Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hợp Tuân nghe Tống Ích Dân báo cáo mà hai mắt không khỏi híp lại, hắn dù thế nào cũng không sợ sự việc lại diễn tiến như vậy. Mễ Hoa Lâm chính là một cây đinh của Vương Tử Quân ở hệ thống cục công an, nhưng bây giờ lại kéo căng với Triệu Quân Hạo, xem như đinh đâm vào tay.

Vương Tử Quân cũng giật mình với tình huống này, thế nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

- Bí thư Tống, chuyện này Mễ Hoa Lâm đã báo cáo với anh chưa?

- Bí thư Vương, vừa rồi cục trưởng Triệu gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần trao đổi với anh.

Tống Ích Dân còn chưa trả lời thì Đổng Trí Tân đã đi vào phòng và trầm giọng nói.

Vương Tử Quân cũng không trả lời ngay, hắn phân tích yêu cầu gặp mặt của Triệu Quân Hạo. Nếu Triệu Quân Hạo đã muốn gặp mặt, như vậy nói rõ Triệu Quân Hạo biết hắn quay về.

- Anh gọi điện thoại thông báo cho cục trưởng Triệu, nói hôm nay đã muộn, ngày mai tôi sẽ mời các đồng chí tổ điều tra dùng cơm.

Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Trương Hợp Tuân ngồi bên cạnh Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hắn có chút do dự, sau đó mới khẽ nói:

- Bí thư Vương, cục trưởng Triệu dù sao cũng đại biểu cho cục công an tỉnh đến điều tra sự việc Diêm Học Hà, nếu lúc này ngài không gặp, liệu có sinh ra phiền toái không cần thiết hay không?

Vương Tử Quân nhìn về phía Trương Hợp Tuân rồi cười cười nói:

- Anh Trương, tôi hiểu ý của anh, nhưng lúc này nên để cho hai bên yên tĩnh một chút thì khá hơn.

Trương Hợp Tuân khuyên Vương Tử Quân gặp Triệu Quân Hạo cũng không có quá nhiều thành ý, hắn chỉ là muốn biểu hiện mình muốn đứng về phía Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy cũng không nói gì thêm.

Sau khi báo cáo những gì xảy ra vài ngày gần đây ở thành phố La Nam, Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này bầu trời đã sẩm tối, Vương Tử Quân nhìn mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, hắn trầm ngâm giây lát rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Đổng Trí Tân:

- Trí Tân, anh biết Mễ Hoa Lâm bây giờ đang ở đâu không?

Sau khi Đổng Trí Tân nói ý kiến của Vương Tử Quân với Triệu Quân Hạo, hắn có liên lạc với Mễ Hoa Lâm. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì không khỏi cảm thấy may mắn vì trước đó mình nhanh tay liên hệ với Mễ Hoa Lâm. Hắn tranh thủ thời gian nói:

- Vừa rồi tôi đã liên hệ với bí thư Mễ, anh ấy đang ở trong quán cơm đối diện với cục công an thành phố.

Đổng Trí Tân nói đến đây thì có chút do dự, hắn khẽ mở miệng xin chỉ thị:

- Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho bí thư Mễ, để anh ấy đi đến một chuyến nhé?

- Không cần, thế này đi, chúng ta còn chưa ăn cơm, dứt khoát đi đến đó dùng cơm, xem như nhất cữ lưỡng tiện.

Vương Tử Quân ở bên này vừa đặt điện thoại xuống thì Đổng Trí Tân nhanh chóng đi vào phòng thu dọn đồ đạc, hai người thu dọn xong thì Đổng Trí Tân nói:

- Bí thư Vương, tôi giám đốc cho Tiểu Cát.

- Không cần, hai người chúng ta lái xe đi.

Vương Tử Quân vừa đi ra ngoài vừa trầm giọng nói.

"Hai người đi?"

Đổng Trí Tân chợt cảm thấy vui mừng, trong lòng chợt mẫn cảm ý thức được vấn đề: "Bí thư cũng không hài lòng với viên lái xe của mình!"

Mười lăm phút sau hai người Vương Tử Quân đi đến quán cơm Hồng Hồng đối diện với cục công an thành phố, đây là một nhà hàng không quá lớn, có ba gian, bên trong ngồi đầy người. Không biết có phải là vì quán cơm này sát bên cục công an hay không, thế nhưng có rất nhiều cảnh sát đang ăn cơm trong đại sảnh.

- Bí thư Vương, nghe nói bà chủ quán có một người thân là cảnh sát đã hy sinh, thế cho nên cảnh sát đến đây ăn cơm rất nhiều.

Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói:

- Trí Tân, nhìn vào nhà hàng phải xem đại sảnh, bây giờ anh dừng xe, chúng ta đến đại sảnh dùng cơm.

Đổng Trí Tân là một viên thư ký xứng đáng với chức vụ, hắn đồng ý một tiếng rồi mở cửa xe cho Vương Tử Quân, sau đó chạy xe vào bãi đậu xe.

- Ông chủ muốn ăn gì? Chúng tôi ở chỗ này có mỳ, có cơm, ngài thích gọi gì cũng được.

Một nữ nhân viên phục vụ hơn hai mươi tuổi thấy Vương Tử Quân đi vào thì khẽ lên tiếng hỏi.

Vương Tử Quân cười cười với nữ nhân viên phục vụ, lúc này hắn đeo một chiếc kính đen, người không quá thân cận sẽ khó thể nhận ra hắn, huống hồ đây lại là một nữ nhân viên phục vụ liên tục bận rộn.

- Cho hai dĩa mỳ xào, hai phần cá.

Vương Tử Quân nói rồi ngồi xuống ghế.

