Từ khi Chu Ái Quân bị miễn chức đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì đám bạn bè trước kia thường đến xum xoe đã biến mất như bốc hơi giữa nhân gian, chưa nói đến chuyện đám đồng sự có thái độ nhạt hơn hẳn, dù là vợ quên chìa khóa đến đơn vị tìm hắn, thậm chí là tên cảnh sát gác cổng cũng không quá nể mặt.
Chu Ái Quân tất nhiên hiểu mình vì sao lại rơi vào trong hoàn cảnh này, nhưng đến bây giờ hắn cũng không hối hận. Hắn là một người đàn ông nhiệt huyết, hắn biết mình cần phải nịnh bợ lãnh đạo, nhưng hắn có nguyên tắc không thể động vào Vương Tử Quân đã từng giúp đỡ mình, vì hắn là người có lương tâm.
Nếu thời gian quay lại thì Chu Ái Quân cũng phải làm như vậy. Lúc này hắn ngồi ngây người một mình thì tâm tư chợt nghĩ đến bữa tiệc chiêu đãi ở quán ăn Giang Viên, trong lòng chợt bùng lên hào khí vạn trượng.
- Chỉ đạo viên Chu, đội trưởng mời anh đến họp, mau lên, đang chờ anh.
Cửa được mở ra, một viên cảnh sát trẻ tuổi mở cửa dùng giọng ngoài cười trong không nói.
Người này đột nhiên tiến vào trong phòng, rõ ràng là cực kỳ không lễ phép, đáng lý dựa theo tính tình của Chu Ái Quân thì đã sớm mắng cho một trận. Nhưng bây giờ hắn không nói gì, đơn giản áp chế chính mình với những chuyện nhỏ nhặt thế này, vì hắn đang đứng ở thung lũng nhân sinh, chỉ cần nhìn là biết thái độ của vị đội trưởng chỗ này với mình, như vậy sao có thể làm cho đám lính khác nể mặt mình?
Không thể ngờ có một ngày Chu Ái Quân lại luân lạc đến mức làm thủ hạ của Dương Như Thành như thế này, hắn chỉ khẽ cười, ôi, thật sự là phong thủy luân chuyển.
Năm xưa Dương Như Thành vì công tác bất lực mà bị Chu Ái Quân xử lý, khi đó Chu Ái Quân tuổi trẻ khí thịnh, xuất phát từ công tác thực tế thì đội cảnh sát hình sự cũng không nuôi người rảnh rỗi, không nuôi lính không có năng lực, cần chính là tinh binh cường tráng, đổ máu chảy mồ hôi và không đổ nước mắt, rơi da rớt thịt không nề hà. Vì thế Dương Như Thành tất nhiên sẽ bị đẩy đi, rời khỏi đội cảnh sát hình sự, nhưng dù sao thì đối phương cũng đã công tác nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, cuối cùng cũng có thể làm một vị đội trưởng đồn công an. Bây giờ chính hắn lại rơi vào trong địa bàn của đối phương, điều này làm cho hắn cực kỳ không thoải mái, như thế này là không bình thường.
Chu Ái Quân thầm nghĩ như vậy, lại nghĩ đến Vương Tử Quân, hắn chưa phát hiện ra mình có vài phần cổ vũ, nếu đã bị ép chết thì lên triều hay xuống triều cũng vậy mà thôi, mình cần quái gì phải sợ Dương Như Thành?
Chu Ái Quân nghĩ đến đây thì ngẩng đầu ưỡn ngực nhấc chân đi về phía phòng làm việc của Dương Như Thành. Hắn vừa mới đến đã nghe thấy Dương Như Thành ở bên trong mắng người:
- Con bà nó, các người không biết kiềm chế một chút sao? Năm mươi đồng này chính là kinh phí xử lý công trong tuần của đồn công an chúng ta, các người động vào là hết ngay sao? Thùng cơm đúng là thùng cơm...Các người nghe cho rõ đây, muốn làm thì cố gắng làm việc cho thành thật, nếu không muốn làm thì cút đi.
Năm mươi đồng tiền, những chữ này giống như một con dao nhọn đâm vào lòng Chu Ái Quân, bây giờ thì hắn hiểu rõ đối phương đang mắng ai.
Chu Ái Quân biết năm mươi đồng kia đã bị ném đi đâu, vào ngày đầu tiên hắn đến đồn công an báo danh thì đã bị Dương Như Thành phái ra ngoài, nói là cho hắn xuống cắm điểm dưới thôn. Thôn Kháo Sơn thường xuyên bị mất trâu, vì vậy Dương Như Thành yêu cầu hắn đưa theo hai dân quân xuống kiểm tra thật gắt.
