Lưu Căn Phúc nói ra những lời này theo kiểu đi đường vòng, nhưng hai người đều thầm hiểu, hắn muốn cái ghế phó bí thư của Trương Dân Cường. Tuy Trương Dân Cường rất khinh thường Lưu Căn Phúc, nhưng hắn vẫn sảng khoái đồng ý:
- Tương lai khi phòng tổ chức khảo sát thì tôi sẽ cố gắng đề cử cậu, hơn nữa dù cạnh tranh công bình, thì ở xã Tây Hà Tử này còn ai có thể qua được cậu?
- Tây Hà Tử thì không có, chỉ sợ là người từ bên ngoài đến, chuyển một cây củ cải sang ruộng khác hại người. Sau khi anh lên chức thì địa vị là khác, sẽ cùng một bậc với chủ tịch Triệu, anh chỉ cần thường xuyên nhắc đến tôi với trưởng phòng Ngụy, như vậy tôi sẽ vô cùng cảm kích.
Lưu Căn Phúc tuy nói lời khiêm tốn, nhưng vẻ kiêu ngạo trong lời nói lại khó thể che giấu.
- Cậu cứ yên tâm, nếu có mười phần lực thì anh sẽ bỏ ra chín phần để giúp đỡ.
Trương Dân Cường cũng không muốn phí sức với Lưu Căn Phúc ở phương diện này, hắn di chuyển chủ đề:
- Sao không thấy trưởng ban Lý đâu cả? Ngày hôm qua không phải nói hôm nay sẽ đến gặp tôi sao?
Lưu Căn Phúc sờ lên đầu rồi nở nụ cười quỷ dị, hắn dùng giọng xấu xa nói:
- Biết đâu tối qua uống nhiều nên đi sai chỗ, chúng ta cứ đợi một chút.
Trương Dân Cường nghĩ đến những tin đồn về Lý Nguyên Ý, trong lòng cúng có vài ý nghĩ hèn mọn, cũng không tiếp tục lên tiếng hỏi.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
- Vào đi!
Hai người Trương Dân Cường và Lưu Căn Phúc đều lên tiếng về phía cửa.
- Chào bí thư Trương, chào chủ tịch Lưu.
Một người đàn ông hơn ba mươi đi vào phòng, bộ dạng khá trung thực, mặc tây trang nhưng chân lại đeo đế trắng da đen, nhìn qua chẳng ra gì, rất buồn cười.
Trương Dân Cường và Lưu Căn Phúc đều biết người đến là ai, đặc biệt là Lưu Căn Phúc, khi thấy đối phương thì khóe miệng càng lộ ra nụ cười khinh thường.
- Trường Vĩ, có chuyện gì sao?
Trương Dân Cường tùy ý ngã lưng xuống ghế sa lông rồi hỏi.
- Bí thư Trương, vừa rồi trưởng ban Lý có gọi điện thoại, nói là bố bị bệnh, anh ấy đưa bác đến thành phố Giang Thị khám bệnh, để tôi đến nói với hai anh.
Người đàn ông được gọi là Trường Vĩ tỏ ra có hơi nhăn nhó, sau đó xoa xoa hai bàn tay dùng giọng bất an nói.
- À, tôi biết rồi, còn gì khác không?
Trương Dân Cường khẽ chớp mắt, gương mặt có chút ý lạnh, nhưng cũng chỉ bùng lên rồi biến mất ngay.
- Không, không còn, bí thư Trương cứ bận rộn, tôi đi trước.
Người đàn ông gọi là Trường Vĩ nói giống như chuột gặp mèo, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
- Lý Nguyên Ý này cũng quá cẩn thận, đây không phải cố tình chơi xỏ Tiểu Vương sao?
Sau khi Trường Vĩ bỏ đi, Trương Dân Cường dùng giọng hung hăng mắng.
Lưu Căn Phúc thì cười thầm, Trương Dân Cường là người trọng sĩ diện, không giận mới là lạ. Không phải chỉ là Lý Nguyên Ý tiền trảm hậu tấu, không thể trực tiếp báo cáo với anh sao? Xem ra còn chưa lên làm chủ tịch xã nhưng tính tình đã biến đổi rồi.
- Lý Nguyên Ý kia có tính tình thế nào thì anh cũng biết rồi, dù anh ta có đi hay không thì thời gian của Tiểu Vương cũng không còn bao lâu. Bí thư Trương, anh xem Trác Trường Vĩ kìa, chậc chậc, một tên như vậy lại cưới được con vợ như hoa như ngọc. Ôi, đàn ông tốt thì không có vợ đẹp, loại không ra gì thì vợ xinh, không đem dâng lên tay Lý Nguyên Ý mới là lạ.
Trương Dân Cường nghe xong câu nói xấu xa của Lưu Căn Phúc thì chỉ cười nhạt nói:
- Nói như vậy những tin đồn kia là có thật? Lý Nguyên Ý này cũng không chú ý đến lực ảnh hưởng, thỏ khôn không ăn gần hang, hắn ta thì khác, ngay cả vợ của cấp dưới cũng không tha.
- Hì hì, anh không nghe người ta nói về Lý Nguyên Ý sao? Vị trưởng ban này rất tiêu dao, mỗi ngày đều làm chú rể, mỗi đêm đều động phòng, dũng mãnh thiện chiến, dù mệt đến mức hai chân nhũn cả ra nhưng đi đường vẫn muốn ăn thêm, liếc mắt một cái là tập hợp được một mớ...
Lưu Căn Phúc là loại người thích hoan nam ái nữ, nhắc đến đúng đề tài thì sẽ thao thao bất tuyệt. Trương Dân Cường cảm thấy chán ghét, hắn mở miệng ngăn cản:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, Căn Phúc, cậu đến gặp mặt chủ nhiệm Sài, nói rõ ý nghĩ của chủ tịch Triệu với anh ấy...
- Anh yên tâm, có tôi ở đây, không có gì sơ suất cả.
Lưu Căn Phúc vỗ ngực đảm bảo.
Ngày hôm nay cán bộ ở ủy ban xã Tây Hà Tử không xuống nông thôn, bọn họ đều ở trong phòng chờ tin. Thông qua những tin tức mà người thân và bạn bè trong huyện truyền xuống, bọn họ biết bí thư Vương đang khốn khổ chạy tài chính trên huyện, thật sự là vô kế khả thi.
- Bí thư Vương đến tìm bí thư Ngô, nhưng bí thư Ngô không tiếp...
- Vương Tử Quân đến tìm chủ tịch Ngưu, nhưng chủ tịch huyện không có trong phòng...
- Bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy nói, chỉ quản người không quản tiền...
Lúc đầu còn có người nói tốt cho Vương Tử Quân vài câu, sau này cũng không còn ai cảm thấy hứng thú. Chỉ là tin tức Chu Thường Hữu vừa chủ trì công tác văn phòng với vẻ mặt tái nhợt cùng chủ tịch Cừu đến quỹ tín dụng mời cơm chủ nhiệm Sài nhưng bị từ chối, tin tức này mới được người ta lam cho sinh động như thật.
- Chủ tịch Cừu, nếu như chính anh cần dùng tiền, tôi sẽ không nói hai lời mà trực tiếp giúp đỡ, còn ủy ban muốn mượn thì tôi đành phải xin lỗi không thể cho.
Có người giả thuật lại giọng điệu của chủ nhiệm Sài làm cho đám cán bộ ở xung quanh cười vang.
Lúc này trong văn phòng tổ giáo dục xã Tây Hà Tử có một cảnh tượng rất bận rộn, dưới sự chỉ huy của Địch Vạn Thần, vài ba người ba chân bốn cẳng đi lấy đến vài bộ hoành phi.
- Cậu xác định tên khốn họ Vương kia bị đuổi khéo ra ngoài?
Địch Vạn Thần hỏi một câu như vậy.
- Thật sự xác định! Tổ trưởng Địch, em vợ tôi công tác ở phòng nông nghiệp huyện, cô ấy tận mắt nhìn thấy.
- Tốt, lần này tôi xem nó còn cái gì. Dám gây khó dễ cho ông, hừ, cho mày không chịu nổi. Quốc Đống, cậu gọi điện thoại cho đám hiệu trưởng các trường tiểu học, để cho bọn họ đưa giáo viên lên ủy ban vào lúc tám giờ sáng mai, để tôi xem ngày mai Vương Tử Quân sẽ đặt mặt đi đâu?
Địch Vạn Thần trừng cặp mắt đỏ hồng, hắn run run chỉ huy mọi người dán biểu ngữ, trong lòng vừa kích động vừa sảng khoái, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như sắp giết heo.
- Tổ trưởng yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp, vừa rồi anh Trịnh đưa đến vài khuôn chữ, anh xem có hợp cho tình huống ngày mai không?
Quốc Đống vừa nói vừa đưa cho Địch Vạn Thần một trang giấy.
- Chúng tôi muốn lương, chúng tôi muốn ăn cơm, chúng tôi không muốn nghe những lời khoác lác của đại vương!
Địch Vạn Thần đọc qua hai lần, hắn chợt nói:
- Đại vương không hay, đổi thành Tiểu Vương! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hai mắt Địch Vạn Thần phát ra cái nhìn rét căm, giống như đang đạp xuống một con đàn bà và phát tiết mạnh mẽ, đồng thời còn có chút khoái cảm ngược đãi. Tên khốn kia trước đó dám cách chức hắn, hôm nay chính là đối tượng cừu hận để hắn sắp xếp phản kích.