Nữ nhân viên phục vụ đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy sang bàn khác. Vương Tử Quân nhìn nữ nhân viên phục vụ bận rộn như gió cuốn, thế là thầm nở nụ cười giễu cợt tâm tư lo lắng sợ người khác nhận ra mình khi chưa đến đây.

Nữ nhân viên phục vụ kia bận rộn không chút giây phút rảnh rỗi, nào có tâm tư dò xét mình?

Vương Tử Quân ngồi trong góc lẳng lặng chờ Đổng Trí Tân đi đến, lúc này trong quán cơm khá huyên náo, thế cho nên cũng căn bản không nghe rõ người chung quanh đang nói đến chuyện gì.

Vương Tử Quân nhìn tình huống lộn xộn mà không khỏi có chút hối hận vì đến đây dùng cơm, thế nhưng hắn đã gọi món, đành phải vừa uống nước vừa nghĩ đến những biểu hiện của nhóm người Triệu Quân Hạo khi đến thành phố La Nam.

Tuy những ngày này Vương Tử Quân ở bên ngoài nhưng tất cả hành động của nhóm người Triệu Quân Hạo ở thành phố La Nam không thể nào thoát khỏi mắt hắn. Tuy lần này Triệu Quân Hạo căn bản không điều tra được bất kỳ chứng cứ nào xác thực, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ ý đồ của bọn họ.

Thời sau hệ thống nhân sự của cục công an sẽ chậm rãi chuyển hướng lên trên, nhưng bây giờ quyền lợi chủ yếu của cục công an vẫn nằm ở địa phương. Giai đoạn này chính là đấu sức với cục công an tỉnh, nắm chặt cục công an trong tay chính là một khâu cực kỳ quan trọng của Vương Tử Quân vào lúc này.

- Bí thư Vương, chỗ này có phải quá rối loạn hay không? Chúng ta nên đổi chỗ khác dùng cơm không?

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Đổng Trí Tân đi đến khẽ đề nghị.

Đổng Trí Tân biết rõ Vương Tử Quân là người thích yên tĩnh, bây giờ quán cơm rất ồn ào, điều này làm hắn cảm thấy khó nhịn được.

- Thôi khỏi, chúng ta cứ dùng cơm chỗ này, cũng không có vấn đề gì cả.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì nữ nhân viên phục vụ vừa rồi đã bưng hai tô mỳ và hai dĩa cá đi đến.

Tuy hoàn cảnh dùng cơm chỗ này là không tốt thế nhưng hương vị thức ăn lại rất thơm ngon, đặc biệt là món cá làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy còn ngon hơn cả khách sạn năm sao.

Vì không uống rượu nên ăn cơm cũng nhanh hơn, chỉ là năm phút thì Vương Tử Quân đã dọn dẹp sạch sẽ. Khi hắn buông đũa thì chợt nghe thấy có người lớn tiếng mắng:

- Tổ điều tra chó má, con bà nó có nhiều chuyện cần làm thế nhưng cả ngày chỉ biết gây phiền toái cho ông, chỉ biết mới bóc trên người ông, con bà nó mặc kệ những thứ khác.

Giọng nói kia rất cao, thế nên mọi người đều đưa mắt nhìn sang. Vương Tử Quân cũng nhìn về phía phát ra âm thanh, chợt thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người kia với gương mặt vài phần men say chợt hùng hổ nói.

- Anh Cừu, anh nói gì vậy? Cũng không phải có ai chích điện vào người anh, ngay cả bí thư Mễ cũng không nói gì, anh chỉ là một trưởng khoa thì ồn ào làm gì?

Một tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ngồi cách Vương Tử Quân không quá xa chợt trầm giọng nói với tên cảnh sát đang uống rượu.

Quân hàm của viên cảnh sát này xem ra không thấp hơn đám cảnh sát dùng cơm ở đây, nếu như là sự việc khác thì có thể áp chế được đám người nơi này, nhưng anh Cừu lúc này đang phát tiết bất mãn, sao có thể nhún nhường cho được?

- Hừ, tôi cứ nói, không phải muốn xử trí chúng ta sao? Ông xem như không may, nếu biết có ngày hôm nay thì cũng không thèm nhận công tác ở trại tạm giam.

Tên cảnh sát phía bên kia thấy anh Cừu vẫn ngoan cố thì có chút mất hưng, nhưng hắn nhìn thấy gương mặt đầy men say của đối phương, hắn há miệng nhưng lại không nói gì thêm.

- Tên khốn kia nói cái gì là tự sát, cái quái gì là truy cứu trách nhiệm của tất cả mọi người, con bà nó, rõ ràng là đám khốn kiếp kia xuống gây phiền toái cho chúng ta. Bọn họ cũng là cảnh sát có kinh nghiệm, nhìn qua là biết có phải tự sát hay không, thế nhưng lại cứ xét nét mọi thứ, rõ ràng là làm khó lẫn nhau.

Anh Cừu giống như phát tiết bất mãn của mình, hắn lại lớn tiếng nói, giống như tất cả được bùng phát ra ngoài.

- Anh Cừu, anh nên nói nhỏ một chút.

- Anh Cừu say rồi, uống vào chút súp giải rượu đi.

- Tiểu Lý kia, mau gọi điện thoại cho vợ anh Cừu, nói anh ấy uống say, chúng ta đưa anh ấy về nhà.

Những âm thanh rối loạn vang lên, khi anh Cừu mở miệng nói những câu mất bình tĩnh thì đám cảnh sát hầu như đứng cả lên, bọn họ muốn nhanh chóng đưa anh Cừu đi nơi khác.

Vương Tử Quân nhìn anh Cừu lớn tiếng hô hào và bị mọi người đưa đi, Vương Tử Quân chợt đứng lên khỏi ghế, hắn cũng không đi lên lầu như kế hoạch, hắn cất bước đi ra ngoài.

- Chúng ta về thôi.

Vương Tử Quân không chờ Đổng Trí Tân mở miệng hỏi, hắn trầm giọng nói.

Xe chạy từ cục công an thành phố về khu nhà dành cho thường ủy thị ủy, Vương Tử Quân phân phó Đổng Trí Tân về nhà nghỉ ngơi, sau đó hắn đi về phòng mình. Dù trước đó hắn đã có phán đoán về cái chết của Diêm Học Hà, thế nhưng lúc này lời nói từ trong miệng anh Cừu lại làm cho hắn cảm thấy quay cuồng.

Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ về nhiều vấn đề, trong phòng của Triệu Quân Hạo, cục trưởng Triệu đang bàn luận với Hà Tiến Chung. Lúc này Hà Tiến Chung ngồi bên cạnh Triệu Quân Hạo, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

Hai người có quen biết với nhau, thế cho nên sau khi hàn huyên vài câu, Triệu Quân Hạo chợt trầm giọng nói:

- Anh Hà, gần đây xem như anh phải chịu uất ức, cục trưởng Viên rất mất hứng với chuyện này, gần đây anh ấy không tiện mở lời với anh. Nhưng anh yên tâm, cục trưởng Viên đã nói rồi, những đồng chí như anh rời khỏi hệ thống cục công an, rõ ràng là tổn thất lớn cho hệ thống công an tỉnh Sơn Nam, dù là làm gì cũng không bù lại được. Tôi tin tưởng không bao lâu nữa cục trưởng Viên sẽ đưa anh về cục công an tỉnh mà thôi.

"Không bao lâu nữa?"

Hà Tiến Chung thầm hiểu rõ lời nói của Triệu Quân Hạo, đừng nghĩ rằng Triệu Quân Hạo lớn tiếng như vậy mà tưởng bở, nhưng muốn thực hiện được cũng không phải chỉ là khó khăn bình thường.

Hà Tiến Chung vốn không nghĩ đến điều này, thế nhưng Triệu Quân Hạo bên kia đã gọi điện thoại mời đến, hắn không thể không đến. Hắn thầm suy đoán ý nghĩ của Triệu Quân Hạo, thế là nở nụ cười nói:

- Cám ơn cục trưởng Viên và cục trưởng Triệu đã quan tâm, nếu thật sự có thể quay về chiến tuyến công an, tôi nhất định sẽ chăm chỉ công tác, sẽ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của hai vị lãnh đạo.

Triệu Quân Hạo nở nụ cười, hắn tuy thích nghe tán dương nhưgn cũng biết những lời như vậy chẳng có tác dụng bao nhiêu. Sau khi cổ vũ Hà Tiến Chung hai câu thì hắn trầm giọng nói:

- Tiến Chung, trước kia cục công an thành phố La Nam là một trong những đơn vị công tác tốt nhất trong cục công an tỉnh, nhưng bây giờ thông qua điều tra xem xét, tôi phát hiện trong hệ thống cục công an thành phố La Nam thật sự tồn tại không ít vấn đề làm cho người ta cảm thấy bất mãn.

Hà Tiến Chung hiểu rõ vấn đề, hơn nữa bây giờ hắn cũng không còn là cục trưởng cục công an, thế cho nên chỉ nghe Triệu Quân Hạo nói mà không mở miệng.

- Cục công an thành phố La Nam có tính công tác độc lập, thế nhưng dù thế nào cũng là một bộ phận của cục công an tỉnh. Lần này xảy ra sự kiện Diêm Học Hà tự sát, dù muốn truy cứu trách nhiệm của thành phố La Nam, thế nhưng cục trưởng Viên và cục công an tỉnh cũng mất mặt.

Triệu Quân Hạo nói đến đây thì bày ra bộ dạng ngưng trọng nói:

- Tuy cục trưởng Viên cũng không truyền đạt ý kiến gì, thế nhưng chúng ta là cấp dưới, sao có thể để cục trưởng Viên tiếp nhận áp lực cho được?

Hà Tiến Chung thấy Triệu Quân Hạo mãi nói đến cục trưởng Viên, hắn biết mình căn bản không thể thờ ơ được. Nhưng hắn là kẻ xảo quyệt, hắn cũng nhanh chóng mở miệng:

- Cục trưởng Triệu, tuy tôi đã rời khỏi hệ thống cục công an, thế nhưng vẫn phải kiểm điểm với ngài và cục trưởng Viên, tôi công tác không đủ vững chắc, thế cho nên mới làm cho các vị lãnh đạo rơi vào thế bị động.

Triệu Quân Hạo dùng ánh mắt như cười như không nhìn Hà Tiến Chung, hắn biết rõ lúc này Hà Tiến Chung đang nghĩ gì, thế nhưng hắn tuyệt đối không cho Hà Tiến Chung đi theo chiều hướng như vậy. Vì thế hắn vung tay chặn lời của Hà Tiến Chung rồi trầm giọng nói:

- Sự việc xảy ra ở thành phố La Nam không thể tiếp tục tiếp diễn, ngày mai tôi sẽ trao đổi với bí thư Vương, sẽ đề nghị anh ấy xử lý những tình huống đang diễn ra. Đồng thời cũng đưa vị trí lãnh đạo cho các vị đồng chí có cống hiến lâu dài, đề bạt cá đồng chí có năng lực lên vị trí phù hợp.

Hà Tiến Chung thầm nghĩ, đáng tiếc là vị đồng chí đó không phải là tôi, thế nhưng hắn lại cười nói:

- Cục trưởng Triệu, tôi cảm thấy cục công an thành phố La Nam chúng tôi nên sớm làm như vậy.

- Anh Hà, anh là cục trưởng tiền nhiệm của cục công an thành phố La Nam, anh biết rõ tình huống của cục công an thành phố La Nam, có thể nói là người đức cao vọng trọng. Tuy bây giờ anh đã rời khỏi hệ thống cục công an, thế nhưng anh vẫn luôn được mọi người kính nể coi trọng.

Triệu Quân Hạo nói đến đây thì dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Hà Tiến Chung, sau đó trầm giọng nói:

- Lúc anh cần lên tiếng thì cũng đừng nên khoanh tay đứng nhìn.

Hà Tiến Chung có chút trầm ngâm, sau đó hắn dùng giọng đảm bảo nói:

- Cục trưởng Triệu cứ yên tâm, Hà Tiến Chung tôi sẽ không vì sợ đắc tội người khác mà sợ bóng sợ gió, nên nói như thế nào thì sẽ nói như vậy.

- Ha ha ha, tốt, Tiến Chung, tôi biết anh là hảo hán, sau sự kiện này tôi sẽ mời anh đến Sơn Viên uống vài ly.

Triệu Quân Hạo đứng lên ghế vỗ vỗ vai Hà Tiến Chung, sau đó đột nhiên cười nói:

- Tiến Chung, tôi nghe nói Duy Duy sắp ra nước ngoài du học, đây là việc tốt. Tuy tôi không thích nước ngoài cho lắm, thế nhưng chất lượng giáo dục bên kia thật sự rất tốt.

Hà Tiến Chung cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng, thế nhưng hắn không lau đi, trong lòng càng cảm thấy nóng bức. Hắn nhìn Triệu Quân Hạo đang cười tủm tỉm, vô tình cảm thấy đối phương giống như một con mãnh thú.

Sự kiện con của Hà Tiến Chung ra nước ngoài du học cũng không có mấy người được biết, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Lúc này hắn trầm ngâm giây lát rồi mới cười nói:

- Ôi, chỉ là mò mẫm hồ đồ mà thôi, cho đứa bé ra nước ngoài kiếm chút kiến thức.

- Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Anh Hà, anh cũng không phải la mò mẫm hồ đồ, anh muốn con cái mình được tiếp nhận hệ thống giáo dục tốt nhất. Tôi có hai người con trai, bọn chúng không nghe lời, suốt ngày chỉ biết làm loạn, thật sự làm cho người làm bố làm mẹ như chúng tôi lo lắng không yên.

Triệu Quân Hạo đột nhiên từ một vị lãnh đạo biến thành một người cha, hắn nói ra chuyện phiền lòng trong nhà mình với Hà Tiến Chung.

Nhưng lúc này Hà Tiến Chung có tâm tư nói những lời như vậy với Triệu Quân Hạo sao? Hắn nói qua loa vài câu, sau đó chợt cảm khái nói:

- Mọi nhà đều có khó khăn, anh Tác cũng rất sốt ruột vì chuyện con cái. Cục trưởng Triệu, tôi tin tưởng khi các cháu lớn thêm một chút nữa sẽ hiểu nổi khổ tâm của ngài.

Vẻ mặt Triệu Quân Hạo không chút biến đổi, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Hà Tiến Chung lại có chút khác thường. Thế nhưng hắn lại càng tỏ ra chân thành dưới ánh mắt của Hà Tiến Chung.

Hai người nói chuyện thêm nửa giờ, sau đó Hà Tiến Chung đứng lên cáo từ. Khi Hà Tiến Chung ra khỏi phòng không lâu thì Tác Lưu Duệ gõ cửa đi đến, hắn nhìn bộ dạng trầm ngâm của Triệu Quân Hạo, sau đó mới khẽ nói:

- Trưởng phòng Triệu, cục trưởng Hà anh ấy...

Triệu Quân Hạo khoát tay áo tỏ ý để cho Tác Lưu Duệ không tiếp tục lên tiếng. Tác Lưu Duệ nhìn vẻ mặt của Triệu Quân Hạo, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không thoải mái. Lúc này hắn thầm suy đoán về những gì mà Hà Tiến Chung nói với Triệu Quân Hạo, đột nhien Triệu Quân Hạo cười nói:

- Cục trưởng Hà là lãnh đạo tiền nhiệm của cục công an, anh ấy biết nên nói cho ai.

Tác Lưu Duệ lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, hắn cười hai tiếng với Triệu Quân Hạo, sau đó nói:

- Cục trưởng Triệu nói rất đúng, Hà Tiến Chung gần đây rất thức thời.

Triệu Quân Hạo nhìn gương mặt tươi cười của Tác Lưu Duệ, hắn muốn nói vài lời gõ đầu đối phương, thế nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng. Tác Lưu Duệ dù có vài phương diện không hay, thế nhưng những người như vậy càng dễ dàng khống chế.

- Anh Tác, anh quay về thì nên an phận một chút, ngày mai tôi sẽ gặp mặt bí thư Vương, sẽ nói ra ý kiến của cục công an tỉnh với anh ấy.

Triệu Quân Hạo đã làm nhiều công tác tương tự, thế cho nên lúc này cũng nắm chắc bảy tám phần. Thế nhưng hắn có một thói quen không thấy thỏ không thả chim ưng, những gì chưa hoàn thành sẽ không thể nói quá rõ ràng.

Tác Lưu Duệ hiểu thói quen của Triệu Quân Hạo, hắn thầm hiểu nên cũng không hỏi lại. Hắn khách khí nói vài lời với cục trưởng Triệu, sau đó mỉm cười rời khỏi phòng.

Sáu giờ sáng hôm sau Vương Tử Quân chạy quanh công viên nửa giờ, hắn cảm thấy thật sự rất thoải mái. Hắn sống một mình, tất nhiên không có thói quen làm bữa sáng. Sau khi tắm xong thì hắn đi về phía khách sạn La Nam cách đó không quá xa.

Tuy thức ăn trong khách sạn cũng không quá tốt nhưng làm bữa sáng rất ngon, thế cho nên đây hầu như là địa điểm dùng bữa sáng cố định của Vương Tử Quân. Vì chuẩn bị tốt bữa sáng cho Vương Tử Quân mà đám giám đốc khách san đã nhiều lần họp bàn cho ra phương án phù hợp.

Vương Tử Quân ăn một lồng bánh bao hấp, uống một chén cháo, đồng hồ đã chỉ bảy giờ bốn mươi lăm. Đổng Trí Tân lúc này cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân.

- Trí Tân, đã ăn sáng chưa? Nếu như chưa thì cùng ăn luôn.

Vương Tử Quân chỉ vào bữa sáng của mình rồi trầm giọng nói với Đổng Trí Tân.

Đổng Trí Tân cầm lấy chiếc cặp của Vương Tử Quân đặt trên bàn, sau đó cười nói:

- Bí thư Vương, tôi đã ăn rồi.

Đổng Trí Tân nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía:

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên sắp xếp cho ngài một nhân viên phục vụ thì hay hơn, nếu mỗi ngày để ngài dùng cơm ở chỗ này thì cũng không tiện.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Không cần đâu, hai tháng nữa vợ con tôi sẽ đến, khi đó tất cả sẽ được giải quyết.

Đổng Trí Tân nghe nói vợ con của Vương Tử Quân sắp đến thì đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng không nói thêm điều gì. Hai người một trước một sau đi ra khỏi khách sạn, leo lên chiếc xe số một thị ủy, sau đó chạy về phía ủy ban thành phố.

Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, mỗi ngày lên lầu đều được nhiều người chào hỏi. Tuy những người này rất ít khi tiếp xúc, cũng rất ít kh nhớ rõ tên, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của đám người kia.

- Chào bí thư Vương.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc, bí thư đảng ủy cục công an Mễ Hoa Lâm đi đến trước mặt hắn nói.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đầy khí thế hào hùng của Mễ Hoa Lâm, hắn cũng không nói lời nào mà trầm mặt đi vào phòng làm việc của mình. Mễ Hoa Lâm vốn cũng có chút không yên tâm, bây giờ càng cảm thấy không yên.

Mễ Hoa Lâm ném ánh mắt thăm dò nhìn Đổng Trí Tân, chỉ nhận được cái lắc đầu của thư ký Đổng. Đây cũng không phải là Đổng Trí Tân không giúp Mễ Hoa Lâm, thật sự là hắn làm thư ký nhưng lần này căn bản không biết bí thư Vương đang nghĩ gì cả.

Sau khi đi vào phòng, việc đầu tiên Mễ Hoa Lâm làm chính là đi đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Bí thư, tôi đến để làm kiểm điểm...

Vương Tử Quân khoát tay chặn lại, hắn không cho Mễ Hoa Lâm tiếp tục mà lên tiếng:

- Anh thấy cái bàn của tôi thế nào?

Mễ Hoa Lâm đang nghĩ xem nên kiểm điểm như thế nào với Vương Tử Quân, thế cho nên hắn chợt không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn thuận miệng đáp:

- Bàn của ngài tất nhiên là rất tốt.

- Vậy anh vỗ vào thử xem nó có kêu không?

Vương Tử Quân bình tĩnh chỉ về phía chiếc bàn làm việc của mình rồi nói với Mễ Hoa Lâm.

Mễ Hoa Lâm chợt cảm thấy đầu óc căng cứng, lúc này không khỏi khẽ cúi người. Hắn nhìn mặt bàn sáng bóng, gương mặt nóng như lửa đốt. Tuy hắn tuyệt đối không hối hận vì hành vi vỗ bàn của mình ngày hôm qua, thế nhưng bây giờ bị bí thư Vương nói ra, trong lòng không khỏi có chút quẫn bách.

- Bí thư Vương, tôi cũng không muốn vỗ bàn, nhưng đám người tổ điều tra...

Vương Tử Quân không chờ Mễ Hoa Lâm nói xong, hắn khoát tay nói:

- Anh không cần phải nói với tôi những lời này, bây giờ tôi chỉ hỏi anh đã làm gì?

Mễ Hoa Lâm nhìn vị bí thư trẻ tuổi trước mặt mình, hắn chợt cảm thấy mình rất uất ức. Hắn cắn răng rồi trầm giọng nói:

- Ngày hôm qua tôi vỗ bàn với cục trưởng Triệu.

- Vỗ bàn trước mặt lãnh đạo là không đúng, lát nữa cục trưởng Triệu đến, anh cần phải nói lời xin lỗi chân thành với anh ấy, có biết không?

Vương Tử Quân ngồi xuống sau bàn làm việc rồi nghiêm mặt nói.

- Bí thư Vương, tôi không có gì sai, tôi cũng không thể nào nói như vậy được.

Mễ Hoa Lâm có chút do dự, sau đó hắn lớn tiếng nói với bí thư Vương.

