Vương Tử Quân chỉ cười không nói, hắn nhìn Tưởng Tuệ Minh mở miệng nói chuyện mà trong lòng thầm than một tiếng. Người trong quan trường thật sự có thể nói được đủ đường, mở miệng ra là giống như múa hát, nếu như nhìn vào góc độ này thì xem ra phương diện nghệ thuật sẽ căn bản không bao giờ thui chột. Nhưng làm quan nói mệt cũng có niềm vui, vì một người phát triển mạnh mẽ trong quan trường sẽ xem như rạng rỡ tổ tông.
Vương Tử Quân thầm chế giễu một câu, Tưởng Tuệ Minh đến báo cáo công tác với mình, thế nào mà mình lại nghĩ sang một phương diện không liên quan như vậy?
Nếu nói từ phương diện khách quan thì Tưởng Tuệ Minh thật sự là một người nói chuyện rất nghệ thuật, nhưng những lời vừa rồi lại không quá đáng tin. Cái gì gọi là các đồng chí sẽ có ý kiến? Trên vấn đề nhân sự thì xưa nay mọi người đều cảm thấy bực tức điên cuồng vì cho rằng mình là người có tài nhưng không kịp thời được trọng dụng, cho đến bây giờ chưa từng nghe thấy mở miệng bênh vực một đồng chí có tài mà không được đề bạt. Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Tưởng Tuệ Minh, tất nhiên Tưởng Tuệ Minh cũng hiểu rất rõ ràng, chẳng qua hai người bọn họ không nói ra mà thôi.
Tất cả đều không nói lời nào, có đôi khi nói vài không nói tuy có kết quả giống nhau nhưng những huyền bí bên trong lại hoàn toàn khác biệt.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng uống trà. Tưởng Tuệ Minh cũng không tiếp tục hỏi lại, hắn biết rõ Vương Tử Quân đã biểu hiện thái độ quá rõ ràng rồi.
Không nói lời nào chính là không phản đối, mà đã không phản đối thì sẽ là thông qua.
Tưởng Tuệ Minh thầm cảm khái về câu nói "có người làm quan thì cả nhà được nhờ", hắn lại cười nói:
- Chủ tịch Vương, nếu điều chỉnh văn phòng khối chính quyền và thị ủy, như vậy sẽ cho ra khá nhiều vị trí trống.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Tưởng Tuệ Minh, đó chính là nếu như chủ tịch ngài muốn sắp xếp người nào thì nói với Thái Nguyên Thương, như vậy cũng xem như tạo điều kiện cho phòng tổ chức thị ủy có thể sắp xếp đúng ý hơn.
Điều động sẽ động lòng người, Vương Tử Quân khẽ động tâm, tuy bây giờ quốc gia chưa áp dụng chế độ cho nhân viên nhà nước, thế nhưng đã bắt đầu cải cách vấn đề nhân sự. Lần này thành phố Đông Bộ tiến hành điều chỉnh công tác của nhân viên văn phòng khối chính quyền, nếu áp dụng phương án ai là người có quan hệ cứng thì sẽ được đề bạt như trước kia, không bằng để cho phòng tổ chức đi đầu trong công tác tuyển chọn.
- Trưởng phòng Tuệ Minh, bây giờ từ trên xuống dưới đều hô hào cải cách nhân sự, tôi thấy không bằng chúng ta lần này mượn cơ hội để làm một thí điểm, tiến hành một lần tuyển chọn cán bộ. Chúng ta sẽ chọn ra các cán bộ trẻ ưu tú từ trong sáu huyện hai quận và các đơn vị ban ngành trong thành phố để tiến lên các vị trí còn trống, anh thấy thế nào?
Tưởng Tuệ Minh không ngờ mình chủ động đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân, không ngờ vị chủ tịch trẻ tuổi này lại nghĩ đến một phương án điều động cán bộ theo kiểu quá mức mới mẻ như vậy.
Lời đề nghị lần này của Vương Tử Quân rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Tưởng Tuệ Minh, vì bất ngờ không đề phòng thế cho nên vừa nghe được chỉ thị của Vương Tử Quân thì hắn tỏ ra cực kỳ căng thẳng. Hắn muốn nhanh chóng tổ chức ngôn từ để đối đáp lại Vương Tử Quân, thế nhưng càng là như vậy thì hắn càng căng thẳng, lại không dám nói ra bất cứ điều gì. Hắn đành phải âm thầm kẹp chặt mông, cố gắng ngồi xuống phía sau, thật sự không dám làm gì khác hơn. Text được lấy tại Truyện FULL
Tưởng Tuệ Minh vô thức lau mồ hôi trán, hắn chợt giật mình, thầm xem xét và cảm thấy như vậy là không đúng, vì nếu áp dụng như vậy thì sẽ bớt việc của mình đi, đỡ khổ sở hơn rất nhiều. Thậm chí hắn nghĩ rằng nếu tuyên truyền đúng chỗ thì áp dụng theo phương án của chủ tịch Vương sẽ là một điểm sáng công tác của mình trong năm nay.
- Chủ tịch Vương, tôi đồng ý với ý kiến của ngài, nhưng tôi cảm thấy vấn đề thi tuyển để chọn ra cán bộ phù hợp với cương vị cũng cần được thông qua hội nghị thường ủy thị ủy.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, hắn hiểu ý của Tưởng Tuệ Minh, hội nghị thường ủy chính là cái cớ, ý kiến chủ yếu của hắn chính là muốn nhận được sự đồng ý của Đổng Quốc Khánh.
Tưởng Tuệ Minh lúc này càng xem xét càng cảm thấy cần tổ chức một cuộc thi tuyển chọn cán bộ ở thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ có nhiều lợi ích cho mình. Hắn là trưởng phòng tổ chức, tuy chức vụ của hắn là cực kỳ quan trọng, thế nhưng có nhiều thứ lại khôgn thể nói nên lời. Mượn sự kiện bổ nhiệm nhân sự lần này thì thấy khá rõ, đó chính là hắn dù có quyền đề nghị nhưng lại không phải là người cho ra quyết sách cuối cùng, hắn không phải là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền và thị ủy. Hơn nữa khi nào có chuyện bổ nhiệm cán bộ cũng làm cho người ta suy nghĩ miên man bất định, điều mà người ta nghĩ đến đầu tiên chính là câu nói "nếu muốn giàu thì cứ điều động cán bộ", thế cho nên căn bản chẳng thể nào làm ra thành tích gì ra hồn.
Đồng thời cũng có một vấn đề bức bối chính là công tác ngày thường không dễ dàng làm ra thành tích, tuy mỗi ngày Tưởng Tuệ Minh cũng nói không ít lời trên báo chí, thế nhưng các vị trưởng phòng tổ chức ở thành phố anh em khác cũng nói không ít, căn bản là không ai đạt được mục đích đổi cũ thành mới.
Lúc này Vương Tử Quân đề xuất thi tuyển cán bộ, nếu như làm tốt thì chẳng những sẽ là một hành động hô ứng với phương diện cải cách nhân sự trong nước, hơn nữa lại cho người ta thấy một trưởng phòng tổ chức như Tưởng Tuệ Minh là cán bộ lãnh đạo làm việc thiết thực, dám đi trước thiên hạ.
Khi thấy Vương Tử Quân cũng không nói về vấn đề này thì Tưởng Tuệ Minh có chút nóng lòng, hắn cố gắng suy xét từ ngữ, sau đó dùng giọng đề nghị nói:
- Chủ tịch Vương, nếu thi tuyển cán bộ thì tôi thấy nên làm nhanh chóng cho thỏa đáng, dù sao bây giờ cũng đã là cuối năm, khối chính quyền và thị ủy có nhiều công tác cần người xử lý.
- À, như vậy thì bộ phận nhân sự các anh nắm chặt thời gian để thương lượng với nhau, nhanh chóng cho ra một phương án, như vậy cũng tốt để sau đó báo cáo cho hội nghị thường ủy.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng bình trà lên rót nước cho Tưởng Tuệ Minh.
Hơn mười phút sau Tưởng Tuệ Minh cáo từ bỏ đi, Vương Tử Quân tiễn Tưởng Tuệ Minh đi đến bên cửa, sau đó hắn đi đến ngồi trầm ngâm bên bàn trà. Bây giờ Vương Tử Quân không nghĩ đến vấn đề liên quan đến thi tuyển cán bộ, hắn nghĩ đến sự kiện mà Trần Hiểu Ba đã phản ánh.
Vương Tử Quân chỉ cần nghe những lời miêu tả của Trần Hiểu Ba thì nhìn ra được chút mánh khóe bên trong, đám người kia tuy không phải đồng nhất nhưng lại có chung một chiến hào, là cực kỳ lo lắng với vấn đề tiền tài. Thường thì quyền tiền sẽ giao dịch trong bí mật, những bí mật này nếu bị tiết lộ ra sẽ là một con sông dữ đưa người ta vào chỗ chết.
Vương Tử Quân tin có nhiều người biết rõ đạo lý như vậy, chỉ là nhiều người hiểu rõ nhưng lại vẫn làm việc nghĩa không chùn bước, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên. Không ai lên tiếng thế nên không biết con sông kia sâu thế nào, thế nhưng dù thế nào cũng là một sự việc đáng để cho người ta vung tay một lần.