- Bí thư Vương, anh cứ làm việc đi, hai ngày nữa chúng tôi sẽ đến báo cáo với anh.
Đám người Trương Dân Cường cũng là những người từng kết hôn, bọn họ biết bây giờ chú rể bận rộn thế nào. Hơn nữa những vị khách bên ngoài có địa vị cao, trước mặt những người như vậy, bí thư Vương có thể bàn luận với bọn họ hơn mười phút, như vậy bọn họ cũng cảm thấy ấm lòng lắm rồi.
- Được, vậy các anh cứ ngồi nghỉ một lát, nếu lát nữa nghi thức kết hôn có vấn đề gì, cũng mong các anh nhắc nhở cho.
Vương Tử Quân vỗ vỗ vai Tiểu Tào, sau đó đi cùng người dẫn chương trình ra ngoài.
Trương Dân Cường nhìn Vương Tử Quân đi ra mà không khỏi dùng giọng cảm khái nói:
- Bí thư Vương vẫn là bí thư Vương, dù nhiều năm không gặp nhưng vẫn cảm thấy giống như còn ở xã Tây Hà Tử.
Cừu Gia Thành và Tiểu Tào cùng gật đầu, đặc biệt là Tiểu Tào, khi Vương Tử Quân vỗ vai thì hắn chợt cảm nhận được sự quan tâm của lãnh đạo với mình.
Ba người Trương Dân Cường nói chuyện với nhau, thế là bàn tiệc ở bốn phía đã bắt đầu có người ngồi, tuy bọn họ không nhận ra đại đa số những người ngồi ở đây, thế nhưng chỉ cần nhìn vào khí thế thì biết đó không phải là những người tầm thường.
- Đây là chỗ ngồi của thành phố Giang Châu chúng ta.
Một giọng điệu vang dội từ phương xa truyền đến, Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành nghe được âm thanh này thì chợt sững sờ, sau đó cả hai đứng lên nói:
- Chào trưởng phòng Trịnh.
Trưởng phòng Trịnh là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với dáng người béo tốt nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, bên cạnh hắn còn có vài người, rõ ràng có quan hệ không tầm thường với hắn.
Khi thấy ba người Trương Dân Cường đứng lên chào hỏi, trưởng phòng Trịnh gật đầu mỉm cười, cũng không nhớ ba người này là ai, thế cho nên nở nụ cười xấu hổ dò hỏi: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Các anh là...
- Trưởng phòng Trịnh, chúng tôi là người xã Tây Hà Tử, tôi là Trương Dân Cường, anh ấy là Cừu Gia Thành.
Trương Dân Cường tranh thủ đi đến trước mặt trưởng phòng Trịnh dùng giọng cung kính nói.
- À, thì ra là người của xã Tây Hà Tử, ha ha, các anh cũng đến tham gia hô lễ à?
Trưởng phòng Trịnh vươn tay ra rất nhiệt tình, thậm chí còn giữ chặt lấy tay của một người không được giới thiệu như Tiểu Tào. Sau khi bắt tay nhau thì lão cười nói:
- Ngồi đi, mọi người ngồi đi, Tử Quân chính là cán bộ vĩ đại đi ra từ huyện Hồng Bắc, đã cho ra những cống hiến không thể xóa nhòa với thành phố Giang Châu chúng ta, các anh là chiến hữu cũ của cậu ấy, cần phải liên lạc nhiều hơn...
Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành nghe những lời chỉ đạo bình dị và gần gũi của trưởng phòng tổ chức thị ủy mà liên tục gật đầu, nhưng lúc này bọn họ càng có thêm cảm giác về nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Với tâm tư của bọn họ thì sao lại không biết vì thế nào trùng hợp như vậy, nếu như không phải lãnh đạo cố ý sắp xếp thì hai người bọn họ sao có thể ngồi cùng một bàn với vị trưởng phòng tổ chức nắm vận mệnh của cán bộ toàn thành phố? Hơn nữa vị lãnh đạo khống chế các chức quan lớn nhỏ trong thành phố này vì sao lại có kiên nhẫn khách khí với mình?
Khi bốn người đang nói cười vui vẻ thì một tiếng pháo điếc tai vang lên.
Giờ lành đã đến.
Dù chưa uống được bao nhiêu rượu nhưng Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành thật sự cảm thấy có men say, hôn lễ quá hoa lệ và mạnh mẽ, nam nữ nhân vật chính đi ra giống như Kim Đồng Ngọc Nữ cũng làm cho bọn họ phải ngây người. Sau khi nhìn thấy tân nương với dung nhan như tiên tử thì bọn họ thầm nghĩ rằng chỉ có những cô gái như vậy mới thật sự xứng đôi với Vương Tử Quân.
Ngày hôm nay xem như Trương Dân Cường có rất nhiều cảm giác giật mình khiếp sợ, hắn là một bí thư đảng ủy xã, là loại người gặp qua đủ hạng người, nhưng rơi vào tình cảnh cứ mãi kinh ngạc và sóng cao mạnh hơn sóng trước thế này, hắn chợt sinh ra cảm giác ngây cả người.
- Gia Thành, đó là Mạc lão, chúng ta có nhìn lầm không?
Trương Dân Cường thật sự giống như không tin vào mắt mình, hắn kéo tay Cừu Gia Thành đứng bên cạnh mình rồi vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, chính là Mạc lão.
Cừu Gia Thành bình tĩnh nâng ly rượu lên rồi khẽ nói, nhưng đó chỉ là vẻ bình tĩnh bên ngoài mà thôi, nếu như Trương Dân Cường quan sát cẩn thận một chút, sẽ phát hiện trên miệng Cừu Gia Thành không biết từ khi nào đã có một ngấn rượu. Rõ ràng vết rượu đó là từ trê ly văng ra, nhưng Cừu Gia Thành cầm ly rượu lại không phát hiện ra.
- Lần này quay về thì đám người ở nhà chắc chắn sẽ hâm mộ đến chết, nếu biết rõ chúng ta lần này đến Giang Thị và được tham gia lễ kết hôn của bí thư Vương, chỉ sợ bọn họ sẽ hối hận mãi thôi.
Trương Dân Cường ôm vai Cừu Gia Thành rồi cười lớn nói.
Lúc này hôn lễ đã đi đến nghi lễ cuối cùng, khách bắt đầu mời rượu nhau, hai người Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành bình tĩnh như vậy cũng vì các vị lãnh đạo thành phố Giang Châu đang đi chúc rượu lẫn nhau, nếu không dù lãnh đạo có bình dị gần gũi thế nào, hai người cũng không dám thoải mái như lúc này.
- Bí thư Trương, chủ tịch Cừu, tôi mời các anh một ly.
Lời nói thân thiết từ nơi không xa truyền đến, Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành nghe được âm thanh này thì đều quay đầu lại, bọn họ thấy trưởng phòng Lô đang nở nụ cười đứng ở phía sau, trong tay cầm một chai rượu vừa khui.
Những ngày nay hai người vì hạng mục nông nghiệp mà nhiều lần chạy về phía trưởng phòng Lô, nhưng trưởng phòng Lô vẫn luôn tỏ ra cực kỳ băng giá. Bây giờ đối phương đến với gương mặt tươi cười hớn hở, hai người dù ngây ngốc cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Tuy bọn họ rất khinh thường vẻ mặt của trưởng phòng Lô vào lúc này, thế nhưng nghĩ đến tính toán của mình, hai người vẫn tranh thủ đứng lên nói:
- Trưởng phòng Lô, anh cũng đừng như vậy, nếu nói rót rượu mời thì đó phải là phận sự của chúng tôi.
- Này, hai anh là khách từ phương xa đến đây, nếu để cho các anh rót rượu, như vậy không phải đánh vào mặt tôi sao? Đến đây, chúng ta uống một ly.
Trưởng phòng Lô là người lăn lộn quan trường nhiều năm, bản lĩnh kéo quan hệ có thể nói là tuyệt đỉnh công phu, xuất thần nhập hóa, hắn bây giờ đến chủ yếu là vì đánh tan khúc mắc giữa hai bên, thế cho nên cực kỳ nhiệt tình.
Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cũng nâng ly rượu lên cực kỳ phối hợp, hai người bọn họ biết rõ tư thái của trưởng phòng Lô, nhưng cả hai cũng tỏ ra biết thời thế, giả vờ câm điếc, một lòng muốn nắm chặt cơ hội lần này. Những năm nay khi không có tranh đấu hung ác thì bọn họ sẽ đứng thẳng người, vì sao không chịu bò lên trên?
Trương Dân Cường nghĩ như vậy và càng phối hợp thêm ăn ý với Cừu Gia Thành, ba người uống ba ly dưới sự đề nghị của trưởng phòng Lô, thế là bầu không khí trên bàn càng thêm hòa hợp, ngay sau đó đã gọi nhau bằng anh em rất thân mật. Trưởng phòng Lô ngồi trên bàn tiệc cũng rất quan tâm đến cậu em Tiểu Tào, nhiệt tình và khuyến khích Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành, sau khi uống hết chai rượu mới quay về nghỉ ngơi.
- Con người tôi không có ưu điểm gì, thế nhưng ở phương diện kết giao bạn bè, những người bạn giống như hai cậu em đây, tôi nhất định sẽ là một người bạn tốt. Bây giờ các cậu cứ tìm chỗ nghỉ lại, ngày mai tôi sẽ cho người đến lấy tài liệu.
Trưởng phòng Lô kéo tay Trương Dân Cường, hắn nói với gương mặt đỏ ửng.
Thái độ của trưởng phòng Lô lúc này thật sự đã khác biệt như trời và đất, trước kia chủ động đến đưa tài liệu thì ra sức khước từ, gặp mặt cực kỳ khó khăn, nhưng bây giờ thái độ của đối phương đã đổi thay 180 độ, lại cho người đến lấy tài liệu. Nhưng Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cũng là người hiểu quy củ, nói cám ơn sự quan tâm của trưởng phòng Lô, thế nhưng bọn họ cũng không dám làm phiền lãnh đạo, hai bên nhún nhường lẫn nhau, bầu không khí càng thêm nóng hổi.
- Ha ha ha, trưởng phòng Lô, cậu chạy đến chỗ này, hèn gì vừa rồi tôi đi mời rượu nhưng không gặp. Được rồi, hôm nay tôi phải cho cậu người ngã ngựa đổ mới xong.
Trưởng phòng Trịnh đi mời rượu một vòng, bây giờ từ đằng xa đi về, vừa thấy trưởng phòng Lô thì nhanh chóng lên tiếng. Lúc này ánh mắt hắn cũng nhìn về phía Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành, nói một tiếng xem như bắt chuyện.
Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cũng vội vàng nâng ly lên cùng uống với trưởng phòng Trịnh, trưởng phòng Lô cực kỳ khách khí với nhóm Trương Dân Cường nhưng khi đối mặt với trưởng phòng Trịnh thì lại bày ra bộ dạng cùng ngồi trên một hàng ghế, hắn cười nâng ly lên nói:
- Này trưởng phòng Trịnh, chỉ cần anh nói như vậy, hôm nay tôi thà uống đến mức đầu váng mắt hoa cũng phải cổ động cho anh. Nhưng vừa rồi anh cũng nói rồi đấy, ngồi đây đều là anh em, hai cậu này lại là lính dưới tay tướng quân như anh, thế cho nên anh chỉ cần kéo mọi người lại là tôi xong ngay. À, tôi cũng có câu thế này, anh cũng đừng bạc đãi hai cậu em này đấy nhé?
Trưởng phòng Trịnh được trưởng phòng Lô gọi là tướng quân, trong lòng thầm nghĩ, thì ra đối phương đang cố tìm cách nịnh nọt Vương Tử Quân. Dù trong lòng hắn cũng có tính toán nhưng lại không muốn biểu hiện quá mức trước mặt trưởng phòng Lô, thế nên hắn cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Lô nói rất hay, sau này mọi người là anh em, có việc gì cứ đến tìm là được.
Trưởng phòng Lô thầm mừng rỡ, hắn biết rõ dù lần này mình sẽ cố gắng sắp xếp hạng mục cho nhóm Trương Dân Cường, nhưng dù sao mình cũng đì bọn họ vài lần rồi, Trương Dân Cường tuy có biểu hiện cực kỳ cảm kích nhưng biết đâu sau lưng lại mắng thầm? Chính mình bây giờ mở miệng nói một câu tán thưởng bọn họ ngay trước mặt trưởng phòng tổ chức thị ủy, như vậy sẽ dễ dàng xóa đi những ngăn cách giữa hai bên trước kia.
Khi trưởng phòng Lô đang thầm kêu may mắn thì chợt nghe thấy có người hô lớn:
- Chú rể và tân nương đến mời rượu.
Bốn người đang chuẩn bị uống rượu thì nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đúng lúc thấy Vương Tử Quân mặc một bộ tây trang màu đen và Mạc Tiểu Bắc mặc một chiếc váy hồng nhẹ nhàng đi đến. Sau lưng Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc chính là Tôn Khải và Tô Anh với vẻ mặt đứng đắn, bọn họ bưng theo một chiếc khay, bên trên là một bình rượu tinh xảo và hai chiếc ly rất đẹp.
Hai người đi mời rượu thì phần lớn chỉ là lướt qua, vì đây là tiệc cưới nên cũng không ai nói gì, thế cho nên lúc này Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đã nhanh chóng đi đến bàn tiệc của Trương Dân Cường.
Có hai gia tộc lớn là Vương gia và Mạc gia bày biện sắp xếp, thế là quy cách của một hôn lễ con cháu thủ trưởng cũng xem như nước lên thuyền lên. Hôm nay người dẫn chương trình, có nhiệm vụ đi theo cống hiến sức lực cho cặp giai nhân phối ngẫu là một vị phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, dưới những lời giải thích của hắn, Vương Tử Quân và trưởng phòng Lô cụng ly với nhau, sau đo đến trưởng phòng Trịnh. Sau khi nói vài câu cổ động, Vương Tử Quân càng nở nụ cười:
- Trưởng phòng Trịnh, nói ra thì tôi cũng là thuộc hạ cũ của anh, nhưng vì vấn đề công tác mà bây giờ nhảy sang tỉnh Sơn Nam, hôm nay gặp mặt anh, tôi cảm thấy giống như được quay về nhà mẹ đẻ vậy.
Phòng tổ chức luôn được đám cán bộ gọi là mẹ đẻ, trưởng phòng Trịnh làm công tác tổ chức nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa làm thân trong lời nói của Vương Tử Quân. Trong hôn lễ như thế này, tuy không thể nói ai cũng mạnh hơn mình, nhưng trưởng phòng Trịnh cũng hiểu, dựa vào thân phận của mình thì căn bản không tính là gì với Vương gia.
Vương Tử Quân là một nhân vật chính cực kỳ sặc sỡ của ngày hôm nay, nhưng đối phương lại hạ thấp tư thái lên tiếng với mình như vậy, đủ cho người ta phải sợ hãi, thế là trưởng phòng Trịnh nhanh chóng đứng lên nói:
- Chủ tịch Vương, nói ra thì cũng thật sự đáng tiếc, khi cậu đi đến huyện Lô Bắc thì tôi còn chưa nhận chức, thế nhưng tôi không chỉ được một lần nghe chủ tịch thành phố nói cậu là một trong những cán bộ trẻ tuổi năng động và có năng lực mạnh nhất thành phố Giang Châu. Hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố còn cố ý nói với tôi, sau này cậu quay về khi kết thúc quá trình tạm giữ chức thì sẽ là nhân tài dùng đúng vị trí. Nhưng tôi không ngờ cậu lại đào góc tường ở huyện Lô Bắc, lại trở thành một vị chủ tịch huyện trẻ tuổi danh vọng cao, chỉ sợ người ta bây giờ cũng không chịu buông tay cho thành phố Giang Châu.
- Cái này nói rõ điều gì? Có nghĩa là ở đâu cũng có thể bừng sáng, càng nói rõ một sự thật là cán bộ có khả năng sẽ phát triển ở tất cả mọi nơi. Nói thật nhé, cậu chuyển sang tỉnh Sơn Nam thật sự là tổn thất lớn cho thành phố Giang Châu chúng ta, tôi coi như trơ mắt nhìn người ta lấy đi một hạt mầm tốt, dù là ai mà không cảm thấy đau lòng?
Trưởng phòng Trịnh không hỗ danh là cán bộ công tác tổ chức nhiều năm, hắn vừa nói vừa đội mũ lên đầu Vương Tử Quân, hơn nữa bộ dạng cực kỳ bình thản tự nhiên.
Đội mũ lên đầu không cần bỏ tiền, Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, sau đó khách sáo nói hai câu với trưởng phòng Trịnh. Cuối cùng hắn nâng ly nhìn về phía Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành:
- Dân Cường, Gia Thành, đã lâu không gặp, tôi mời hai anh một ly.
Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành chờ đợi nãy giờ, lúc này thấy Vương Tử Quân nâng ly thì cũng nhanh chóng đưa ly lên tiếp đón. Ba chiếc ly cụng vào nhau, hai người Trương Dân Cường giống như cảm thấy mình quay về thời điểm năm xưa khi Vương Tử Quân còn ở xã Tây Hà Tử.
- Khi còn ở xã Tây Hà Tử thì Dân Cường và Gia Thành là hai phụ tá đắc lực của tôi, vì có hai anh ấy mà tôi thật sự giảm đi biết bao nhiêu bận rộn. Hai đồng chí này có ý nghĩ, có sự nhiệt tình, là hai đầu ngựa thật sự mạnh mẽ và có năng lực. Trưởng phòng Trịnh, sau này nếu có chuyện gì tốt thì cũng đừng quên hai anh bạn này. Lúc này tôi mời anh một ly xem như cảm tạ.
Vương Tử Quân nâng ly lên cụng với trưởng phòng Trịnh, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Lúc này Vương Tử Quân nói rất trịnh trọng làm cho Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành ở bên cạnh nghe vào tai mà cực kỳ cảm động. Đám người chung quanh đều là lão quan trường, có ai không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân? Trưởng phòng Trịnh là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn không có quyền quyết định quá lớn với các cấp bậc chính huyện, nhưng đối với các cấp phó huyện thì rõ ràng là không có vấn đề. Bây giờ thấy Vương Tử Quân tỏ ra chân thành như vậy, hắn biết rõ hai người này có quan hệ không tầm thường với Vương Tử Quân, thế là cũng thoải mái nâng ly lên uống cạn, sau đó hắn dùng giọng sảng khoái hứa hẹn:
- Chủ tịch Vương, tôi xem như trèo cao gọi cậu là cậu em, cậu cứ yên tâm, chuyện của cậu là chuyện của tôi.
Vì lúc này là hôn lễ nên Vương Tử Quân chỉ nói đùa thêm hai câu rồi đi sang bàn khác, thế nhưng chỉ vài câu đơn giản và vài ly rượu lại làm cho Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cực kỳ cảm xúc. Bọn họ biết rất rõ, bây giờ lời nói của Vương Tử Quân rất có độ nặng, có những lời vừa rồi của bí thư Vương thì hai người bọn họ sẽ có cơ hội hơn rất nhiều.
Đến lúc cuối cùng, Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành cảm thấy có chút chóng mặt phải cung kính nói lời cáo biệt với trưởng phòng Trịnh và trưởng phòng Lô. Tuy Vương Tử Quân không tiếp tục xuất hiện nhưng mối quan hệ giữa bốn người trên bàn rượu đã tăng tiến rất mạnh, thật sự thân thiết như anh em. Khi nhóm Trương Dân Cường rời đi, trưởng phòng Trịnh giống như ngậm cả quả trứng gà vào miệng, hắn nhiệt tình kéo tay Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành, dao động trái phải, nói những lời rất hay. Đó là sau này nếu có khó khăn gì trong công tác thì nên liên hệ với anh, nếu không thì sẽ là coi thường anh Trịnh này.
- Thật sự giống như một giấc mơ.
Trương Dân Cường ngồi trên xe, hắn hạ cửa sổ thủy tinh xuống hít vài hơi, sau đó dùng giọng cực kỳ cảm khái nói.
Trong lòng Cừu Gia Thành sao không có ý nghĩ này? Hắn dựa lưng ra sau ghế, lại dùng cảm thán nói:
- Anh nói xem, thật sự không phục không được, trước khi bí thư Vương giới thiệu hai ta, con bà nó những người kia đều không ăn mắm không dặm muối, không chịu nể mặt. Đến lúc chúng ta đứng bên cạnh bí thư Vương, bọn họ nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, thật sự chỉ hận không thể đến thật gần để hưởng hào quang. Ôi, lãnh đạo của chúng ta chỉ cần đứng lại nói vài lời cũng đủ cho hai chúng ta bớt khổ sở công tác vài năm, nhưng không biết lúc này tạm biệt đến bao giờ gặp lại?
- Chúng ta muốn gặp lãnh đạo không phải dễ dàng sao? Tuy lãnh đạo rất bề bộn nhưng chúng ta có thể đến Sơn Nam, đợi đến khi anh ấy hết bận rộn thì chúng ta sẽ ôm cây đợi...Lãnh đạo.
Trương Dân Cường đã cho ra quyết định ôm lấy cây đại thụ Vương Tử Quân không buông ra, hắn nói với vẻ mặt rất quyết đoán.
Hai người Trương Dân Cường công tác nhiều năm với nhau, sao không hiểu tâm tư của đối phương, thế là cùng cười lên ha hả.
Lúc này tất cả phồn hoa đã rời xa, chỉ còn lại sự yên lặng tuyệt đối. Trong một gian phòng cao cấp của khách sạng Giang Nguyên, tất cả giống như được sắc đỏ bao phủ. Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng ngồi trên chiếc chăn gấm uyên ương, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Cửa khẽ mở, Vương Tử Quân mang theo mùi rượu di vào với bộ dạng lắc lư. Dù hôn lễ là trường hợp trang trọng và Vương Tử Quân cũng không uống nhiều, nhưng dù uống không nhiều thì tửu lượng của hắn vẫn không cao, say men vẫn là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa khi đi mời rượu thì hắn cũng bi không ít người ép nhấp một ngụm, nhiều lần cũng làm người ta say sưa.
Mạc Tiểu Bắc gần đây đối diện với Vương Tử Quân thì tỏ ra rất ung dung, nhưng lúc này nàng chợt cảm thấy cơ thể căng cứng. Lúc này từng hành vi cử chỉ của nàng đều lọt vào mắt Vương Tử Quân, thế là hắn chợt nhớ đến tình huống gặp nàng lần đầu tiên.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút căng thẳng của Mạc Tiểu Bắc, hắn biết rõ lúc này mình càng phải chủ động, càng phải cường thế, nếu như cứ để nàng như vậy, chẳng lẽ để mồi sổng chuồng?
Giống như đã trôi qua cả thế kỷ, Vương Tử Quân đặt một tay lên vai Mạc Tiểu Bắc, hắn quay người nàng trở lại. Một hơi thở nóng hừng hực bùng lên, rất cay và ấm, một bàn tay lớn có sức lực vô cùng đã áp lên người Mạc Tiểu Bắc, nàng cảm thấy tất cả rụt rè e thẹn của mình chợt sụp đổ, hận không thể đâm đầu vào trong lòng người đàn ông này.
Mạc Tiểu Bắc khoong thể nào ngăn chặn được cảm giác đang bùng lên lấn áp tâm can, thật sự là bên trong rất khó chịu. Thế nhưng nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nàng thậm chí cắn chặt môi, cố gắng bảo trì vẻ cố thủ và kiêu ngạo của mình.
- Tiểu Bắc, kết hôn thứ gì cũng tốt, nhưng trình tự hơi nhiều, thật sự có chút mệt mỏi.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Bắc.
- À, em cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu Vương Tử Quân, nhưng ngay sau đó lại khẽ nói:
- Nhưng em cũng rất chờ mong, rất yêu mến.
Mạc Tiểu Bắc nói lại sợ Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện khác, thế là nói tiếp:
- Em với anh.
Rõ ràng câu cuối là một lời giải thích vẽ rắn thêm chân, Mạc Tiểu Bắc nói ra mà có chút sợ hãi, nàng lúc này giống như đã cởi bỏ lớp da rắn ra bên ngoài, biến thành một cô gái lúc nào cũng có thể đỏ mặt.
Dưới ánh đèn hồng, vẻ mặt Mạc Tiểu Bắc giống như một trái táo chín đỏ, hai mí mắt hạ xuống, gương mặt say hồng, nụ cười chúm chím. Vẻ mặt nàng có một cảm giác linh động khó nói nên lời, làm cho người ta sung sướng, làm cho người ta mơ màng, Vương Tử Quân cảm thấy mình bị hãm sâu vào bên trong, thật sự khó thể nào dứt ra. Nhưng khi nhìn bộ dạng dịu dàng như một con thỏ bạch của Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không đành lòng xoa nắn, thế là nằm xuống và nói một câu hai nghĩa:
- Anh cũng vậy, ngoài mệt mỏi thì cũng chỉ là mệt mỏi, nhưng nằm xuống sẽ thoải mái hơn.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân nằm chổng vó lên giường, nàng vô tình xịch người ra một chút. Vương Tử Quân chợt nghiêng đầu lại, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của nàng rồi bỏ vào ngực mình, bàn tay hơi lạnh nhưng mượt mà bóng loáng. Hắn ghé sát tai nàng rồi dịu dàng nói:
- Nằm xuống với anh một lát, hôm nay là tối động phòng hoa chúc, chúng ta tâm sự một chút.
- Không cần phải...
Mạc Tiểu Bắc quẩy người giật bàn tay ra khỏi ngực Vương Tử Quân, cơ thể được rèn luyện trong quân ngũ càng thêm cứng rắn.
Nhìn gương mặt xấu hổ của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân cảm thấy có chút buồn cười, hắn biết cô gái này đang còn một chiếc vỏ khá cứng, bây giờ điều hắn cần làm chính là chậm rãi đập nát lớp vỏ này, biến nàng thành một con mèo hiền dịu và ngoan ngoãn.
- Tiểu Bắc, anh luôn nghĩ rằng em là một cô gái nói lời giữ lời, nhưng hôm nay anh mới biết cũng có lúc em lật lọng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ hồng của Mạc Tiểu Bắc và cơ thể thon dài hấp dẫn nõn nà, ánh mắt hắn chợt xoay chuyển, hắn cười nói với nàng.