Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hào Nhất Phong thấy trong hộp quà của Vương Tử Quân có rượu Huyền Lộ Dịch, thế là cười nói:

- Cậu là bí thư thành phố mà chỉ móc được hai chai Huyền Lộ Dịch đến cho tôi thôi sao?

Ba người Hào Nhất Phong, Quan Vĩnh Hạ và Vương Tử Quân cùng cười ha hả. Vương Tử Quân cảm thấy mình đến nhà Hào Nhất Phong đã khá lâu, thế cho nên đứng lên nói:

- Bí thư Nhất Phong, ngài và thư ký trưởng Quan cứ bận rộn, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy.

Hào Nhất Phong đã sớm mong muốn Vương Tử Quân bỏ đi, thế nhưng lúc này lão vẫn tỏ ra khách khí một chút, nói rằng lần sau không có việc thì nên thường xuyên đến nhà chơi. Vừa rồi Hào Tiểu Mai nói chuyện rất vui vẻ và hợp ý với Vương Tử Quân, bây giờ có mặt Quan Vĩnh Hạ, Hào Nhất Phong lại không dám biểu hiện quá đáng, chỉ có thể giữ phong thái của mình.

- Này, chúng ta đã nói rõ rồi nhé, qua tết tôi sẽ đến Cô Yên Sơn chơi hai ngày, đến lúc đó bí thư Vương cũng không thể tìm lý do chối từ được.

Hào Tiểu Mai lên tiếng không khỏi làm cho Hào Nhất Phong phải nhíu mày.

Quan Vĩnh Hạ thấy tình cảnh này cũng căn bản là cực kỳ khó hiểu, tình huống này làm hắn giật mình, Vương Tử Quân này có ý gì?

- Bí thư Nhất Phong, Vương Tử Quân đến...

Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì căn bản không tiếp tục nói thêm, hắn muốn lưu lại cho mình dư âm, cũng để chính mình có thể mở miệng chữa lời.

Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt nghi vấn của Quan Vĩnh Hạ, trong tai nghe tiếng cười của con gái Hào Tiểu Mai, thế là thở dài một hơi nói:

- Hắn thì có khả năng gì? Chỉ là một con sói ba đuôi mà thôi.

Tết đến thì Vương Tử Quân thật sự rất bận rộn, dù là việc trong nhà hay bên ngoài cũng cần phải có mặt hắn xử lý. Trong tỉnh Chiết Giang, vì Vương Quang Vinh không thể đi về, thế cho nên Vương Tử Quân dẫn một nhà đi vào trong khu nhà của Vương lão gia tử.

Lão gia tử thật sự rất vui vẻ vì cả nhà Vương Tử Quân đến ăn tết, đặc biệt là thấy cháu là Tiểu Bảo Nhi thì càng cười đến mức không thể khép miệng. Dù là tiểu tử kia có những hành vi nghịch ngợm thì Vương lão gia tử vẫn tươi cười như hoa. Điều làm cho mọi người giật mình chính là Vương lão gia tử đã đi đến đoạn đường cuối cuộc đời thế nhưng vẫn chỉ huy tài xế ra đường tự mình mua lễ vật cho cháu bảo bối.

Chỉ là mô hình ôtô mà ông cụ mua đã nhanh chóng bị Tiểu Bảo Nhi tháo dỡ, Vương Tử Quân phê bình Tiểu Bảo Nhi chỉ biết phá hoại, thế nhưng Vương lão gia tử lại vui vẻ cùng cháu cầm những phần tách rời của mô hình để ráp qua ráp lại. Lúc này hai ông cháu cầm những phần linh kiện dùng hết sức lực để lắp ráp, bộ dạng đầy trách nhiệm, điều này không khỏi cả nhà cảm thấy buồn cười.

Khi cô chú đến nhà thì bầu không khí càng thêm vui vẻ, cả nhà cùng dùng một bữa cơm náo nhiệt. Sau đó Vương Tử Quân và Vương lão gia tử đến phòng làm việc uống trà, đồng thời còn có Nhị thúc là Vương Giải Phóng đi theo.

- Ông nội, nước sôi đến.

Vương Tử Hoa gõ cửa đi vào, trong tay là một ấm nước sôi.

Vương Tử Quân đã đưa đến cho Vương lão gia tử rất nhiều đồ điện hiện đại, thế nhưng tất cả bị ông cụ cho vào kho, ông vẫn giữ thói quen năm xưa, thật sự giống như ngoan cố đối với xã hội bên ngoài đang phát triển không ngừng. Nhà lão gia tử vẫn sử dụng ấm điện kiểu cũ, lúc này Vương Tử Hoa đưa nước vào chỉ sợ làm phỏng ông cụ mà thôi.

