỉnh, vì sao bọn họ còn chưa tạo ra được thành tích như thế? Các địa phương kinh tế phát triển chậm thường cường điệu khó khăn khách quan, một là thiếu tài nguyên; hai là thiếu tài chính; ba là thiếu nhân tài. Nếu nói thiếu tài nguyên, còn có địa phương nào thiếu như thành phố La Nam? Nói thiếu thốn tài chính, có thành phố nào kinh tế cơ sở kém như thành phố La Nam?

Hào Nhất Phong nói đến đây thì chăm chú tổng kết:

- Thành phố La Nam phát triển làm cho tôi cảm thấy cảm khái, vì sao cũng là một điều kiện cơ sở thế nhưng tình huống phát triển lại khác nhau? Cá nhân tôi cảm thấy đây là vấn đề liên quan đến năng lực người cầm lái thành phố, thành phố La Nam đã không chờ đợi, không dựa dẫm, không xin xỏ, chỉ căn cứ vào thực tế bản địa, đào móc ra đặc sắc địa phương, phô diễn tiềm năng, thế nên thành phố La Nam mãi ngủ say mới xem như tỉnh lại.

- Lần này Lục Ngọc Hùng bỏ chạy đã làm cho công tác của chúng ta rơi vào thế bị động, nhưng càng là như vậy chúng ta càng phải hăng hái công tác, nghịch thế phát triển, làm cho công tác ở thành phố La Nam tiến lên giai đoạn mới.

- Nhưng muốn làm tốt công tác thì việc thiết kế ban ngành là cực kỳ quan trọng, lúc này tôi có thể đại biểu tỉnh ủy nói rõ vấn đề, đó chính là vấn đề xây dựng ban ngành thành phố La Nam, chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam, đảm bảo thành phố La Nam tiếp tục phát triển cực kỳ thiết thực.

Hào Nhất Phong dùng ngôn từ rất chính nghĩa, giống như tất cả đều xuất phát từ công tác. Những lời này rơi vào trong tai Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bội phục vị bí thư tỉnh ủy nghiêm túc cẩn thận, đồng thời càng nghĩ đến điều kiện của bí thư Hào Nhất Phong vào lúc này.

Chính trị là kết quả thỏa hiệp, lời nói của Hào Nhất Phong đã quá rõ ràng, đó chính là muốn thỏa hiệp với Vương Tử Quân và tiến hành trao đổi. Sẽ tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam về phương diện điều chỉnh ban ngành, đây là điều kiện trao đổi của Hào Nhất Phong.

Tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam, thật ra cũng chính là tôn trọng ý kiến của Vương Tử Quân. Tuy lời nói đường hoàng nhưng ý nghĩa lại là khác nhau. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói:

- Đa tạ sự quan tâm, giúp đỡ tín nhiệm của bí thư Nhất Phong và tỉnh ủy với thành phố La Nam chúng tôi, chúng tôi sẽ nhất định không ngừng cố gắng, thúc đẩy sự phát triển kinh tế thành phố La Nam lên tầm cao mới.

Hào Nhất Phong vừa nói ra điều kiện của mình vừa quan sát phản ứng của Vương Tử Quân, tuy lão biết rõ Vương Tử Quân nhất định sẽ cò kè mặc cả một phen với điều kiện của mình, lão cũng đã làm xong chuẩn bị cho đối phương cò kè mặc cả. Thế nhưng lão thật sự không ngờ Vương Tử Quân gần đây quen thói xảo trá căn bản không tiếp nhận lời nói của mình.

Không tiếp nhận là có ý gì? Nhất định là có điều kiện cao hơn. Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, lão chợt cảm thấy tức giận. Lão phải cò kè mặc cả với một vị bí thư thị ủy, hơn nữa còn ở trên xu thế người ta chiếm hết tất cả ưu thế, điều này làm cho lão sinh ra cảm giác khó chịu.

Hào Nhất Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó cố gắng áp ché cơn giận của mình. Đối với lão thì lúc này cái gì cũng không quan trọng, tình huống cấp bách hiện tại chính là tìm cách lấp miệng Vương Tử Quân. Chỉ khi nào Vương Tử Quân đứng trên lập trường của mình nói về sự kiện Lục Ngọc Hùng, đó mới là thành công.

- Bí thư Tử Quân, đối với con đường phát triển về sau, chỉ cần thành phố các cậu có yêu cầu gì thì cứ đề lên cho tỉnh ủy, tôi có hai nguyên tắc, một là tôi có thể cho cậu; hai là tôi có thể làm được. Chỉ cần thành phố La Nam cần, tôi và tỉnh ủy nhất định sẽ cho ra trợ giúp lớn nhất.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười hòa ái trên mặt Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân biết rõ lúc này bí thư Hào Nhất Phong căn bản sẽ không bình thản như những biểu hiện ngoài mặt. Hắn không thể nào hiểu rõ tâm lý của bí thư Hào Nhất Phong vào lúc này, nhưng hắn có thể dự đoán ra được. Mặc kệ bí thư Nhất Phong cười sáng lạn như thế nào, từ sâu trong lòng nhất định đang tức giận như núi lửa sắp bộc phát.

Vương Tử Quân nở nụ cười bình tĩnh, nếu Hào Nhất Phong đã nói như vậy, hắn cũng nên ngã bài là vừa.

- Bí thư Nhất Phong, tỉnh ủy có sự giúp đỡ to lớn với thị ủy La Nam, từng cán bộ thành phố La Nam chúng tôi đều có thể cảm giác được, vì nếu không có sự giúp đỡ của tỉnh ủy sẽ không có được thành phố La Nam phát triển ngày hôm nay. Nhưng chúng tôi cảm thấy trên phương diện công tác tổ chức thì tỉnh ủy nên nghiên cẩn hơn một chút. Hôm nay tôi và chủ tịch Thạch cũng đã bàn đến phương diện này, anh ấy cũng cho rằng phải có một người có đủ nguyên tắc tổ chức đến thúc đẩy sự phát triển của công tác tổ chức.

“ Công tác tổ chức? “

Cơn giận mà Hào Nhất Phong áp chế nãy giờ cuối cùng cũng xem như bùng phát, nếu như lúc này lão vẫn còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, như vậy xem như lão uổng phí là một bí thư tỉnh ủy. Muốn đổi người chủ trì khối công tác tổ chức, không phải muốn nắm bắt trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang sao?

Hứa Tiền Giang tuy bình thường có chút tính toán nhỏ nhặt, thế nhưng nhìn vào phương hướng lại là người của Hào Nhất Phong. Cũng vì Hứa Tiền Giang là người trung thành tận tâm với Hào Nhất Phong, thế cho nên Hào Nhất Phong mới có thể nắm tay thật chặt công tác tổ chức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK