Hào Nhất Phong đã là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, lão vẫn bảo trì sở thích của mình, mà thư ký lại càng hiểu ý của lãnh đạo, sắp xếp ghế làm việc của lãnh đạo ở vị trí có nhiều ánh sáng mặt trời nhất.
Nửa giờ đầu tiên vào buổi sáng làm việc, ngoài những công tác đặc biệt, Hào Nhất Phong thường không cho bất kỳ ai quấy rầy. Quy của này của lão đã được các đại nhân vật trong chính đàn tỉnh Sơn Nam biết rõ như lòng bàn tay, vì thế bọn họ đều chờ qua khoảng thời gian này mới đến báo cáo công tác với lãnh đạo.
Hào Nhất Phong xem bản tin bắt mắt trên tờ báo đầu tiên trong chồng báo trước mặt, vẻ mặt lão vẫn rất bình tĩnh. Trước kia những loại báo chí Phương Nam mang tính chất giải trí thế này sẽ không được đặt lên mặt bàn của lãnh đạo, bây giờ lại xuất hiện, tất nhiên có người đang cố gắng thúc đẩy.
Hào Nhất Phong nhìn dòng chữ màu đen trên tờ báo không khác như những gì mình được báo cáo, thế là hắn khẽ nở nụ cười, lão cũng không xem xét văn kiện mà dựa lưng lên ghế rơi vào trầm tư.
- Tút tút tút.
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua dãy số, lão trầm ngâm giây lát rồi tiếp điện thoại.
- Chính Hồng, sao lại gọi điện thoại sớm như vậy? Cậu ở bên kia thế nào? Đã thích ứng rồi chứ?
Hào Nhất Phong dùng giọng rất thân thiết nói, lúc này lão không giống như một bí thư tỉnh ủy, giống như biến thành một người anh đang quan tâm đến em của mình.
Người gọi điện thoại chính là Tề Chính Hồng, tuy hắn nhỏ hơn Hào Nhất Phong năm tuổi, thế nhưng lúc này lại không được tinh thần bừng bừng như Hào Nhất Phong, hắn thở dài u buồn nói:
- Còn như thế nào nữa? Người ta xoay tôi chóng mặt, tôi ngồi trong phòng làm việc không có việc gì làm, rảnh rỗi đến mức mọc lông xanh.
Hào Nhất Phong có thể cảm nhận được ý nghĩ thất lạc trong lời nói của Tề Chính Hồng, dù được nhiều người vung tay vận tác, Tề Chính Hồng xem như toàn thân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng toàn thân đi ra thì phải trả giá lớn.
Cái giá lớn đó chính là tương lai.
Bây giờ Tề Chính Hồng vẫn là một cán bộ cấp phó bộ, thế nhưng lại là dạng cán bộ ăn chờ ngồi chực đợi đến khi về hưu. Mỗi ngày trừ ăn uống thì căn bản không có gì làm.
Hào Nhất Phong biết rõ hiên trạng của Tề Chính Hồng, lão và Tề Chính Hồng có quan hệ không tệ, lúc này nghe được những lời thất ý của bạn cũ, thật sự rất muốn an ủi. Nhưng lúc này lão không biết nên mở miệng từ phương diện nào cho tốt. Hơn nữa lão là người biết rõ tính nết của Tề Chính Hồng, người này có tính tình quật cường, nếu an ủi không khéo sẽ bị đối phương nghĩ rằng bị xem thường.
- Tự tìm cho mình chút chuyện mà làm, Tề Chính Hồng trong mắt tôi không phải là người sáng đi làm chiều về nhà như vậy.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, sau đó Tề Chính Hồng đột nhiên nói:
- Bí thư Nhất Phong, sự việc ở thành phố Đông Bộ, có phải anh có chút nóng nảy rồi không?
Hào Nhất Phong thật sự không ngờ lúc này Tề Chính Hồng vẫn chú ý đến sự việc ở tỉnh Sơn Nam, vẫn chú ý đến thành phố Đông Bộ. Dù không có chứng cứ xác thực nhưng vụ sập cầu ở tỉnh Sơn Nam vẫn để lại chút dấu vết, Hào Nhất Phong có thể thông qua nó để kết luận có người đang âm mưu kéo ngã Tề Chính Hồng.
Khi Hào Nhất Phong cho ra kết luận như vậy, lão nghĩ đến một cái tên, tất nhiên lão tin tưởng Tề Chính Hồng cũng biết điều này.
Nhưng khi mình chuẩn bị ra tay thì Tề Chính Hồng lại dùng giọng rõ ràng thẳng thắn nói mình có chút nóng vội. Lão có chút trầm ngâm, sau đó thản nhiên nói:
- Chính Hồng, trời làm bậy thì còn có thể sống, người làm bậy chỉ có thể chết, nếu hắn ta đã hở đuôi, như vậy cậu còn cảm thấy chúng ta phải chờ sao? Tôi còn chờ đến bao giờ nữa?
"Tôi còn phải chờ sao?"
Những lời này tuy có vẻ bình thường nhưng lại có một khí phách vô tận, trong khí phách có tự tin, có khí thế mạnh mẽ. Hào Nhất Phong nói ra những lời này, ở sâu trong lòng lão là cảm giác tự tin cao độ của một người là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam.
Trước kia Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh, lão là người thâm căn cố đế ở Sơn Nam, bây giờ lão tiến lên làm bí thư tỉnh ủy, tất cả càng thêm thuận lợi, càng là nước chảy thành sông. Lão cũng không cần phải ẩn nhẫn như những người khác, đại thế đã thành, lúc này dù là chủ tịch Thạch Kiên Quân vừa mới đến nhận chức cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng.
- Bí thư Nhất Phong, tôi cảm thấy anh vừa ổn vừa vững thì hay hơn.
Tề Chính Hồng ở bên kia trầm ngâm một lúc lâu rồi dùng giọng âm u nói.
- Đặc biệt là vấn đề của anh ta, tôi cảm thấy nó căn bản không đơn giản như vậy.
Tề Chính Hồng nói, giọng điệu có vài phần khổ sở.
"Không đơn giản như vậy?"
Hào Nhất Phong chợt có chút sững sốt, trong lòng giống như cảm thấy có thứ gì đó không đúng, nhưng khi lão chú tâm tìm kiếm cảm giác không đúng, lão lại không tìm ra nó là thứ gì và ở đâu.
- Chính Hồng, bây giờ tên đã lên dây, tôi căn bản không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.
Hào Nhất Phong giống như cũng không muốn tiếp tục ở vấn đề này, lão trầm giọng nói:
- Hai ngày trước tôi nhận được một bức tranh chữ từ người bạn, cảm thấy nó rất đẹp, hai ngày nữa tôi sẽ cho người đưa đến cho cậu đánh giá.
Tề Chính Hồng tuy đã lui xuống nhưng trí tuệ chính trị vẫn còn, hắn vẫn hiểu lúc này Hào Nhất Phong không muốn bàn sâu hơn về vấn đề kia. Nếu mình tiếp tục nói lời ba hoa chích chòe, chỉ sợ bí thư Hào cũng không thèm nghe.
Tề Chính Hồng suy nghĩ một chút về phương diện nhân quả, hắn thầm thở dài một hơi. Tuy hắn cảm thấy sự việc lần này không đơn giản, thế nhưng nhìn vào sự thật, sự việc kia đã căn bản không còn đường lùi.
Chỉ cần Hào Nhất Phong đẩy mạnh từng bước, Vương Tử Quân dù có bản lĩnh thông thiên cũng chạy trời không khỏi nắng, mà trực giác không đúng của chính mình xem ra cũng không còn đất diễn.
- Vậy xin đa tạ bí thư Nhất Phong.
Tề Chính Hồng và Hào Nhất Phong lại hàn huyên thêm vài câu việc nhà, sau đó phát hiện đối phương không còn hứng thú trò chuyện, thế cho nên nói một tiếng rồi cúp điện thoại. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Hào Nhất Phong lại cầm lấy tờ báo xem xét, sau khi xem xét vài lần thì ném tờ báo xuống mặt bàn.
- Lo nghĩ vô cớ...
...
Bản tin trên một tờ báo phương nam giống như đốm lửa trên đồng cỏ khô, chỉ sau nháy mắt đã làm bùng cháy dư luận, phóng viên hắp nơi từ bốn phương tám hướng chen chúc nhau chạy đến thành phố Đông Bộ.
Thôn Mạnh Trang ngày xưa yên bình tĩnh lặng, bây giờ càng náo nhiệt khi từng đoàn phóng viên kéo đến, sau khi phóng viên đến thôn Mạnh Trang thì lại chạy sang khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ. Rất nhiều người còn chạy đến khối chính quyền thành phố, hy vọng có thể phỏng vấn người phụ trách trực tiếp chính là chủ tịch Vương Tử Quân.
Trong làn gió ác liệt vào thời điểm hiện tại, sự việc Vương Tử Quân kêu gọi và tiến cửa khu công nghiệp thủy tinh được các phóng viên đưa tin rầm rộ, một vài tờ báo bắt đầu nói về công trình chiến tích khu công nghiệp thủy tinh, hơn nữa cũng nhanh chóng liên hệ với cuộc sống của nhân dân.