Chu Ái Quân dù có chút không thoải mái nhưng cũng hiểu quy tắc làm gì nói nấy, vì thế hắn cũng không từ chối, nhận lệnh và rời đi. Nhưng khi hắn xuống thôn ngồi cả đêm thì mới biết sự kiện mất trâu đã xảy ra từ năm ngoái, Dương Như Thành bắt mình xuống đây cũng không phải vì mục đích phá án, chính là muốn hành tội mình mà thôi.
Sau khi biết rõ chân tướng thì Chu Ái Quân đã cảm thấy trong lòng nổi giận, nhưng hắn vẫn chịu đựng đến sáng, vì người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn căn bản chỉ có thể nhịn cơn tức này xuống.
Người sắt cũng phải ăn cơm, sau khi khổ cực một đêm, Chu Ái Quân tất nhiên không có thu hoạch gì. Sáng ngày hôm sau nông dân bắt đầu đi làm, Chu Ái Quân đưa hai tên dân phòng đi dùng cơm, năm mươi đồng được sử dụng vào lúc đó.
Khi phá án phải dùng tiền ăn cơm, đây là một điều không thể chối cãi, không ngờ Dương Như Thành lại chửi mắng hai tên dân quân kia, ý nghĩa lời nói của đối phương là gì thì nhìn vào đã biết ngay.
Trong lòng bùng lên ý nghĩ như vậy, một cảm giác tức giận xuất hiện trong lòng Chu Ái Quân, hắn cũng không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
Dương Như Thành hơn ba mươi tuổi, cơ thể gầy yếu lại đội mũ công an, làm cho người ta sinh ra cảm giác vượn đội mũ người. Ngươi này có gương mặt ngăm đen, cặp mắt không lớn nhưng sáng rực. Chu Ái Quân từng có ý nghĩ xấu xa, bộ dạng thế này cũng là do bố mẹ cho, cũng không thể nào trách mày được, nhưng mày chạy đến làm cảnh sát thì rõ ràng là không đúng. Thử hỏi xem, loại người có gương mặt và bộ dạng như mày, sao có thể làm cho dân chúng nhìn vào và sinh ra cảm giác nể trọng?
- Chu Ái Quân, có chuyện gì xảy ra? Cũng không phải là ngày đầu tiên anh đi làm, ngay cả chút lễ phép đó cũng không hiểu sao? Anh nhớ kỹ cho tôi, vào phòng tôi thì phải gõ cửa, anh đi ra ngoài, lát sau gõ cửa tiến vào.
Dương Như Thành nhìn Chu Ái Quân đẩy cửa bước vào, hắn càng căm tức, thế là dùng giọng không nể tình nói.
Dưới nông thôn đẩy cửa tiến vào cũng không đáng là gì, Dương Như Thành lần này tất nhiên sẽ không tích cực vì chi tiết như vậy, hắn chỉ muốn làm khó Chu Ái Quân mà thôi. Lúc này Chu Ái Quân hận không thể đánh cho tên khốn kia một trận, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
- Có nghe rõ không? Không có quy cũ thì không ra thể thống gì, tôi cho anh ra ngoài gõ cửa tiến vào một lần nữa.
Dương Như Thành lúc này càng thêm hăng say, hắn có mối hận cũ với Chu Ái Quân, hôm nay cơ hội đến, tất nhiên bắt được sao có thể buông tha? Hơn nữa Chu Ái Quân vừa đến thì Ngụy công tử đã gọi điện thoại đến, yêu cầu hắn đối đãi với tên này thật đặc thù.
Khi thấy Chu Ái Quân đứng yên bất động, Dương Như Thành cười hì hì:
- Ôi, cuối cùng vẫn là từ đội cảnh sát hình sự đi ra, cái giá quá cao. Chu Ái Quân, anh thật sự nghĩ rằng bây giờ mình còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao? Đội trưởng Chu, anh tỉnh lại cho tôi, nơi này là đồn công an, chỗ này dù trước kia anh làm gì, nhưng bây giờ anh phải nghe tôi.
Dương Như Thành nói rồi nâng ly trà lên uống một hớp:
- Tôi còn tưởng rằng anh làm đội trưởng cảnh sát hình sự có bản lĩnh, thì ra cũng chỉ là loại giá áo túi cơm, tôi tưởng anh là nhân tài mới giao công tác, bây giờ thì sao, có bắt được kẻ cướp trâu không? Tên kia đang ở đâu? Anh không tìm được manh mối nào, hơn nữa còn cầm năm mươi đồng kinh phí đi dùng cơm, hừ, anh cho rằng anh là ai, không làm được việc thì đã mở miệng phàn ăn rồi sao?
Chu Ái Quân nào đã từng chịu nhục như vậy? Lúc này gương mặt hắn đỏ bừng bừng, ngón tay nắm chặt kêu răng rắc, cơ thể giận đến mức phát run.
- Thế nào? Không phục à? Không phục thì đừng đứng đây, quay về tiếp tục làm cảnh sát hình sự đi. Ông cần phải nói rõ cho mà biết, đây là địa bàn của ông, rồng cũng phải nghe lời, hổ cũng phải nằm xuống, nào có tên nào dám giương nanh múa vuốt?
- Anh muốn gì?
Chu Ái Quân thật sự không nhẫn nhịn được, hắn tiến lên một bước, hai mắt đỏ máu nhìn chằm chằm vào Dương Như Thành.
Dương Như Thành thật sự có một cảm giác e ngại từ bản năng với Chu Ái Quân, bây giờ thấy bộ dạng Chu Ái Quân như vậy, không khỏi cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên.
- Anh muốn làm gì? Muốn làm gì? Muốn đánh người sao? Tốt, vậy thì anh đánh đi, không dám đánh thì là cháu nội.
Dương Như Thành chụp lấy nắm đấm của Chu Ái Quân rồi dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói.
Chu Ái Quân cũng không nhịn được nữa, hắn vung tay ra, một cú đấm bay ra ngoài. Hắn là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tất nhiên bản thân cũng có rèn luyện, vậy là chỉ một đấm đã đánh cho Dương Như Thành ngã lăn ra đất.
Khoảnh khắc khi Dương Như Thành ngã lăn xuống đất thì lớn tiếng hô lên:
- Đánh người, Chu Ái Quân đánh người.
Dương Như Thành rống lên vài tiếng, có vài ban tên dân quân chạy vào kéo hai người ra.
- Bắt Chu Ái Quân lại, tôi muốn đưa anh ta về cục, tôi muốn tìm cục trưởng Ngụy để phân xử. Nguồn tại http://Truyện FULL
Dương Như Thành thấy có người đi vào thì giọng điệu càng vang dội, khốn nổi đám dân quân tuy rất muốn nịnh bợ Dương Như Thành, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Chu Ái Quân thì không kẻ nào dám động.
- Chu Ái Quân, tôi sẽ không để yên cho anh, tôi sẽ phải cho anh trả giá, xuống xã làm chỉ đạo viên thì uất ức sao? Ngay cả chức vị này cũng không giữ lại được đâu.
Dương Như Thành chỉ vào Chu Ái Quân, sau đó thở hổn hển nói, trong miệng cực kỳ oán hận.
Chu Ái Quân thật sự có chút hối hận, hắn chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của Dương Như Thành. Hắn biết rất rõ, chuyện này truyền ra thì mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể sạch được. Trước mắt Ngụy Hiểu Kim đang dùng kính lúp nhìn mình, nếu có đơn tố cáo của Dương Như Thành, như vậy đối phương sẽ có cái cớ, cái chức chỉ đạo viên kia đừng hòng tiếp tục được nữa.
Khi Chu Ái Quân đang cảm thấy cực kỳ ảm đạm thì một viên dân quân chạy đến nói:
- Đồn trưởng Dương, trong cục vừa gọi điện thoại đến, nói rằng cục trưởng Ngụy sắp đến...
Dương Như Thành đang muốn lớn tiếng quát mắng, bây giờ nghe nói cục trưởng Ngụy đến thì càng thêm đắc ý, hắn hùng hổ phân phó:
- Thông báo cho tất cả mọi người, tập trung hết ở cửa ra vào, xếp thành hai hàng nghênh đón cục trưởng Ngụy.
Chu Ái Quân căn bản không ngờ đến điều này, nhưng lại thấy chẳng có gì mà không thể. Dù sao thì sự việc cũng đã xảy ra như vậy, thôi thì xé toang mặt nhau, dù không làm cảnh sát thì ông cũng không cần.
Hai mươi phút sau, hai chiếc xe Santana chạy đến như bay, phía truóc không phải là xe của cục trưởng Ngụy, sau đó hai chiếc xe dừng lại, Ngụy Vân Long và một người đàn ông trung niên đi ra.
Dương Như Thành thấy Ngưu Vạn Thần thì giống như gặp cha, hắn nhanh chóng chạy đến nói:
- Cục trưởng Ngụy, chào mừng ngài đến thị sát công tác.