Một lần Vương lão gia tử rất bất mãn với sự giác ngộ của đám cháu trai, ông hét lên:

- Hừ, một cái ấm nước sôi có gì mà lớn tiếng? Các người ăn cơm uống nước vui vẻ sung sướng thì xem thường nó sao? Tôi thấy các người ngày càng vong bản rồi.

Thế là sau này tất cả mọi người căn bản không dám nói lời nào phàn nàn về những thiết bị cũ kỹ trong nhà ông, đành phải tùy ý ông cụ mà thôi.

- Đổ nước vào trong bình thủy.

Vương lão gia tử vung tay nói một câu với Vương Tử Hoa, sau đó cho hắn đi ra ngoài.

Vương Tử Hoa nhìn Vương Tử Quân ngồi bên cạnh lão gia tử mà không khỏi có chút ghen tuông, lân này hắn chủ động đi vào chính là muốn được ông cụ giữ lại, thừa cơ hội tiến vào trong một cuộc họp nhỏ của gia đình mình.

Không ngờ lão gia tử lại vung tay nói Vương Tử Hoa đi ra ngoài, điều này đã nói rõ hắn căn bản chưa có tư cách để tham gia buổi trò chuyện lần này.

Tuy Vương Tử Hoa cảm thấy không cam lòng, thế nhưng hắn vẫn phải cầm ấm nước đi ra.

- Ông nội, cho Tử Hoa vào, để cậu ấy uống trà cho vui.

Vương Tử Quân cười cười với Vương Tử Hoa, sau đó mới lên tiếng với Vương lão gia tử.

Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Vương Tử Hoa, thế nhưng hắn căn bản không thèm quan tâm đến chút ý nghĩ ghen ghét của đối phương. Dù sao bây giờ Vương Tử Hoa và hắn cũng không phải người ở cùng một cấp bậc, hơn nữa hai người còn là anh em một nhà, Vương Tử Quân căn bản không có quá nhiều đố kỵ.

- Ngồi xuống học tập một chút cũng tốt.

Lão gia tử nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, sau đó vẫy tay với Vương Tử Hoa.

Vương Tử Hoa cười thật sự giống như hoa, hắn vội vàng đi đến châm trà cho mọi người. Vương Giải Phóng chợt nói:

- Cậu xem, lúc này cậu và anh của mình đã khác biệt thế nào rồi.

Vương Tử Hoa không nói gì mà chỉ bĩu môi, biểu hiện hắn đã nghe thấy rõ ràng.

Vương Tử Hoa ngồi xuống và lặng lẽ quan sát Vương Tử Quân, đó là người anh họ mặc trang phục ở nhà ngồi nhàn nhã ở bên kia, ngồi trước mặt ông nội mà căn bản là không có chút cảm giác tay chân thừa thãi. Vương Tử Quân nói chuyện với ông nội về tình hình của thành phố La Nam, tài ăn nói điêu luyện, tư duy nhanh nhạy, tuy mở miệng rất khoáng đạt nhưng cũng không thiếu lễ phép, thậm chí còn có lúc khách khí. Vương Tử Hoa thầm nghĩ, đến lúc nào mình mới nói cười được tự nhiên trước mặt lão gia tử như Vương Tử Quân chứ?

Vương lão gia tử mở miệng nói một câu tán thưởng, sau đó chợt nói:

- Tử Quân, hai ngày trước có một người bạn cũ đến thăm tôi.

Lão gia tử chợt nói chuyện làm cho Vương Tử Quân và Vương Giải Phóng có chút sững sờ, mà Vương Tử Quân lúc này xem như đã hiểu được thứ gì đó, nhưng hắn vẫn im lặng uống trà chờ lão gia tử nói cho xong. Vương Giải Phóng lại căn bản không hiểu rõ ý nghĩ của bố mình, trong lòng thầm kỳ quái không hiểu bố định nói gì.

- Người bạn cũ của tôi nói những chuyện về cậu.

Lão gia tử dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Tử Quân, biểu hiện rất hài lòng, nhưng câu nói này lại làm cho Vương Tử Hoa kinh ngạc không thôi.

Người được lão gia tử gọi là bạn cũ thì Vương Tử Hoa biết đối phương có cấp bậc như thế nào, một tồn tại như vậy lại đặc biệt vì Vương Tử Quân mà đến tỉnh Chiết Giang, ý nghĩa của nó là thế nào thì không cần nói cũng biết.

Chính Vương Tử Hoa nhỏ hơn Vương Tử Quân vài tuổi nhưng chỉ đang lật đật ở cấp phòng mà thôi.

Vương Tử Quân thấy lão gia tử không nói tiếp thì cười:

- Có phải là vì chuyện sang năm hay không?

Chuyện sang năm? Vương Tử Hoa không thể nào hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì, nhưng Vương Giải Phóng biết tuyến trên đang cố ý để cho các vị bí thư thị ủy thành phố phát triển kinh tế tiến vào trong ban ngành thường ủy, sự kiện này đã được nhiều người tuyên truyền, cũng có không ít người bắt đầu hoạt động.

Vương Giải Phóng là một trong những vị lãnh đạo tỉnh ủy, lão đã gặp không ít người kéo đến tìm hiểu tin tức, thế nhưng lão cũng không quá đặt nặng sự việc này. Bây giờ nghe lão gia tử nói, Vương Giải Phóng chợt nghĩ đến một vấn đề, đó là cháu mình muốn tiến lên.

Thường ủy tỉnh ủy, đây là một vũng nước đục.

- Bạn cũ của ông nói những gì?

Vương Tử Quân rót trà cho lão gia tử, sau đó dùng giọng nhẹ nhàng nói:

- Ông, có phải là cháu rất đáng tiền không?

- Ha ha ha, tiểu tử này đúng là, con cái đã lớn rồi mà vẫn còn bộ dạng như vậy.

Lão gia tử dù phê bình Vương Tử Quân nhưng gương mặt vẫn là nụ cười vui vẻ khó che giấu.

Vương Tử Hoa ở bên cạnh chú tâm lắng nghe, hắn chưa từng nghĩ đến sự việc này, bây giờ nó rơi lên người Vương Tử Quân.

Nụ cười của ông cụ chậm rãi trở nên ngưng trọng, lão uống một ngụm trà rồi mới nói:

- Cháu có giá trị rất cao.

- Bên kia nói chỉ cần lần này cháu thoát khỏi cạnh tranh, bọn họ sẽ bảo đảm hai năm sau cháu tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, đồng thời còn có thể cho bố cậu tiến lên một bước ngay bây giờ.

Giọng nói của Vương lão gia tử tuy không quá cao thế nhưng lại giống như một vầng trăng sáng soi sáng cả không gian.

Hai năm sẽ đẩy Vương Tử Quân lên thường ủy tỉnh ủy, còn làm cho Vương Quang Vinh tiến lên một bước, thật sự đã là quá đủ rồi.

Nếu không tham gia quá trình tranh chấp lần này, như vậy thì Vương Quang Vinh sẽ tiến lên một bước, điều này thật sự là hấp dẫn lớn với Vương gia.

Dù Vương gia ở tỉnh Chiết Giang xem như là gia tộc có quyền, nhưng dù sao cũng chỉ là ở tỉnh Chiết Giang mà thôi, nếu như không có Lâm Trạch Viễn, Vương Quang Vinh căn bản không thể nào chạy ra khỏi Chiết Giang, không nói đến việc tiến lên một bước.

Bây giờ cơ hội tiến lên một bước mở trước mặt Vương gia, nếu thật sự là có cơ hội thì không nói làm gì, nhưng bây giờ chỉ cần Vương Tử Quân gật đầu, hai thứ tốt sẽ chui vào túi áo.

Vương Giải Phóng thật sự có chút động tâm, không quan tâm vị trí hiện tại của anh mình là rất tốt, nếu như tiến thêm một bước thì căn bản là hơn chứ không kém, vị trí sẽ khác hẳn.

- Bố, người kia nói có chuẩn không?

Vương Giải Phóng có chút do dự rồi dùng giọng không yên hỏi.

Vương lão gia tử lúc này đặt hết tâm tư lên người Vương Tử Quân, chợt nghe Vương Giải Phóng lên tiếng, thế là trừng mắt nói:

- Cậu cảm thấy bạn cũ của tôi chạy từ xa đến chủ yếu là tìm vui thôi sao?

Thật ra sau khi Vương Giải Phóng nói ra thì có chút hối hận, nhưng sự kiện này liên quan quá lớn, lão thật sự không nhịn được phải xác nhận rõ ràng. Lúc này lão gia tử mở miệng trách mắng, lão lại cảm thấy thả lỏng hơn.

Vương Giải Phóng có thể căn cứ vào lời nói của lão gia tử để thấy sự việc căn bản là cực kỳ chắc chắn, nếu Vương Tử Quân đồng ý, thực lực của Vương gia sẽ tăng tiến mạnh mẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK