Lục Ngọc Hùng nhìn gương mặt bí hiểm của Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy rất căng.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, những gì nên làm thì tối sẽ cố gắng ứng phó. Đảng Hằng tuy vừa đến thành phố La Nam, thế nhưng lại rất có ý nghĩ và năng lực công tác cũng rất mạnh mẽ. Tôi tin tưởng phòng tổ chức thị ủy nhất định sẽ đề cử một nhân tuyển vĩ đại cho lãnh đạo thị ủy.
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì có chút trầm ngâm, sau đó mới khẽ hỏi:
- Bí thư Vương, ngài xem có nên xác định phạm vi cho phòng tổ chức hay không?
- À, cho bọn họ chọn người bên ngoài phòng xây dựng, cán bộ thuộc phòng xây dựng thì phải xem xét rồi nói sau.
Vương Tử Quân nâng ly nước lên dùng giọng thản nhiên nói.
Chọn người ngoài phòng xây dựng, những lời này không phải là Lục Ngọc Hùng muốn nghe, nhưng hắn căn cứ vào đó mà tìm ra được không ít vấn đề. Vương Tử Quân không tín nhiệm người của phòng xây dựng, như vậy còn người nào đó bị điều tra nữa không?
- À, tôi đồng ý với ngài, sau khi trưởng phòng Ngô gặp chuyện không may, tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng, nhưng chúng ta cũng nên điều tra đến cùng với những cán bộ có liên quan, quyết không nuông chiều một người nào.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng dõng dạc của Lục Ngọc Hùng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hắn không tin Lục Ngọc Hùng có giác ngộ cao như vậy, nhưng có vài vấn đề cũng phải nói ra cho rõ.
- À, tôi đã nói với bí thư Trương và bí thư Tống, dù liên quan đến ai cũng phải điều tra đến cùng, kiên quyết không cho những phần tử tham ô được lọt lưới.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng ánh mắt có chút kích động nhìn Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Ngọc Hùng, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.
Lục Ngọc Hùng mở miêng nói nhất định rồi, thế nhưng trong lòng hắn lại bùng lên hương vị không đúng. Vương Tử Quân nói mình nên giúp đỡ nhiều hơn, mình giúp đỡ cái gì, chẳng lẽ không phải muốn mình không thể tiến lên sao?
Lúc này xem ra quân cờ ngày càng khó đi.
Tin tức Lục Ngọc Hùng và Lý Quý Niên đến tiếp xúc với phòng tổ chức tỉnh ủy càng làm cho thành phố La Nam bùng sóng, rất nhiều người biết rõ, chỉ sợ lần này khối chính quyền thành phố La Nam sẽ phải thay người.
Tất nhiên sẽ có người vui có người sầu, trên quan trường không sợ lên sai giường, chỉ sợ nhìn lầm người. Những người vốn dựa vào Lý Quý Niên đã bắt đầu tìm chỗ lánh nạn mới, vì sức khỏe có được nhờ vận động nhưng muốn thăng tiến thì phải hoạt động. Tất nhiên những thứ này phải được tiến hành trong bí mật, tuyệt đối không lấy ra rêu rao khắp nơi. Tất cả mọi người đều biết rõ làm quan có hậu trường càng cứng càng tốt, chỉ là đi đến bái phỏng thăm hỏi lãnh đạo cũng không mong bị người ta nhìn thấy.
- Bí thư Vương.
Mười giờ sáng, phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp Tuân và bí thư ủy ban tư pháp đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này mắt của bọn họ có hơi đỏ, thế nhưng nhìn qua vẻ mặt lại thấy bọn họ có chút hưng phấn.
Dù hai người Trương Hợp Tuân có biểu hiện rất hưng phấn, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn mà trong lòng vẫn có chút cảm giác gấp gáp nôn nóng. Dù sao những gì mà hai người bọn họ điều tra thật sự rất quan trọng, chẳng qua hắn vẫn áp chế cảm giác kích động, sau đó cười nói với hai người bọn họ:
- Bí thư Hợp Tuân, bí thư Ích Dân, mời hai anh ngồi.
Khương Long Cương nhanh chóng đi vào dâng trà cho các vị lãnh đạo, sau đó chuẩn bị xoay người bỏ đi. Vương Tử Quân chợt gật đầu nói với Khương Long Cương:
- Anh đến ghi chép biên bản.
Khương Long Cương đã sớm dự cảm có gì đó phát sinh, hắn nhanh chóng lấy giấy bút chuẩn bị ghi biên bản, rồi ngồi xuống ghế sa lông. Trương Hợp Tuân thấy Khương Long Cương bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn lập tức nói:
- Bí thư Vương, trải qua vài ngày cố gắng, trưởng phòng xây dựng bên kia tuy còn mạnh miệng nhưng cũng có một vài sự việc đã được xác định, đó là phó phòng xây dựng Nhiếp Vinh Quân cũng không phải là tự sát mà chết, là bị mưu sát.
Nhiếp Vinh Quân bị mưu sát, Vương Tử Quân cũng không thấy có gì bất ngờ, hắn chờ Trương Hợp Tuân tiếp tục lên tiếng.
- Trải qua nhiều căn cứ chính xác, vụ mưu sát Nhiếp Vinh Quân chủ yếu là vì sự kiện vỡ đập Tiểu Nha Sơn, vì trốn tránh trách nhiệm mà trưởng phòng Ngô phòng xây dựng và Trịnh Khiếu Đống đã cùng hợp mưu, để cho em trai Trịnh Khiếu Nam của Trịnh Khiếu Đống đẩy Nhiếp Vinh Quân xuống lầu cao của phòng xây dựng, thế là Nhiếp Vinh Quân tử vong.
Trương Hợp Tuân nói, sau đó đưa phần tài liệu làm chứng trong tay sang cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nheo mắt nhìn tài liệu, sau đó hắn đặt xuống bàn rồi trầm giọng nói:
- Các anh chuẩn bị bước kế tiếp như thế nào?
Tống Ích Dân trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi cho rằng phải nhanh chóng bắt Trịnh Khiếu Đống, tuyệt đối không để cho tên này nghe thấy tin đồn và bỏ chạy.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Tôi đồng ý bắt Trịnh Khiếu Đống, bí thư Ích Dân, anh liên hệ chặt chẽ với cục công an, để cán bộ chuẩn bị đầy đủ, quyết không cho sự kiện này xuất hiện lỗ hổng nào.
- Đồng thời cũng phải dựa theo trình tự pháp luật để giải trừ thân phận đại biểu quốc hội của Trịnh Khiếu Đống. Chuyện này tôi sẽ báo cáo với hội đồng nhân dân thành phố.
Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân nghe được chỉ thị của Vương Tử Quân, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương. Bọn họ công tác khá lâu ở thành phố La Nam, bọn họ biết rõ Trịnh Khiếu Đống là người mánh khóe thông thiên, nếu như làm không tốt thì đối phương sẽ nhanh chóng bỏ chạy.
Nếu Trịnh Khiếu Đống bỏ chạy, như vậy muốn bắt lại cũng không dễ dàng.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tổ chức cực kỳ chặt chẽ.
Tống Ích Dân có chút do dự, sau đó trầm giọng nói.
Đội cảnh sát hình sự thành phố La Nam có hơn trăm người, bọn họ vốn dĩ đều có công tác của mình, thế nhưng lúc này lại bị tập trung trong một gian phòng, nói rằng sẽ tổ chức họp.
Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh phòng thì căn bản là không giống như sắp họp, không có hoa tươi, không có những thiết bị khuếch tán âm thanh như loa phóng thanh.
- Anh Liêu, đây là họp gì vậy? Vì sao không có chuẩn bị gì cả, chẳng lẽ để cho lãnh đạo phải há miệng gào thét sao?
Một tên cảnh sát trẻ đi đến bên cạnh anh Liêu rồi lên tiếng hỏi.
Anh Liêu là người công tác ở đội cảnh sát hình sự được hơn chục năm, dù không thể tiến lên làm đội trưởng, thế nhưng cũng là cán bộ cấp phòng, chẳng qua chức vụ không có thực quyền mà thôi. Lúc này hắn đang hút thuốc, nghe thấy tên cảnh sát trẻ hỏi một câu như vậy thì khẽ gạt tàn nói:
- Tiểu tử cậu muốn biết làm gì? Không phải hỏi người văn phòng là biết ngay sao? Cậu cũng đừng nói là không quen người văn phòng.
Vài vị cảnh sát bên cạnh đều nở nụ cười, còn có người nói:
- Nếu như Tiểu Lý không quen người trong văn phòng, như vậy chúng ta cũng không ai quen biết gì cả.