Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kiếm Tú chưa từng nghĩ rằng ông Mạc có quan hệ tốt đẹp với ông mình lại có địa vị lớn như vậy, bây giờ sự việc đang được truyền bá rộng rãi, bản thân hắn cũng được lợi trong sự kiện này. Chưa nói đến những thứ gì khác, đám lãnh đạo đơn vị ngày thường mắt cao hơn đầu đã chịu khó trò chuyện với hắn hơn nửa giờ, còn nói những lời cực kỳ có ý nghĩa. Gần đây trong đơn vị có thay đổi nhân sự, những nhân tài như hắn cần phải trổ hết tài năng, nhận thêm trọng trách.

Lý Kiếm Tú biết rõ nhận thêm trọng trách có nghĩa là gì, trước kia hắn căn bản chờ đợi quá lâu với những câu nói như vậy. Nhưng lúc này khi mà mộng đẹp trở thành sự thật thì hắn lại cảm thấy có chút hương vị không tốt.

Sau khi hàn huyên vài câu về chuyện nhà, Vương Tử Quân thu xếp chuyện dùng cơm. Lý Kiếm Tú nhìn Vương Tử Quân sắp xếp thư ký chuẩn bị địa điểm dùng cơm, hắn lên tiếng chặn lại: - Trưởng phòng Vương, tôi...Tôi đến chủ yếu là muốn...Muốn thỉnh giáo ngài ôột chút, cũng...Cũng đừng đi dùng cơm.

- Tôi đến nhà và được các anh chiêu đãi món ngon rượu thơm, bây giờ anh đến chỗ tôi, sao tôi có thể để anh đói bụng quay về được? Nếu việc này rơi vào trong tai người ngoài, người ta sẽ nói tôi căn bản là không hiểu lễ. Vương Tử Quân dùng giọng đùa giỡn nói: - Anh yên tâm, tôi tự bỏ tiền cho bữa cơm lần này, anh cứ ăn thoải mái, có chuyện gì anh cứ nói.

- Chúng ta không phải là người ngoài.

Lý Kiếm Tú chà xát hai tay lại với nhau, hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói: - Trưởng phòng Vương, ngài đã biết kết quả xử lý sau vụ hỏa hoạn ở thành phố chúng tôi chưa?

Vương Tử Quân nghe Lý Kiếm Tú nói đến vụ hỏa hoạn thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hắn mãi suy nghĩ về việc này, nhưng hắn căn bản do dự khó cho ra quyết đoán.

- Tôi đã nghe qua. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Lý Kiếm Tú.

Lý Kiếm Tú đã nhẫn nại khá lâu, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói bằng một câu không mấy quan tâm, thế là có chút sốt ruột, không khỏi dùng giọng căm giận hỏi: - Vậy ngài cảm thấy xử lý như vậy là công chính sao?

Vương Tử Quân căn bản hiểu những gì đã xảy ra, hắn cũng vì chuyện này mà cảm thấy cứ mãi khó chịu trong lòng. Lúc này nghe thấy Lỗ Kính Tu hỏi như vậy, hắn căn bản cảm thấy rất khó trả lời.

"Công chính sao? Dựa theo cách xử lý của thành phố Lâm Hồ, tất cả mọi thứ đều là sấm chớp, người phóng hỏa bị bắt, người bày ra âm mưu phóng hỏa là Vạn Dương Hòa đã bị truy nã. Nhưng Vạn Dương Hòa đã bỏ chạy, muốn đưa người này ra công lý thì căn bản không biết đến lúc nào. Một người như Vạn Dương Hòa thì thật sự chịu hết trách nhiệm của ba nhân mạng sao? Nếu như không phải thành phố Lâm Hồ cố gắng giúp đỡ hạng mục tòa nhà Đế Hanh, không phải Thích Phúc Lai không hề quan tâm đến nguyên tắc mà giao cả hạng mục cho Vạn Dương Hòa, không phải Thích Phúc Lai căn bản bỏ tất cả lệnh cấm và cho ra nhiều ưu đãi với Vạn Dương Hòa, rất có khả năng không xảy ra hậu quả như hôm nay..."

Có thể nói Thích Phúc Lai là người thao túng chủ yếu sự kiện này, điều này mới làm cho Vạn Dương Hòa to gan lớn mật gây ra vụ phóng hỏa. Bây giờ chân tướng đã quá rõ ràng, Thích Phúc Lai chỉ phải gánh chịu một đợt phê bình thôi sao? Chẳng lẽ trách nhiệm của người này chỉ là chuồn chuồn lướt nước thôi sao?

Khi Vương Tử Quân trầm ngâm thì Lý Kiếm Tú mở miệng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi muốn tìm một câu trả lời rõ ràng cho sự việc kia là khó khăn vậy sao?

Lý Kiếm Tú rời đi, Vương Tử Quân không cản, trong đầu hắn là câu chất vấn của đối phương, câu chất vấn này liên tục tra tấn lương tâm của hắn.

Dương Tiểu Thiên là giám đốc tòa nhà Cẩm Hồ Viên, hắn đứng trên hành lang ở lầu mười chín, liên tục mở miệng phân phó nhân viên phục vụ đang tới lui bên cạnh. Nhiều nhân viên phục vụ căn bản không có chút sai lầm nào cũng bị hắn nhắc nhở khiển trách.

- Giám đốc Dương, anh đến đây một chút. Khi Dương Tiểu Thiên đang làm khó một nhân viên phục vụ nữ vì một vết bẩn chưa được lau đi trên hành lang, phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lâm Hồ là Trần Kiến Dương khua tay nói.

Dương Tiểu Thiên nhanh chóng chạy đến theo lời kêu gọi của Trần Kiến Dương. Tuy Dương Tiểu Thiên có độ tuổi tương đồng với Tần Dũng Khải, thế nhưng khi đi đến trước mặt Trần Kiến Dương thì hắn dùng giọng cung kính nói: - Thư ký trưởng, tôi là lính của ngài, ngài gọi tôi là Kiến Dương, tôi căn bản không dám nhận. Sau này ngài nên gọi tôi bằng tên, hoặc là gọi Tiểu Dương, như vậy tôi cảm thấy tốt hơn.

Dương Tiểu Thiên là người đứng đầu văn phòng khu thường trú thành phố Lâm Hồ ở Đông Hồng, hắn dù sao cũng có cấp bậc thấp hơn Trần Kiến Dương, nhưng lần này bí thư Thích đưa phó thư ký trưởng Trần Kiến Dương đến đây mà không đưa theo thư ký trưởng, điều này làm cho Dương Tiểu Thiên sinh ra có chút vấn đề.

Gió thổi lên sẽ làm rung động cành lá, trong thể chế hầu như mọi người đều cực kỳ chú ý, những người nào làm tốt công tác với những kẻ sắp thăng quan tiến chức, sau này căn bản sẽ dễ dàng nối liền tình cảm hơn.

Trần Kiến Dương căn bản rất thoải mái với chút tâm tư của Dương Tiểu Thiên, hắn vỗ vỗ vai của Dương Tiểu Thiên rồi nói: - Giám đốc Dương quá khách khí rồi, tôi cũng không phải là người ngoài, cũng không cần nói như vậy.

Có cột sẽ có người tình nguyện bò lên, Dương Tiểu Thiên chính là người như vậy, hắn nghe thấy thư ký trưởng Trần Kiến Dương nói như vậy thì cười nói: - Thư ký trưởng, tối nay nếu không có sắp xếp gì, tôi mong có thể được uống vài ly với ngài, chỗ này của tôi vừa vặn có được hai chai rượu lâu năm.

Trần Kiến Dương có rượu ngon, đây là điều mà cả thành phố Lâm Hồ đều biết. Hắn thích rượu cũng không giống với người mê rượu, hắn chỉ thích uống rượu ngon mà thôi, vì vậy sau khi Dương Tiểu Thiên lên tiếng thì Trần Kiến Dương cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc uống rượu, Trần Kiến Dương biết việc quan trọng của mình là gì, hắn nhìn thoáng qua Dương Tiểu Thiên rồi cười nói: - Giám đốc Dương, sau này hãy nói đến chuyện uống rượu, lần này tôi đến, bí thư Phúc Lai muốn tôi chứng thực xem thức ăn chuẩn bị thế nào rồi.

Dương Tiểu Thiên nghe thấy Trần Kiến Dương nói đến Thích Phúc Lai thì vứt bỏ ý nghĩ nhỏ nhặt của mình. Thích Phúc Lai có uy thế rất lớn ở Lâm Hồ, người bình thường chỉ cần nghe nói đến bí thư Thích là cảm thấy có chuyện lớn.

- Thư ký trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đều chuẩn bị những món đỉnh cấp của khách sạn để phục vụ cho lãnh đạo.

- À, vậy cũng tốt! Đúng rồi, bí thư Phúc Lai yêu cầu nấu các món ăn thành phố Lâm Hồ, đồng thời cũng không nên qua loa món cá mà chủ tịch Kim thích ăn. Trần Kiến Dương căn bản rất hài lòng với câu trả lời của Dương Tiểu Thiên, hắn cũng không quên nói ra lời căn dặn của bí thư Thích Phúc Lai.

- Mong lãnh đạo cứ yên tâm, lần này tôi mời đến những đầu bếp đỉnh cấp của Hoàng Ngọc Lâu, nhất định sẽ không có chút vấn đề. Dương Tiểu Thiên căn bản không cần người dặn dò ở phương diện này, hắn đã sớm chuẩn bị hoàn thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK