Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Triệu Đức Lập căn bản không còn quan tâm đến cái gì gọi là tiền công, hắn quan tâm đến bản thân của mình. Chỉ là hắn biết nếu như Liêu Dung Hoa không đồng ý, như vậy hắn dù có nói toạc ra cũng không có tác dụng gì.

- Vậy phải làm thế nào?

- Xử lý cho tốt, dùng chìa khóa để mở khóa, nếu muốn mở khóa ở huyện Hồ Đông, phải đi tìm thượng cấp của bọn họ, là lãnh đạo thành phố La Nam.

Liêu Dung Hoa nói đến đây thì vẻ mặt xuất hiện nụ cười nhạt.

Tìm lãnh đạo thành phố La Nam? Triệu Đức Lập chợt vui vẻ, hắn vỗ đùi nói:

- Chuyện đơn giản như vậy sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Anh Liêu, tôi nghe nói anh có quan hệ rất tốt với bí thư Vương của thành phố La Nam, anh có thể phối hợp một chút không?

Liêu Dung Hoa nhìn gương mặt chờ mong của Triệu Đức Lập, trong lòng xuất hiện ba chữ “ ngu như heo “, nhưng hắn không nói ra mà cười lạnh:

- Anh nghĩ xem thành phố La Nam đã thả anh ra, bây giờ lại muốn bắt giữ, là vì cái gì?

- Vì cái gì?

Triệu Đức Lập thật sự có chút hoảng hốt, nhưng hắn không nhịn được phải hỏi.

- Tất nhiên là vì lãnh đạo thành phố Đông Bộ đã thay đổi tâm tư, nếu không thì huyện Hồ Đông tối qua tiễn anh đi như khách quý, sao bây giờ lại phái cảnh sát đến bắt người?

Liêu Dung Hoa nâng ly nước lên uống một ngụm rồi thản nhiên nói.

Dù Triệu Đức Lập không quá quen thuộc với phương diện chính trị, thế nhưng hắn vẫn hiểu ai là người chủ trì công tác ở thành phố La Nam, nhưng hắn đang gây khó cho mình thật sao? Nếu thật sự như vậy thì Liêu Dung Hoa không bán mình đi à?

Liêu Dung Hoa giống như nhìn ra được tâm tư của Triệu Đức Lập, hắn cười hì hì nói:

- Anh Triệu, có một thứ anh nên bỏ vào trong lòng, Liêu Dung Hoa tôi là người làm ăn kinh doanh, thứ tôi coi trọng cũng không phải là tiền, mà chính là tình anh em. Anh yên tâm, tôi chưa từng bao giờ bán anh em của mình cả.

- Đúng vậy, ai mà không biết anh Liêu là người trượng nghĩa.

Triệu Đức Lập có chút khinh thường lời nói đầy tự tin của Liêu Dung Hoa, thế nhưng lúc này Liêu Dung Hoa là người giúp đỡ hắn khá mạnh, dù hắn có ý nghĩ như vậy cũng không thể nói ra.

- Anh biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?

Liêu Dung Hoa chợt thay đổi chủ đề, hắn thản nhiên hỏi.

- Ngày bao nhiêu? Không phải là ngày mười hai tháng mười ba âm lịch sao?

Triệu Đức Lập sờ sờ lên đầu rồi dùng giọng kỳ quái nói.

- Đã sắp đến tết rồi, tôi nói cho anh biết, hôm nay là thời điểm thành phố Đông Bộ mở tiệc chúc tết, các nhân sĩ nổi tiếng ở thành phố Sơn Viên đều tham gia. Chỉ cần anh đứng trên bữa tiệc này để chất vấn hoàn cảnh đầu tư ở thành phố La Nam, tôi tin tưởng anh sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Liêu Dung Hoa nói ra kế hoạch của mình thì vẻ mặt có vài phần đắc ý. Thành phố La Nam tổ chức bữa tiệc chúc tết như vậy là có ý gì? Đơn giản là muốn quảng cáo tuyên truyền về thành phố La Nam, chính mình cho ra chiêu thức như vậy, dù Vương Tử Quân có không cam lòng thì cũng không thể làm gì được Triệu Đức Lập.

Vì những loại người như Triệu Đức Lập mà làm cho Vương Tử Quân mất hứng, đây rõ ràng là một sự kiện không hay. Nhưng lúc này Liêu Dung Hoa căn bản không còn biện pháp nào khác, ai bảo tiền của hắn luôn là có vào mà không ra?

- Giám đốc Liêu, tôi phải đi đây, phải đi đến tham gia bữa tiệc chúc tết của bọn họ.

Triệu Đức Lập hưng phấn quay đầu đi ra bên ngoài.

Liêu Dung Hoa hừ một tiếng rồi khẽ nói:

- Anh làm sao vậy? Làm việc gì cũng phải tỉnh táo, anh hấp tấp như vậy, tôi có thể yên tâm cho anh đi đến đó sao?

Liêu Dung Hoa vừa nói vừa đưa một thiếp mời cho Triệu Đức Lập:

- Anh cầm theo thiếp mời này, nếu không anh căn bản không thể nào được đi vào cửa chính của bữa tiệc chúc tết của thành phố La Nam.

Triệu Đức Lập nhận thiếp mời, sau đó mới vui vẻ đi về phía cửa. Hắn thầm nghĩ lần này chính mình rõ ràng là trời cao biển rộng, đám người huyện Hồ Đông không cam lòng nhưng chỉ sợ cũng chỉ là ngậm đắng nuốt cay mà thôi.

Triệu Đức Lập càng thêm vui vẻ, hắn đi ra khỏi cửa, vừa vặn gặp mặt nữ thư ký eo thon mông nở của Liêu Dung Hoa. Nữ thư ký nghiêng người xuống chào hỏi, thế là hắn thuận tay sờ lên mông nàng một cái.

...

Vương Tử Quân và Lý Quý Niên rất bận rộn, khi khách đến liên tục thì nhân viên công tác của thành phố La Nam cũng tối mặt mày. Lý Quý Niên và Vương Tử Quân cùng với các lãnh đạo ban ngành chức năng đứng đón khách bên ngoài, mặc kệ bọn họ có thân phận gì, vương tử quân đều bắt chặt tay thăm hỏi, lại đưa bọn họ vào bên trong. Tất nhiên tình huống xảy ra là liên tục bắt tay người này đến người khác, liên tục mỉm cười, cũng liên tục nói:

- Mời ngài vào bên trong ngồi nghỉ, lát nữa chúng ta uống vài ly chung vui.

Vương Tử Quân mở miệng rất có quy cách, lại có hành vi phù hợp, Lý Quý Niên ở bên cạnh thấy vậy càng thêm bội phục vài phần.

Những vị khách đến tham gia căn bản là rất nể tình đám lãnh đạo thành phố La Nam tự mình ra đón khách, những tinh anh thương trường xuất thân từ thành phố La Nam đã càng tràn đầy kính sợ với các quan viên bình thường, huống hồ đây là lãnh đạo thành phố của mình.

Đám người rời khỏi thành phố Đông Bộ để phát triển cũng nhanh chóng thu hồi cái đuôi kiêu ngạo của mình. Dù bọn họ rời khỏi thành phố La Nam bằng cách nào, thế nhưng vẫn còn người thân ở lại quê hương, biết đâu sẽ có ngày có việc phát sinh và phải nhờ vã những người này thì sao?

- Trưởng phòng Lý, có phải một thời gian rồi ngài chưa đến thành phố La Nam phải không? Chủ tịch Lý của chúng tôi luôn mong chờ có ngày anh về quê uống vài ly chung vui.

Khi phó phòng lâm nghiệp tỉnh Sơn Nam là Lý Chấn Viễn đi đến thì Vương Tử Quân cười cười chào hỏi.

Lý Chấn Viễn là một trong những cán bộ nổi bật đi ra từ thành phố La Nam, tuy bây giờ chỉ là phó phòng thường vụ, thế nhưng lại có cấp bậc phó sở, cũng xem như là người có thực quyền ở phòng lâm nghiệp sở nông nghiệp tỉnh Sơn Nam.

- Ha ha ha, bí thư Vương, tôi cũng rất muốn quay về, thế nhưng thật sự không có được nhiều thời gian, thế cho nên chỉ hận một ngày không được hơn ba mươi giờ.

Lý Chấn Viễn rất khách khí với hai người Vương Tử Quân và Lý Quý Niên, sau khi bắt tay thì cười hì hì nói.

Lý Quý Niên thấy bên cạnh không có người thì mở miệng trêu chọc:

- Anh Lý, anh cũng đừng phàn nàn không có thời gian, chẳng lẽ anh chưa nghe nói thời gian giống như phụ nữ, chỉ cần muốn chen vào thì sẽ có sao?

- Hay cho Lý Quý Niên, mới hai ngày không gặp mà học vấn đã tăng trưởng đến mức như vậy rồi.

Lý Chấn Viễn cũng đã quen nói đùa với Lý Quý Niên, thế cho nên thấy Lý Quý Niên mở miệng như vậy thì vung tay đấm cho một cái.

- Bình thường, bình thường mà thôi, hì hì, nếu so với trưởng phòng Lý thì còn kém nhiều lắm.

Lý Quý Niên nói rồi đưa Lý Chấn Viễn vào trong đại sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK