Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Thủy Nhân Gia là một trong những khách sạn bốn sao ở thành phố Lâm Hồ, tuy không phải là khách sạn năm sao cao cấp nhưng dựa vào bên mặt hồ làm cho người ta sinh ra những cảm giác khác biệt. Những khi Vương Tử Quân đến công tác ở thành phố Lâm Hồ cũng được sắp xếp phòng ở nơi này.

- Tử Quân, chuyện này anh có thể giúp ông Lý một chút được không? Mạc Tiểu Bắc đặt Tiểu Bảo Nhi vừa tắm xong lên giường, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Mạc Tiểu Bắc hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn qua làn da trắng sáng, thậm chí còn dịu mát hơn cả khi hai người gặp mặt nhau lần đầu tiên. Nếu như không phải nàng đang dần trưởng thành, lại ăn mặc có hơi hớm khi làm việc, nếu đặt ở trong một lớp học, có thể được người ta bầu làm hoa hậu giảng đường cũng không chừng.

- Giúp ông Lý thì không có vấn đề, vấn đề là phải giúp như thế nào. Nếu như anh lên tiếng với thành phố Lâm Hồ, tăng thêm điều kiện cho ông Lý cũng không là vấn đề. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Đồng thời chúng ta cũng có thể giúp cho ông Lý mua một căn nhà ở nơi khác.

Mạc Tiểu Bắc buông Tiểu Bảo Nhi trong lòng ra, nàng không nói lời nào nhìn Vương Tử Quân, hai hàng chân mày có hơi nhíu lại. Vương Tử Quân căn bản thấy rõ tất cả.

Vương Tử Quân đã sống với Mạc Tiểu Bắc nhiều năm, hai bên đã sớm tâm ý tương thông. Hắn nhìn bộ dạng của nàng, biết nàng không vừa ý với sắp xếp của mình.

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh ôm lấy bờ vai thon của Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn khẽ nói: - Anh biết em không hài lòng, nhưng bây giờ có rất nhiều chuyện, cũng không phải là vì anh không giúp, nhưng phải làm sao để làm cho tốt mới được.

Mạc Tiểu Bắc nghe chồng nói lời cảm khái mà tâm tình đã thoải mái hơn một chút. Nàng không muốn trộn lẫn vào công tác của Vương Tử Quân, nhưng nàng lại hiểu rất rõ tình thế chính trị ở Nam Giang vào lúc hiện tại. Đừng nhìn chồng nàng đang phát triển như cá gặp nước ở đây mà lầm, nhìn qua thì có vẻ cực kỳ có cảnh tượng, thế nhưng chỉ những người đứng bên cạnh mới biết mỗi bước đi của hắn đều cực kỳ cẩn thận và có chút lo sợ.

Lúc này có không biết bao nhiêu người đang nhìn Vương Tử Quân, không biết có bao nhiêu kẻ đang nói hắn vươn tay quá dài. Nếu như chồng Mạc Tiểu Bắc căn bản chủ động ra tay, như vậy sẽ bị người ta coi đó là đề tài câu chuyện, lấy đó làm cái cớ để công kích.

- Chúng ta nên nghĩ biện pháp khác giúp ông lý. Vương Tử Quân cầm bàn tay của Mạc Tiểu Bắc mà giống như cảm nhận được sự dịu dàng của nàng. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp hiện tại. Mặc dù hắn thật lòng muốn làm ra lẽ chuyện này, thế nhưng vị trí hiện tại lại làm cho hắn cảm thấy có chút trói buộc.

Quyền càng lớn thì đại biểu cho trách nhiệm càng cao, Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn mặc dù có quyền lên tiếng ở sự kiện này, thế nhưng bản thân hắn lại không thể chạy đến ngăn cản, không thể lấn sang sang phần đất của người khác để vung tay múa chân.

Thế cục Nam Giang hiện tại dang dần phát triển theo đúng tình thế dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Quân, lúc này Đậu Minh Đường đã là phó bí thư tỉnh ủy, thế nên hắn với Lỗ Kính Tu và Đậu Minh Đường đã là một bến tàu trong mắt nhiều người trong Nam Giang.

Mặc dù bến tàu này của ba người Vương Tử Quân đối với người ngoài thì có hơi yếu, thế nhưng dù sao nó cũng là một bến. Vương Tử Quân biết dù là đối với Diệp Thừa Dân hay Chử Vận Phong thì mình vẫn không thể nào so sánh được.

Căn cứ vào điều này mà Vương Tử Quân yêu cầu mình làm việc càng nên ổn thỏa hơn, cần phải thúc đẩy từng hạng mục công tác được áp dụng tốt đẹp. Rất nhiều chuyện nhìn qua chỉ là việc nhỏ, thế nhưng động vào lại giống như một ngọn lửa mồi vào kho thuốc nổ lớn.

Vương Tử Quân căn cứ vào một vài nguồn phát thông tin mà nghe nói có vài người lên tiếng chỉ trích cách thức công tác của mình quá chuyên quyền độc đoán, quá ngang ngược, căn bản không chịu nghe ý kiến của người khác.

Màn đêm buông xuống, thành phố Lâm Hồ trở nên khá im ắng.

Tiểu Bảo Nhi có một thói quen xấu, đó là mỗi khi ngủ đều thích gác chân lên chân bố mẹ. Vương Tử Quân không chỉ một lần dạy bảo: Con không nên gác chân như vậy, sau này lớn lên chân sẽ không được thẳng, như vậy sẽ không trở thành một chú cảnh sát được. Thế là Tiểu Bảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó dùng giọng kiên định nói: Con không trở thành cảnh sát cung phải ngủ với bố mẹ, con muốn nói với hai chân của mình rằng, bố mẹ đều đang ôm con.

Mạc Tiểu Bắc nghe những lời như vậy thì rất cảm động, thế là nàng ôm con trai vào lòng, kể mười câu chuyện cổ tích, dễ dàng làm cho con trai ngủ say sưa. Vương Tử Quân khẽ dịch đầu của con trai, sau đó ôm vợ, cùng nhau thực hiện vài công tác, sau đó ngủ say sưa.

Nhưng khi cả nhà Vương Tử Quân đang ngủ say thì bên ngoài nghe thấy vang lên tiếng la hét. Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh, hắn nhanh chóng mở cửa ra, chợt nghe thấy có người hét lớn: - Cháy, cháy rồi.

Cháy sao? Vương Tử Quân chợt kinh hoảng, hắn tưởng khách sạn bốc hỏa, thế là định chạy vào đánh thức Mạc Tiểu Bắc và con trai của mình. Nhưng hắn cũng không quên nhìn ra bên ngoài, chợt thấy phía bên kia có lửa bốc lên ngút trời.

Ngọn lửa quá lớn làm cho bầu trời đêm bừng sáng, vì khách sạn không phải nơi xảy ra hỏa hoạn nên Vương Tử Quân không khỏi thở phào một hơi. Nhưng khi hắn nhìn về phía xảy ra hỏa hoạn, lại phát hiện vị trí kia rất quen thuộc.

Là nơi hôm nay Vương Tử Quân vừa đi qua.

Đó là khu dân cư của Lý gia.

Khi Vương Tử Quân cảm thấy khiếp sợ thì Mạc Tiểu Bắc đã thức dậy, nàng nóng lòng chạy đến nhìn về phía nơi hỏa hoạn, sau đó không khỏi lo lắng hỏi: - Không biết bây giờ Lý gia như thế nào rồi?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng sốt ruột của Mạc Tiểu Bắc, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Em ở lại trông Tiểu Bảo Nhi, anh đi ra ngoài xem thế nào.

Mạc Tiểu Bắc tuy muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn Tiểu Bảo Nhi đang ngủ say trên giường, nàng vẫn bỏ đi ý nghĩ của mình.

Vương Tử Quân đi ra khỏi khách sạn, hắn trực tiếp leo lên một chiếc taxi ven đường. Tuy bọn họ có lái xe đến, thế nhưng khu vực cháy bên kia quá hỗn loạn, hắn cũng không quen thuộc thành phố Lâm Hồ, thế nên ngồi taxi là đơn giản nhất.

- Bác tài, anh chạy về phía hỏa hoạn dùm tôi. Vương Tử Quân ngồi lên hàng ghế phía sau xe rồi nói với tài xế.

Lái xe thấy Vương Tử Quân lên xe thì chuẩn bị khởi động xe, nhưng khi thấy Vương Tử Quân nói ra mục đích của mình thì hắn không khỏi ngây cả người, sau đó dùng giọng kỳ quái hỏi: - Anh bạn, anh không lầm đấy chứ? Chỗ đó đang cháy mà?

- Bác tài, người nhà của tôi ở nơi đó, tôi đến xem bọn họ thế nào. Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một điếu thuốc đưa cho lái xe.

Viên lái xe nhận thuốc, hắn vừa châm lửa vừa thở dài: - Anh bạn, tôi khuyên anh nên chờ đến sáng hãy đi sang bên kia, nơi đó bây giờ cực kỳ không an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK