Vương Tử Quân bấm số điện thoại của Lỗ Kính Tu, sau đó dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Lỗ Kính Tu có thái độ càng thêm thân mật với Vương Tử Quân hơn trước, nhưng bên trong đó cũng có vài phần tôn trọng. Khi Đậu Minh Đường tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, mối quan hệ giữa ba người bọn họ càng thêm mật thiết. Vương Tử Quân là người biết rõ về Lỗ Kính Tu, mà Lỗ Kính Tu cũng không phải không hiểu rõ Vương Tử Quân, sau khi Vương Tử Quân đẩy Đậu Minh Đường tiến lên, hắn cảm thấy cực kỳ khâm phục.
Tuy Lỗ Kính Tu hận không thể làm người thay mặt cho Đậu Minh Đường, thế nhưng hắn cũng biết mình đến Nam Giang với thời gian quá ngắn, căn bản có chênh lệch quá lớn với Đậu Minh Đường, căn bản không thể tiến lên. Nếu hắn hâm mộ ghen ghét Đậu Minh Đường, không bằng làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, hai bên đồng tâm hiệp lực và tích lũy quan hệ, lại thuận tiện vẽ ra vài phần lý lịch đẹp cho mình.
Dưới sự nhiệt tình đồng ý của Lỗ Kính Tu, hai người nói thêm vài câu, sau đó Vương Tử Quân khẽ nói:
- Hôm nay tôi nhận được báo cáo của thành phố Lâm Hồ về vụ hỏa hoạn ngày 12/7, anh cảm thấy thế nào?
- Trước mắt tôi còn chưa nhận được báo cáo này.
Lỗ Kính Tu nghe Vương Tử Quân nói về thành phố Lâm Hồ, hai mắt không khỏi híp lại. Hắn cẩm thấy lúc này sắp nổi lên tác dụng của Vương Tử Quân.
Nếu nói trong một ban ngành thì đơn vị nào làm cho người ta phiền lòng nhất? Tất nhiên sẽ có được nhiều đáp án, thế nhưng ít nhất trong số các đáp án đó phải có mặt phòng văn thư.
Đồng Việt Nhiên ngồi sau bàn làm việc của mình, tối nay hắn có một cuộc hẹn, thế là không khỏi càng thêm trông mong thời gian tan tầm. Nhưng chiếc đồng hồ treo trên tường giống như cứ mãi đối nghịch với hắn, hắn càng nhìn đồng hồ thì thấy thời gian trôi qua càng thêm chậm.
"Đúng là đối nghịch với mình!"
Đồng Việt Nhiên cảm thấy không được thoải mái, thế là không khỏi mắng một câu, sau đó lại bắt đầu cúi đầu xem xét tài liệu. Trước kia hắn thì vào làm công chức của phòng văn thư, mẹ hắn thấy con trai được vào công tác trong đơn vị tỉnh ủy, thế là không khỏi tỏ ra cực kỳ hãnh diện.
Nhưng sau khi tiến vào phòng văn thư thì Đồng Việt Nhiên phát hiện sự việc cũng không giống như suy nghĩ của mình. Hắn nghĩ đến những người bạn cùng thi vào công tác trong các đơn vị tỉnh ủy của mình, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ ghen ghét.
Trước kia những người bạn cũ cũng giống như mình, nhưng bây giờ bọn họ đang đi theo bên cạnh các vị lãnh đạo tỉnh, tuy bây giờ còn chưa có chức vụ gì cụ thể, thế nhưng dù là đi đến đâu cũng phải có người ngước lên nhìn.
Đồng Việt Nhiên công tác ở phòng văn thư, mỗi ngày ngoài tiếp kiến đám người đến kêu oan, căn bản giống như không còn việc gì khác. Hơn nữa công tác này căn bản là rất vụn vặt, đôi khi đến tối còn phải tăng ca chưa được về.
Khi Đồng Việt Nhiên cảm thấy không cam lòng thì chợt ngẩng đầu lên, phát hiện đã đến sáu giờ. Hắn chợt cảm thấy hưng phấn, không khỏi thầm nghĩ nửa giờ sau mình có thể đi được rồi.
Khi Đồng Việt Nhiên đang nóng lòng thu dọn đồ đạc, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó một người đàn ông nhìn giống như không phải là người ở thành phố Đông Hồng đẩy cửa đi vào.
Khi công tác thì Đồng Việt Nhiên có hứng thú rèn luyện ánh mắt của mình, hắn nhìn vào cách ăn mặc của người đến phòng mình, có thể phân biệt được người ta đến từ nơi nào. Tuy tỉ lệ thành công của hắn là không lớn, thế nhưng như vậy cũng làm cho hắn cảm thấy công tác của mình có chút thú vị.
- Đồng chí, đây là phòng văn thư tỉnh ủy có phải không?
Người đàn ông nói rất bình thản, không hề giống như những người vừa đi vào đã có tâm tình kích động, điều này không khỏi làm cho Đồng Việt Nhiên sinh ra hảo cảm.
Có lẽ là một vụ án không khó giải quyết, khi nghĩ đến một vụ án không quá mất thời gian thì Đồng Việt Nhiên càng cảm thấy ung dung thong thả hơn:
- Nơi này là phòng văn thư tỉnh ủy, ngài có chuyện gì cần được giúp đỡ sao? Mong ngài cứ nói ra.
- Tôi là Lý Kiếm Tú đến từ thành phố Lâm Hồ, tôi có một đoạn phim muốn cho ngài xem.
Người đàn ông kia vừa giới thiệu vừa lấy ra một tài liệu từ trong áo.
Lý Kiếm Tú tỏ ra lễ phép làm cho Đồng Việt Nhiên căn bản càng có hảo cảm, thế là hắn cười cười với Lý Kiếm Tú, sau đó rót một ly trà rồi cười nói:
- Ngài muốn phản ánh vấn đề gì?
- Tôi là người bị hại của vụ hỏa hoạn ngày 12 tháng 7 ở thành phố Lâm Hồ, tôi đại biểu cho hơn ba trăm hai mươi hộ dân ở khu dân cư phản ánh thành phố Lâm Hồ điều tra vụ hỏa hoạn không thực tế, vụ hỏa hoạn này căn bản không phải vì nguyê nhân liên quan đến đường dây điện, chủ yếu là do có người cố ý phóng hỏa gây nên.
Giọng nói của Lý Kiếm Tú rất bình thản thế nhưng rơi vào trong tai lại làm cho trái tim của Đồng Việt Nhiên nhảy dựng lên. Tuy hắn chỉ là một nhân viên bình thường của phòng văn thư tỉnh ủy, thế nhưng hắn căn bản hiểu rõ tình huống trong tỉnh là như thế nào.
Đám nhân viên công tác trong đơn vị khi không có việc gì làm thường cùng nhau tâm sự giao lưu trao đổi tình cảm, Đồng Việt Nhiên là một nhân viên của phòng văn thư, tất nhiên không có nhiều chủ đề để khoe khoang với chúng bạn. Dù sao thì thì những người kia căn bản mở miệng ra đều nói đến phương diện chủ tịch tỉnh kia như thế nào, vị thường ủy kia ra sao, hắn cũng không thể nói hôm nay tôi tiếp đãi một người dân đến kêu oan được.
Nhưng Đồng Việt Nhiên cũng không vì vậy mà cảm thấy tự ti, hắn thậm chí còn tự tạo nên cho mình một tư thế là người nghe hợp cách. Trong những chủ đề được mọi người bàn luận, hắn thích nhất là những chuyện về trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Vương Tử Quân.
Phải nói là đám bạn của hắn cực kỳ thích nói về Vương Tử Quân, tuy nguyên nhân chủ yếu nhất là vị trưởng phòng tổ chức kia nhận chức nắm nhân sự đã cho ra phương án cải cách và bọn họ có được cơ hội tiến lên vị trí hiện tại, thế nhưng cũng có một nguyên nhân khác chính là Vương Tử Quân có địa vị lớn lại có độ tuổi không quá lớn.
Vụ hỏa hoạn Lâm Hồ chính là một chủ đề mà một người bạn hôm qua đã nhắc đến, khi đó người kia còn giới thiệu chuyện Vương Tử Quân đến cục công an làm chứng, bộ dạng của người kia giống như thật sự được nhìn thấy trưởng phòng Vương đến cục công an Lâm Hồ vậy.
Mặc dù Đồng Việt Nhiên có chút hoài nghi về tính chân thực của câu chuyện này, thế nhưng hắn nghe vào tai mà cảm thấy sung sướng không thôi.
Nhưng Đồng Việt Nhiên thật sự không ngờ bây giờ lại có người đến kêu oan về vụ hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ. Hắn nhìn gương mặt người đàn ông trung niên bình tĩnh trước mặt, thế là trong đầu chợt sinh ra một ý nghĩ "chuyện lớn rồi".
Chẳng qua ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu nhưng động tác của Đồng Việt Nhiên cũng không bị ảnh hưởng, hắn nhìn thoáng qua Lý Kiếm Tú rồi trầm giọng nói:
- Đồng chí, tôi đã ghi nhớ nội dung phản ánh của anh, mong ngài để lại phương thức liên lạc, tôi có thể thông báo cho ngài bất cứ lúc nào.