Vương Tử Quân nhìn Mễ Hoa Lâm đỏ mặt lên, trong lòng thầm gật đầu, thế nhưng hắn lại càng thêm âm trầm:

- Mễ Hoa Lâm, anh có thái độ gì vậy? Anh còn biết tổ chức kỷ luật không?

- Anh là một cán bộ lãnh đạo, anh phạm sai lầm thì phải biết sữa chữa, dù là bất kỳ nguyên nhân gì anh cũng không được vỗ bàn trước mặt cục trưởng Triệu. Bây giờ anh đã sai, anh nên nhận kiểm điểm với cục trưởng Triệu.

Dưới lời dạy bảo của Vương Tử Quân, Mễ Hoa Lâm không khỏi cúi đầu, tuy không nói gì nhưng cực kỳ bực mình.

- Bí thư Vương, cục trưởng Triệu đã đến rồi.

Đổng Trí Tân nhanh chóng gõ cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng báo cáo.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Đổng Trí Tân, sau đó hắn nói với Mễ Hoa Lâm:

- Đi thôi, theo tôi nghênh đón cục trưởng Triệu.

Mễ Hoa Lâm thật sự không có chút hào hứng khi nghênh đón Triệu Quân Hạo, thế nhưng hắn đi theo dưới ánh mắt của Vương Tử Quân. Nhưng lúc này trong lòng hắn bùng lên một ý nghĩ, đó chính là khi nào có cơ hội thì chính mình sẽ đổi sang một cương vị công tác mới.

- Chào cục trưởng Triêu, chào mừng anh đến thành phố la nam kiểm tra chỉ đạo công tác. Hai ngày nay tôi quá bận rộn, chưa kịp mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh, kính mong anh bao dung lượng thứ cho.

Vương Tử Quân thấy Triệu Quân Hạo đi lên cầu thang thì cười lớn duỗi hay tay ra nói.

Triệu Quân Hạo thấy Vương Tử Quân cười tươi hớn hở thì cũng cười nói:

- Bí thư Vương quá khách khí rồi, chúng ta cũng là vì công tác mà thôi, hơn nữa lần này tôi đến cũng gây ra không ít phiền toái cho các đồng chí thành phố La Nam.

Hai người khách khí bắt tay với nhau, nụ cười sáng lạn trên gương mặt hai người càng làm cho người ta cảm thấy đây giống như hai người bạn cũ nhiều năm không gặp.

Tống Ích Dân nhìn hai người Vương Tử Quân và Triệu Quân Hạo bắt tay với nhau mà có chút cảm khái, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhàn nhạt. Nhưng tất cả cũng không nằm ngoài tính toán của hắn, hắn biết rõ ngay sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng, Vương Tử Quân khẽ chỉ về phía Mễ Hoa Lâm rồi nói:

- Cục trưởng Triệu, tôi đã nghe nói chuyện ngày hôm qua, vừa rồi đã mắng Mễ Hoa Lâm một chặp. Hành vi của anh ấy thật sự có chút quá khích.

Vương Tử Quân nói đến đây thì cười cười nói với Triệu Quân Hạo:

- Đây chính là cục trưởng Triệu đại nhân đại lượng không so đo, nếu không tôi đã sớm bắt anh ấy về làm kiểm điểm rồi.

Triệu Quân Hạo nhìn bộ dạng thật sự muốn cho Mễ Hoa Lâm biết tay của Vương Tử Quân, hắn thầm mắng ai nói tôi là người đại nhân đại lượng? Ai nói tôi không so đo với anh ta? Nhưng bây giờ Vương Tử Quân đã nói và bịt kín tất cả khe hở, hơn nữa sự việc của Mễ Hoa Lâm chỉ là chuyện nhỏ, điều hắn cần làm chính là quyết định vị trí cục trưởng cục công an ngay vào ngày hôm nay.

- Bí thư Vương, chút tranh chấp giữa tôi và đồng chí Hoa Lâm căn bản không liên quan đến tình cảm tư nhân, tuy đồng chí Hoa Lâm có chút kích động, thế nhưng anh ấy cũng là vì công tác, tôi cảm thấy tất cả cũng là vì có nguyên nhân.

Triệu Quân Hạo cũng không muốn dây dưa với Vương Tử Quân ở chuyện nhỏ nhặt này, hắn nhanh chóng lên tiếng.

Vương Tử Quân chờ chính là những lời này của Triệu Quân Hạo, sau khi Triệu Quân Hạo nói xong thì hắn trầm giọng nói:

- Mễ Hoa Lâm, còn không mau cảm ơn lòng khoan hồng độ lượng của cục trưởng Triệu? Nếu không thì tôi nhất định sẽ nói bí thư Tống phê bình anh.

Mễ Hoa Lâm tuy rất không phục nhưng lúc này ở trước mặt Vương Tử Quân, hắn không khỏi trầm giọng xin lỗi Triệu Quân Hạo.

Mọi chuyện giống như tan thành mây khói sau lời xin lỗi của Mễ Hoa Lâm, Triệu Quân Hạo tuy cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn tiếp nhận lời xin lỗi của Mễ Hoa Lâm, sau đó lại nói vài câu yêu cầu chú tâm công tác.

- Bí thư Vương, lần này tôi nhận nhiệm vụ điều tra vụ Diêm Học Hà tự sát, tuy sự việc đã rõ ràng, thế nhưng vấn đề kiến thiết xây dựng đội ngũ của cục công an thành phố La Nam cần phải xem xét.

Triệu Quân Hạo nói hai câu khách khí với Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề nói ra mục đích của mình.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn nhìn Triệu Quân Hạo, chờ đối phương nói tiếp.

- Trong số đó có nhiều vấn đề nhỏ nhặt, nhưng nếu xử lý không tốt, tôi cảm thấy nó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cục công an tỉnh, vì vậy phương diện xử lý vấn đề này đã quá cấp bách rồi.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Cục trưởng Triệu là chuyên gia ở phương diện kiến thiết đội ngũ công an, sau này anh nên quan tâm nhiều hơn đến phương diện xây dựng đội ngũ công an ở thành phố La Nam.

Triệu Quân Hạo lúc này đang liên tục suy nghĩ, hắn suy đoán xem rốt cuộc Vương Tử Quân nói như vậy là có mục đích gì. Hắn thấy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, hắn sẽ tuyệt đối không ném một vị trí quan trọng như cục trưởng cục công an ra ngoài.

Tuy Triệu Quân Hạo căn bản không suy đoán được ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục lên tiếng không nhường ai:

- Dù cục công an là một đơn vị thuộc thành phố La Nam, thế nhưng cũng là cấp dưới của cục công an tỉnh, cục công an tỉnh chúng tôi cũng không thể từ chối trách nhiệm ở phương diện xây dựng đội ngũ cục công an thành phố La Nam.

- Bí thư Vương, bây giờ đội ngũ cục công an thành phố La Nam sở dĩ xuất hiện hiện tượng vừa rồi, tôi cảm thấy có hai nguyên nhân. Một là bí thư Tống kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, tuy đó là coi trọng cục công an, thế nhưng thân phận của bí thư Tống quyết định anh ấy không thể có nhiều tinh lực quan tâm đến cục công an.

Triệu Quân Hạo nói đến đây thì cười cười với Tống Ích Dân, tỏ ý tôi không phải chĩa vào anh.

Tống Ích Dân tuy không có biểu hiện tốt đẹp gì với Triệu Quân Hạo, thế nhưng lúc này hắn cũng không nói gì, chỉ chờ đối phương tiếp tục lên tiếng.

- Thứ hai chính là chưa đủ trừng phạt đối với những hành vi không chịu trách nhiệm. Thông qua kiểm tra sự kiện Diêm Học Hà lần này mà chúng tôi phát hiện có nhiều người công tác tồn tại hành vi không chịu trách nhiệm, tuy những hành vi này có lớn có nhỏ, thế nhưng cũng vì những hành vi kia mà thúc đẩy sự việc phát sinh.

Triệu Quân Hạo nói rất dõng dạc, Vương Tử Quân vốn chăm chú lắng nghe, cuối cùng hắn lấy bút ghi vào sổ.

Triệu Quân Hạo thấy Vương Tử Quân ghi chép lại lời nói của mình thì tràn đầy hưng phấn, tuy trước kia không phải không có ai ghi lại lời nói của hắn, thế nhưng lúc này được một vị bí thư thị ủy ghi lại lời nói của mình, đây cũng là điều làm hắn có thể kiêu ngạo.

Triệu Quân Hạo nói xong hai điều này thì nâng ly trà lên nhấp một ngụm, chuẩn bị tiếp tục lên tiếng.

Lúc này Triệu Quân Hạo rất vui vẻ, cũng có người không cam lòng, đó chính là Mễ Hoa Lâm. Hắn biết rõ ý nghĩa hai nguyên nhân mà Triệu Quân Hạo vừa nói ra, nhưng càng như vậy thì hắn càng cảm thấy bi ai, dù sao nó cũng là thứ khó thể nào thay đổi được.

Mễ Hoa Lâm trầm ngâm giây lát, sau đó hắn chuẩn bị mở miệng, dù không có tác dụng gì thì hắn cũng phải nói ra. Dù sao thì nói ra cũng tốt hơn so với để cho tên khốn Triệu Quân Hạo kia dắt mũi.

Khi Mễ Hoa Lâm định mở miệng thì Vương Tử Quân trầm giọng nói:

- Cục trưởng Triệu tuy nói không nhiều nhưng lại chính là những điểm mấu chốt, càng vạch ra con đường cho cục công an thành phố La Nam.

- Cám ơn bí thư Vương khen ngợi, tôi chẳng qua chỉ cho ra ý kiến của mình mà thôi.

Triệu Quân Hạo phất tay lên dùng giọng khiêm tốn nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không là người trong nghề sẽ không biết rõ ràng, anh là cán bộ công an lão thành, những câu nói của anh thật sự làm tôi phải cân não.

Vương Tử Quân nói đến đây thì cố ý nói với Tống Ích Dân:

- Bí thư Ích Dân, tuy vừa rồi cục trưởng Triệu đã nói ra lý do anh không nên kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an, nhưng bây giờ anh phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm và gánh nặng, đợi đến khi truy cứu hết những người cần chịu trách nhiệm, anh sẽ giao trọng trách cho người khác.

Triệu Quân Hạo nghe thấy cách xử lý của Vương Tử Quân hợp theo ý mình thì cười đắc ý nói:

- Tôi chỉ là nói lung tung, vẫn là bí thư Vương suy xét chu toàn.

Vương Tử Quân chờ Triệu Quân Hạo nói xong thì trầm giọng nói với Mễ Hoa Lâm:

- Bí thư Mễ, anh quay về sẽ phụ trách bí thư Tống kiểm tra cụ thể những người không chịu trách nhiệm, đặc biệt là một số người ở vị trí lãnh đạo, càng phải điều tra đến cùng. Có câu thượng bất chính hạ tất loạn, chỉ vì một số người không nắm tốt công tác, thế cho nên mới xuất hiện vụ việc Diêm Học Hà tự sát.

Vẻ mặt Triệu Quân Hạo chợt trở nên khó coi, tất cả vốn thực hiện theo sắp xếp của hắn, bây giờ Vương Tử Quân lại sắp xếp cho Mễ Hoa Lâm như vậy, rõ ràng làm hắn sinh ra cảm giác không thoải mái.

- Bí thư Ích Dân, tuy tôi không hiểu quá nhiều về cục công an, thế nhưng tôi thấy những gì cục trưởng Triệu điều tra được là rất đúng. Vì tiến thêm một bước trong công tác nắm chặt cục công an, anh quay về nhanh chóng vạch ra phương án, đem ba vị trí phó cục trưởng cục công an hiện tại điều đến một đơn vị khác.

- Vâng, bí thư Vương.

Tống Ích Dân khẽ đồng ý một tiếng, sau đó lại khẽ nói:

- Bí thư Vương, có phải động tác hơi lớn rồi không?

- Bệnh nặng thì cần thuốc mạnh, lúc này cục trưởng Triệu đã vẽ ra con đường cho chúng ta, nếu như chúng ta bây giờ còn kiêng kỵ, như vậy tình huống sau này sẽ càng không xong. Tất nhiên cũng không nên bạc đãi ba vị đồng chí phó cục trưởng kia, ngoài việc bảo trì cấp bậc, phải bảo trì đãi ngộ cho bọn họ.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này Triệu Quân Hạo hận không thể dùng mắt giết chết Vương Tử Quân. Hắn dù thế nào cũng không ngờ những lời mình nói ra lại được Vương Tử Quân thực hiện theo kiểu như vậy.

Triệu Quân Hạo nhìn gương mặt với nụ cười tươi rói của Tống Ích Dân, hắn chợt cảm thấy mình quá ngốc. Dưới tình huống như thế này mình còn đứng ra thao thao bất tuyệt, căn bản chỉ là tôm tép nhãi nhép đứng ra cản đường mà thôi.

Lúc này Triệu Quân Hạo rất muốn lên tiếng, thế nhưng khi nhìn nụ cười của Vương Tử Quân thì hắn thật sự không nói nên lời. Lúc này trong lòng hắn ngoài hờn dỗi thì chỉ còn cảm giác lạnh lẽo, thế nên hắn mớ hiểu rõ chỗ dựa lớn nhất của mình chẳng qua là vô ích trước mặt Vương Tử Quân. Chính mình vốn nghĩ rằng đối phương sẽ không dám xé nát thể diện với cục công an tỉnh, không ngờ đối phương lại không thèm nể mặt mình, mà những lời của mình căn bản không có tác dụng gì ở thành phố La Nam.

Triệu Quân Hạo nghĩ đến tình huống đắc chí vừa lòng của mình khi đến thành phố La Nam kiểm tra công tác, hắn nghĩ đến lời nói đầy tự tin của mình với Tác Lưu Duệ, hắn chợt cảm thấy căm hận chính mình. Nhưng tình huống thế này đã làm hắn căn bản không thể nào hối hận được nữa, thế cục không nằm trong bàn tay hắn.

Không, phải nói là trước nay hắn căn bản chưa từng nắm qua thế cục.

Triệu Quân Hạo nghĩ đến những lời đề nghị của mình với thị ủy La Nam mà không khỏi nở nụ cười khổ sở, tuy kết quả này làm hắn và cục trưởng Viên rất bất mãn, thế nhưng dù gì thì hai người bọn họ vẫn không thể nói nên lời.

Anh nói Tống Ích Dân không thích hợp kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an, Vương Tử Quân người ta sẽ không cho Tống Ích Dân tiếp tục kiêm nhiệm. Anh nói muốn truy cứu trách nhiệm, tăng cường kiến thiết đội ngũ cục công an, người ta đã ra tay điều chỉnh ba vị phó cục trưởng, nếu nói người ta không phối hợp thì thế nào mới là phối hợp?

Đừng nói những lời này đến tai lãnh đạo tỉnh, dù truyền vào tai cục trưởng Viên thì cũng sẽ phát sinh tình huống khó chịu. Thế nhưng sự việc này căn bản chỉ là chính mình nuốt răng vào bụng, Triệu Quân Hạo cũng không muốn tiếp tục giao thủ với Vương Tử Quân để rồi nhận lấy thất bại ê chề.

Mễ Hoa Lâm cũng không phải người thường, hắn tất nhiên hiểu ý nghĩa những động tác của bí thư Vương. Hắn nghĩ đến những lời vừa rồi Vương Tử Quân nói với mình, càng nghĩ càng thấy đúng đắn.

Vỗ bàn là một biểu hiện vô năng, tất cả đều có thể giải quyết bằng lời nói, căn bản không cần vỗ bàn làm gì cho mệt. Mượn sự kiện vừa rồi mà nói, chính Mễ Hoa Lâm vỗ bàn cũng không làm ra trò trống gì. Bí thư Vương Tử Quân chỉ cần nó vài câu với Triệu Quân Hạo, đã làm cho cục trưởng Triệu ăn phải quả đắng, khổ sở không nói nên lời.

Mễ Hoa Lâm thầm nghĩ về những gì Vương Tử Quân đang sắp xếp, trong lòng càng thêm nóng hôi hổi. Tuy hắn bây giờ là người chủ trì công tác ở cục công an, thế nhưng dù là Tác Lưu Duệ hay Chủng Trường Thiện cũng không tỏ ra tôn kính một vị bí thư như hắn. Lúc này thông qua lời nói của Vương Tử Quân, hắn có thể đẩy đám người chống đối gay gắt với mình ra khỏi cục công an, càng làm cho hệ thống công an thành phố La Nam nằm trong tay mình.

Xem ra sau này mình nên học tập bí thư Vương nhiều hơn mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK