Nếu như Vương Tử Quân kiên trì, sau đó lại không kiểm tra được vấn đề, chỉ sợ sẽ khá bất lợi cho chủ tịch Vương ở nhiều phương diện.
- Chủ tịch, chuyện này tôi cảm thấy trước hết nên bàn bạc kỹ hơn. Trương Bản Tiến do dự giây lát rồi nói ra ý kiến của mình.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Trương Bản Tiến, sau đó mở văn bản đề nghị của sở xây dựng về công tác xây dựng ở thành phố Linh Long, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Nếu phía thành phố Linh Long đã muốn đi đầu trong tỉnh ở công tác xây dựng, như vậy chúng ta nhất định phải ra sức giúp đỡ để cho ra tác dụng của người đi đầu. Phải làm sao cho ra hiệu quả lớn như thắp một ngọn đèn chiếu rọi khoảng không.
Ngọc Bích Hoàng Cung nằm ở đường Tây Giao thành phố Linh Long, từ xa nhìn lại giống như một khu dân cư có vài chục tòa biệt thự, thế nhưng thực tế thì nơi đây chính là một hội sở khai trương chưa bao lâu của thành phố Linh Long.
Khu biệt thự kia vốn được xây dựng để bán, thế nhưng ông chủ của Ngọc Bích Hoàng Cung mua luôn một lượt, sau đó mời công ty thiết kế đến tiến hành lắp đặt thiết bị với hình thức khác biệt. Vì vậy chỗ này trở thành Ngọc Bích Hoàng Cung nổi tiếng của giới thượng lưu xã hội trong thành phố Linh Long.
Trong hội sở Ngọc Bích Hoàng Cung thì đại sảnh Hoàng Thượng là xa hoa nhất. Lúc này giám đốc Lỗ Đỉnh Thành của tập đoàn Đỉnh Duyệt đang lẳng lặng hưởng thụ khi một cô gái xinh đẹp dùng tăm đưa thức ăn vào miệng. Mặc dù lúc này là thời tiết đầu xuân thế nhưng cô gái kia ăn mặc rất thoáng mát, càng lộ ra cánh táy và da thịt như hoa như ngọc dưới ánh đèn.
Nếu là đàn ông bình thường thì nhất định sẽ hưởng thụ một phen, thế nhưng Lỗ Đỉnh Thành căn bản không phải là người thường. Tuy lão đang hưởng thụ thế nhưng lại giống như một quân tử, điều này làm cho cô gái hầu hạ bên cạnh cảm thấy vui sướng, cũng có chút tổn thương.
- Giám đốc Lỗ, Tiêu Tá Hạo vừa rồi có gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Vưu đã ra khỏi phòng họp, bây giờ đang đi đến đây. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi đến bên người Lỗ Đỉnh Thành, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.
Lỗ Đỉnh Thành khẽ gật đầu, sau đó khoát tay cho cô gái bên cạnh không cần hầu hạ mình, hắn khẽ nói: - Hôm nay đã sắp xếp xong chưa?
- Đã sắp xếp xong. Người đàn ông nở nụ cười có chút mập mờ nói: - Đều là những thứ mà chủ tịch Vưu yêu mến.
- Vậy thì tốt rồi, chuyện này làm phiền chủ tịch Vưu, nếu không có anh ấy thì lần này chúng ta căn bản rất khó chịu. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi khoát tay với cô gái bên cạnh: - Cô đi nhìn xem những thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?
Cô gái kia căn bản đã được huấn luyện, biết rõ thế nào phải là người phục vụ hiếu khách. Khi Lỗ Đỉnh Thành phất tay thì nàng lượn lờ đi về phía ngoài phòng.
Người đàn ông phía bên kia nhìn dáng người thon dài của cô gái mà không nhịn được phải liếm liếm môi.
Lỗ Đỉnh Thành cũng không có chút bất ngờ với động tác này của thủ hạ, lão cười nói: - Tối nay nếu không có chuyện gì thì cậu cứ đi tìm cô ấy.
- Cảm ơn ông chủ. Tên đàn ông này là người mà Lỗ Đỉnh Thành đặc biệt thuê đến, biết rõ thế nào là đúng mực. Mặc dù hắn động lòng với cô gái kia, thế nhưng cũng nhanh chóng đặt tâm tư của mình lên phương diện công tác: - Giám đốc Lỗ, chuyện này là hắn hãm hại chúng ta, nếu chúng ta không giới thiệu công trình cho hắn, cũng sẽ không xảy ra tình huống này.
Nụ cười như hoa đón gió xuân của Lỗ Đỉnh Thành chợt ngưng đọng lại, lão nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, sau đó trầm giọng nói: - Đỗ Bưu, tôi mặc kệ ý nghĩ của cậu từ đâu có được, thế nhưng có một điều cậu cần chú ý, đó chính là tôi hy vọng chỉ nghe một lần về chuyện thế này, nếu như sau này tôi còn nghe thấy cậu nói như vậy, cậu đừng trách tôi không khách khí.
- Chủ tịch Vưu là người rất quan trọng với tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng ta, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng ta không có ngày hôm nay, cậu có biết không? Lỗ Đỉnh Thành nói rồi trầm giọng lên tiếng: - Phương diện sức khỏe của mẹ bí thư Đồ thế nào rồi? Đã xuất viện chưa?
- Còn chưa, bí thư Đồ yêu cầu chúng ta giữ bí mật chuyện này, nếu như chúng ta đi qua, chỉ sợ thư ký Hà bên kia sẽ rất khó khăn. Đỗ Bưu không biết có phải vì vừa bị Lỗ Đỉnh Thành mắng hay không mà bây giờ gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
Lỗ Đỉnh Thành không lên tiếng, bầu không khí trong phòng khá yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tíc tắc của kim đồng hồ. Bầu không khí này làm cho Đỗ Bưu cảm thấy rất đè nén, hắn không lên tiếng, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến sự suy tư của Lỗ Đỉnh Thành.
- Đau đầu thật. Lỗ Đỉnh Thành cũng không cho ra quyết định cụ thể, lão đưa mắt nhìn Đỗ Bưu rồi nói: - Những ngày qua Tiểu Cảnh đang làm gì?
- Cảng thiếu gia đang theo đuổi Ngư Nhi. Đỗ Bưu thở dài một hơi, mặc dù không nghe được đáp án của câu hỏi vừa rồi, thế nhưng lúc này bầu không khí khó chịu cũng không còn, hắn không khỏi thở ra một hơi.
Gương mặt Lỗ Đỉnh Thành thêm chuyên chú, lão nhìn Đỗ Bưu rồi nói: - Bây giờ thế nào rồi?
- Hình như không có gì tiến triển. Đỗ Bưu đi theo Lỗ Đỉnh Thành thời gian không ngắn, chỉ cần căn cứ vào ngôn ngữ là hắn biết được sự coi trọng của Lỗ Đỉnh Thành ở mức độ nào. Bây giờ Lỗ Đỉnh Thành thiếu chút nữa thì đứng lên, hắn nào dám chậm trễ?
Lỗ Đỉnh Thành khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau khi trầm ngâm một lúc lâu mới nói: - Những cô gái trẻ thường thích những thứ mới mẻ khác lạ, cậu nói với Tiểu Cảnh là không sợ tốn tiền, Ngư Nhi thích cái gì mua cái đó.
Đỗ Bưu khẽ gật đầu, Lỗ Trạch Cảnh theo đuổi Văn Ngư Nhi, người bình thường nhìn vào thì thấy đây giống như tình huống một thiếu gia công tử ăn chơi trác táng đã thay đổi, thế nhưng hắn là trợ thủ của Lỗ Đỉnh Thành, hắn biết đây là nước cờ quan trọng của ông chủ mình.
Nếu như sự việc thành công, như vậy Lỗ gia sẽ có liên hệ với bí thư Văn. Bí thư Văn là ai? Là một vị lãnh đạo hàng thứ ba trong tỉnh Mật Đông, tuy bị Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân ép cho không thở nổi, thế nhưng vị trí và địa vị vẫn bày biện rõ ràng.
Hơn nữa bí thư Sầm càng có thể sắp tiến lên, năm ngoái đã có tin đồn phong phanh như vậy, biết đâu bí thư Sầm tiến lên thì vị trí của bí thư Văn cũng thay đổi?
- Thế này đi, ngày mai cậu để cho công ty chuyển khoản cho Tiểu Cảnh mười triệu, nói là tôi cho ra chỉ thị. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi khoát tay áo: - Các cậu nói với nó chặt đứt những mối quan hệ bao nuôi với đám ngôi sao linh tinh, nếu không đừng trách tôi khách khí.
- Giám đốc Lỗ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền đạt lời nói của ngài với Cảnh thiếu gia. Khi hai người trò chuyện với nhau thì điện thoại của Đỗ Bưu vang lên. Hắn nhìn qua màn hình điện thoại, sau đó dùng giọng chú ý nói: - Là điện thoại của thư ký Tiêu, có lẽ chủ tịch Vưu đến rồi.