- Con muốn ăn thì ăn, đúng rồi, bố còn mua cho con một thùng nước ngọt, hôm nay con cứ uống thoải mái đi. Lý Tiểu Trụ vỗ đầu con gái rồi dùng giọng yêu thương nói.
Quạt treo trường liên tục đưa qua đưa lại dưới ánh đèn ảm đạm, một nhà ba người ngồi trong một căn phòng trọ nho nhỏ, bầu không khí nóng bức khó chịu, thế nhưng không khí gia đình lại rất tốt.
Lý Tiểu Trụ rót cho mình một ly từ chai rượu lần trước chưa uống hết của mình, sau đó hắn nói với vợ: - Tiểu Hoa, anh thấy hai ngày nữa nên đưa con về nhà với ông bà một chuyến.
Trần Tiểu Hoa đang gắp thịt cá cho Tiểu Nha thì dừng đũa lại, nàng nhìn Lý Tiểu Trụ, sau khi trầm mặc một lúc rồi mới nói: - À, hai ngày nữa em sẽ xin nghỉ.
Trần Tiểu Hoa mặc dù là con gái nhà nông thế nhưng vẫn hiểu nhiều chuyện, sau khi nghe chồng nói như vậy thì nàng biết chuyện con đi học không lo được, thế nên con gái chỉ có thể sống với ông bà nội thôi.
Tuy nhiều cặp gia đình công nhân thật sự đều thực hiện theo phương pháp như vậy, thế nhưng Trần Tiểu Hoa nghĩ đến chuyện một năm không được gặp con vài lần, thế là một người phụ nữ kiên cường như nàng không khỏi chảy nước mắt.
- Bố ơi, con có thể về chơi với ông bà một chuyến không? Tiểu Nha căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, cô bé dùng giọng khờ dại hỏi.
- Tất nhiên là có thể rồi. Lý Tiểu Trụ dùng sức gật đầu, hắn không biết nên giải thích cho con thế nào cho phải.
- Thật tốt quá, tốt quá, con có thể về nhà thăm ông bà nội. Tiểu Nha chợt đứng lên khỏi ghế rồi vui mừng la lớn.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé xuất hiện nụ cười, thế nhưng bộ dạng vui mừng của con gái lại làm cho hai vợ chồng Lý Tiểu Trụ cực kỳ chua xót.
Lý Tiểu Trụ vừa uống rượu vừa bàn với vợ về việc đưa con về quê, mua vài thứ gì đó cho hai ông bà. Khi Trần Tiểu Hoa đang cảm thấy tiếc tiền thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Tiểu Trụ cùng vợ ra ngoài làm công, mặc dù không có nhiều người thân thế nhưng những người hàng xóm thuê phòng chung quanh cũng tốt bụng. Lúc này có người gõ cửa, Lý Tiểu Trụ cho rằng có bạn đến, hắn nhanh chóng ra mở cửa, thế nhưng khi mở cửa lại phát hiện bên ngoài là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này hơn bốn mươi tuổi, mặc trang phục công sở. Lý Tiểu Trụ ngây cả người, người phụ nữ này rất khí phái, thậm chí còn có hương vị hơn cả những vị quản lý hay trưởng phòng là nữ trong công ty của mình.
Sau lưng người phụ nữ kia là một cô gái trẻ, cô gái ăn mặc hợp thời trang, còn cầm một chiếc cặp công văn trong tay.
- Xin hỏi chị tìm ai? Lý Tiểu Trụ vô tình bị người phụ nữ đối diện áp chế, thế là không khỏi dùng giọng cung kính nói.
Người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua Lý Tiểu Trụ rồi cười nói: - Xin hỏi anh có phải là Lý Tiểu Trụ không?
- Tôi là Lý Tiểu Trụ, nhưng tôi không biết chị. Lý Tiểu Trụ thấy người phụ nữ kia mở miệng đã nói được tên của mình thì có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ kia cười cười chỉ vào Tiểu Nha đang thu dọn chén dĩa rồi nói: - Đây là con gái Lý Nghiên Kha của anh phải không, cô bé rất đáng yêu.
Người phụ nữ kia nói rồi đi vào trong nhà của Lý Tiểu Trụ.
Lúc này trong phòng trọ của Lý Tiểu Trụ rất nóng, thế nhưng người phụ nữ trung niên không quan tâm, chẳng qua cô gái đi theo phía sau có hơi nhíu mày.
- Xin hỏi chị là...?
- Tôi họ Triệu, công tác ở phòng giáo dục thành phố. Người phụ nữ nói rồi tự nhiên ngồi xuống ghế.
Sau khi nghe lãnh đạo của mình nói công tác ở phòng giáo dục, cô gái đi theo phía sau không nhịn được cười, nàng khắc chế chút tâm tình của mình rồi ngồi xuống bên người lãnh đạo.
Lãnh đạo của phòng giáo dục đến làm gì? Lý Tiểu Trụ có chút nghi hoặc nhưng không kinh hoảng, dù sao thì chỉ là người của phòng giáo dục, không phải người của cục công an. Nhưng nếu so với cục công an thì phòng giáo dục lại càng làm hắn bất ngờ hơn.
Thế nhưng lúc này trong mắt vợ Trần Tiểu Hoa lại lóe lên vài phần hào quang đặc biệt.
Người phụ nữ trung niên tự xưng mình họ Triệu cười nói: - Tôi đã biết tình huống của anh chị, hôm nay tôi đến là chuyện đến trường của con anh chị.
- Thật là Tiểu Nha nhà chúng tôi được đi học ở thành phố sao? Trần Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh thấy người phụ nữ kia đến là chuyện con mình đến trường, thế là gương mặt chất phát lộ ra nụ cười.
- Đúng vậy, dựa theo văn kiện của sở giáo dục thì con gái của anh chị phù hợp với điều kiện nhập học, chỉ là vì trong ban ngành giáo dục có lỗ hổng, thế nên làm trễ nãi chuyện học tập của con gái hai vị. Người phụ nữ họ Triệu nói đến đây thì cười nói với Tiểu Nha: - Cháu gái, cháu nói với dì xem, cháu có muốn đi học ở thành phố không?
- Cháu muốn đi học. Tiểu Nha gật đầu sợ hãi rồi dùng giọng ngập ngừng nói.
Lý Tiểu Trụ nhìn bộ dạng khôn khéo của con gái, thế là không khỏi cảm thấy rất vui.
- Chị...Chị nói con tôi có thể nhập học sao? Lý Tiểu Trụ cảm thấy quá vui mừng, điều này quá bất ngờ với hắn.
- Đúng vậy, hồ sơ của con anh chị đã được tiếp nhận, vài ngày nữa anh đến xem tin tức xếp lớp mà thôi. Người đang nói chuyện tất nhiên là giám đốc Triệu Thu Cúc của sở giáo dục tỉnh Mật Đông. Sau khi nàng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì tìm ra vài vị thư ký tốt trong sở giáo dục tỉnh, nhanh chóng cho ra phương án dựa theo ý của Vương Tử Quân.
Phương án sơ thảo đã được Vương Tử Quân thẩm duyệt, khi đó Triệu Thu Cúc mới thở dài một hơi. Nhưng nàng cũng không dám buông lỏng, nàng dẫn theo thư ký đi đến địa chỉ Lý Tiểu Trụ ghi trên hồ sơ của con, tự mình đi đến nơi này.
Thứ nhất là vì thăm hỏi gia định Lý Tiểu Trụ; thứ hai là muốn tìm hiểu thông tin từ chính miệng Lý Tiểu Trụ.
- Tôi đưa hồ sơ cho anh Vương, vì sao hồ sơ lại nằm trong tay chị? Lý Tiểu Trụ có chút nghi ngờ, hắn hỏi dò: - Chẳng lẽ chị là người thân của anh ấy?
"Người thân?" Những lời này thiếu chút nữa làm cho Triệu Thu Cúc bật cười, trong lòng không khỏi thầm than, nếu như mình thật sự có quan hệ với chủ tịch tỉnh, như vậy thì quá tốt rồi.
Lý Tiểu Trụ mặc dù chưa từng gặp qua những vị cán bộ lãnh đạo cấp cao, thế nhưng cũng có phương thức tư duy của mình. Khi thấy Triệu Thu Cúc từ chối cho ý kiến, hắn chợt cảm thấy mình đoán đúng thân phận đối phương, thế là cang thêm nhiệt tình hơn.