Nhưng đó cũng không phải nói hai người có quan hệ xa cách, khác biệt là Diêu Trung Tắc và Chử Vận Phong có liên hệ khá chặt chẽ với nhau. Nhưng sự chặt chẽ này thì hai bên hiểu trong lòng, đạt thành sự ăn ý mà thôi.
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh Nam Giang, nhà của Chử Vận Phong là thánh địa trong tỉnh Nam Giang, nhưng Chử Vận Phong có tác phong đông cứng, bình thường khi hắn ở nhà thì có rất ít người dám đến.
Những người có thể đi đến nhà Chử Vận Phong căn bản đều được tán thưởng. Thậm chí trong quan trường Nam Giang còn có một câu nói, nhìn xem anh có sống yên ổn ở quan trường Nam Giang hay không, có tiềm lực không gian tiến lên hay không, có một biện pháp đá thử vàng, đó chính là mặc kệ anh tuổi nhỏ hay lớn, vị trí cao hay thấp, còn phải nhìn xem anh đã đến nhà chủ tịch Chử lần nào hay không.
Màn đêm bao phủ bầu trời, đèn đường mờ vàng làm cho khu biệt thự dành cho thường ủy tỉnh ủy có thêm chút mờ ảo. Diêu Trung Tắc đi ra khỏi nhà, hắn vừa thản nhiên tự đắc ngắm màn đêm, vừa cất bước đi về phía gian nhà quen thuộc.
- Khanh khách... Tiếng cười của trẻ nhỏ liên tục phiêu lãng trên không trung làm cho bầu trời đêm có vài phần sức sống. Tuy trong lòng có chút tâm sự, thế nhưng khi nghe tiếng cười của trẻ con thì Diêu Trung Tắc cảm thấy tâm tình tươi sáng hơn một chút.
Có lẽ là con trai của Chử Ngôn Huy, căn cứ vào những gì mà Diêu Trung Tắc biết về tình huống trong nhà Chử Vận Phong, hắn thầm suy đoán như vậy. Diêu Trung Tắc có vài phần hâm mộ và lo lắng với con trai của Chử Vận Phong. Tuy Chử Vận Phong giống như không biết con trai mình đang làm gì, thế nhưng Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang, hắn có thể nói hiểu khá nhiều về Chử Ngôn Huy.
Diêu Trung Tắc nghĩ đến con trai mình, lại nghĩ đến Lục Trạch Lương. Trước nay hắn luôn hâm mộ Lục Trạch Lương có một người con tốt, chỉ là không ngờ đứa con phong độ nhẹ nhàng của Lục Trạch Lương lại có sở thích quái đản như vậy. Lục Trạch Lương vốn đang tranh thủ để ở lại Nam Giang, thế nhưng sau khi chuyện này xảy ra thì căn bản không còn chút thể diện ở lại Nam Giang, trực tiếp xin dời đi.
Điều động với vị trí không quá tốt.
Đây là thái độ của tổ chức với Lục Trạch Lương, điều này không khỏi làm cho Diêu Trung Tắc cảm thán, cũng có chút cảm giác thỏ khóc cáo. Hắn và Lục Trạch Lương có vài phần tranh đấu với nhau, nhưng phần nhiều là hợp tác, chẳng qua bây giờ người hợp tác khăng khít với hắn là Lục Trạch Lương đã đi rồi.
- Cốc cốc cốc. Diêu Trung Tắc khẽ gõ cửa rồi đứng ngoài chờ, chỉ nửa phút sau thì bên trong vang lên giọng nói của vợ Chử Vận Phong là chị Lý: 2Ai vậy?
- Chị, là tôi. Diêu Trung Tắc vừa cười vừa nói.
Khi Diêu Trung Tắc lên tiếng thì cánh cửa vốn đóng chặt nhanh chóng được mở ra, chị Lý thò đầu ra, khi thấy là Diêu Trung Tắc thì nhiệt tình nói: - Bí thư Diêu, mời ngài vào bên trong.
Diêu Trung Tắc căn bản rất khách khí với chị Lý, hắn vừa vào cửa thì cười nói: - Chị Lý, tôi thật sự hâm mộ chủ tịch Chử, chưa đến nhà đã nghe được tiếng cười của trẻ nhỏ. Đến độ tuổi này của chúng ta không phải điều muốn có nhất chính là nhà cửa vui vẻ vì có trẻ con sao?
Chị Lý không khỏi nở nụ cười, bảo bối của bà là đứa cháu trai, lúc này nghe thấy Diêu Trung Tắc khích lệ thì dùng giọng có ba phần tự đắc và khiêm tốn nói: - Anh Diêu muốn có cháu nội thì khó khăn gì, mau cho con trai nhanh chóng kết hôn, cái gì mà chẳng có.
- Tôi rất muốn nhưng căn bản là còn phải chờ nữa. Diêu Trung Tắc nói rồi lắc đầu cười, hắn nói những lời này cũng không phải cho qua việc, căn bản có vài phần sự thật.
Đúng lúc này có hai đứa trẻ chạy từ trong phòng ra ngoài, đứa bé chạy phía sau nói: - Vương Bắc Thần, mau cho tôi chơi một lát với.
"Vương Bắc Thần?" Diêu Trung Tắc nghe được cái tên này mà không khỏi sững sờ, chị Lý giống như thấy được vẻ mặt của Diêu Trung Tắc, bà khẽ nói: - Đứa bé kia là con trai của trưởng phòng Vương, nó học cùng trường với cháu nội của tôi, nhà này của chúng tôi cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu trẻ con. Lúc này thì hay quá, hai đứa bé không có việc gì thường tụ tập lại chơi đùa với nhau.
- Trẻ con thường thích vui vẻ, hơn nữa trẻ con thích chơi với bạn cùng trang lứa, độ tuổi của chúng ta căn bản không phù hợp để chơi đùa với chúng. Trong mắt Diêu Trung Tắc chợt lóe lên một luồng sáng lạ, thế nhưng hắn lại dùng giọng cực kỳ ung dung bình tĩnh nói.
- Bí thư Diêu nói đúng, chúng ta căn bản là khó thể nào chạy theo chúng được. Chị Lý nói rồi lớn tiếng với hai cậu bé: - Binh Binh, mau chào ông Diêu đi.
Đứa bé được gọi là Tiểu Binh nhìn Diêu Trung Tắc, sau đó dùng giọng có chút bất đắc dĩ gọi ông Diêu. Vương Bắc Thần đứng phía sau lại chủ động nói một tiếng chào ông Diêu.
Diêu Trung Tắc nhìn phản ứng khác biệt của hai đứa trẻ, hắn nhanh chóng cho ra phán đoán lúc ban đầu. Mặc dù trẻ nhỏ bây giờ thông minh thì cũng chưa thể khẳng định được tương lai phát triển sau này, thế nhưng cơ sở vào lúc này căn bản có ảnh hưởng khá lớn đến tương lai. Trước kia Diêu Trung Tắc luôn cảm thấy con trai của Chử Ngôn Huy là cơ trí hơn người, thế nhưng bây giờ nhìn con trai của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác núi cao còn có núi cao hơn.
Chỉ là một đứa bé mà thôi, mình nghĩ đến nơi nào rồi?
Tuy Diêu Trung Tắc và Vương Tử Quân căn bản là không hòa thuận với nhau, thế nhưng khi nhìn đứa con hoạt bát đáng yêu của Vương Tử Quân, hắn không kìm lòng được và cảm thấy vui mừng. Hắn cười ha hả nói: - Ông lần này đến không mang theo lễ vật cho các cháu, nói đi, các cháu thích gì? Lần sau ông mua đến cho.
- Ông Diêu, cháu muốn một con robot. Binh Binh không phải lần đầu tiên lấy được món đồ chơi tốt trong tay Diêu Trung Tắc, nó nhanh chóng dùng giọng không chút khách khí nói. Nhưng nó còn chưa kịp nói xong thì đã bị Vương Bắc Thần ngăn cản, chợt nghe Vương Bắc Thần học giọng người lớn nói: - Tiểu Binh, cô giáo Triệu nói, chúng ta không nên yêu cầu lễ vật với người lớn.
- Ha ha ha, đứa bé này đúng là. Diêu Trung Tắc cười cười rồi sờ lên đầu Vương Bắc Thần: - Lễ vật của ông Diêu không phải là người ngoài, thế này đi, ngày mai ông sẽ mua cho mỗi đứa một con robot thật to, được không?
Diêu Trung Tắc nhìn hai đứa trẻ hoan hô vui vẻ chạy tung tăng ra bên ngoài, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng thư thái hơn. Tuy tâm tư của hắn không thể bị thay đổi bởi hai đứa trẻ, thế nhưng nhìn hai cậu bé vui vẻ thì hắn cũng thoải mái sảng khoái hơn.
Khi Diêu Trung Tắc đi vào thì Chử Vận Phong đeo dép lê đi ra. Khi Chử Vận Phong thấy Diêu Trung Tắc thì cười nói: - Tôi còn đang nghĩ vì sao hai đứa kia lại vui vẻ như vậy, thì ra anh lại hứa cho chúng đồ chơi sao?