Biểu hiện vội vàng xao động như vậy trong mắt người hữu tâm sẽ là không quá tốt, khi thế cục càng ngày càng khó khống chế, rất nhiều người ý thức được Đoạn Văn Đống đã đến thời kỳ cuối khi chủ trì công tác, nói chung là tương lai xa vời.
Lúc này hành động của cục công an thành phố Đông Hồng dưới sự thúc đẩy của Đoạn Văn Đống căn bản là không có hiệu quả gì, liên tục có nhiều vụ án xảy ra, càng có nhiều chuyện ảnh hưởng đến trật tự trị an xã hội được phát sinh.
Lãnh đạo thị ủy căn bản không hài lòng, lãnh đạo thượng cấp căn bản không hài lòng, điều này làm cho Đoạn Văn Đống giống như đang ngồi trên miệng núi lửa. Lúc này sở dĩ hắn còn chưa bị thay thế cũng là vì có một số người đang chờ thái độ của bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân. Nếu như bí thư Vương tỏ thái độ không tiếp tục giúp đỡ Đoạn Văn Đống, như vậy xử lý Đoạn Văn Đống chỉ là một câu nói mà thôi; nếu bí thư Vương tiếp tục ủng hộ, Đoạn Văn Đống căn bản còn có thêm chút thời gian chủ trì công tác. Thế nhưng dù thế nào thì căn cứ vào phương diện lo lắng đến an toàn của nhân dân, bí thư Vương sẽ không vì một Đoạn Văn Đống mà làm cho công tác của mình thêm bị động.
- Tiểu Miêu, anh Đoạn vừa rồi nổi giận với ai vậy?
Trong văn phòng cục công an thành phố Đông Hồng, một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi cầm một phần văn kiện đi vào nói với một nữ cảnh sát trẻ tuổi.
Nữ cảnh sát có tướng mạo bình thường nhưng lại tràn đầy sức sống thanh xuân, vì vậy nhìn qua căn bản rất hợp mắt. Nàng khẽ cười nói:
- Còn có thể là ai nữa? Là mắng cục trưởng Đồ, nói cục trưởng Đồ bất lực công tác, phê bình cục trưởng Đồ một chặp.
- Hừ, hắn ta còn dám phê bình cục trưởng Đồ?
Tên cảnh sát kia tỏ ra không thèm quan tâm:
- Cũng không biết mình đang làm chuyện gì, không có năng lực thì đừng nên ôm việc. Nhưng như vậy cũng tốt, anh ta nên phê bình cục trưởng Đồ một chút, nếu không sau này cũng chẳng còn cơ hội. Thế cục trưởng Đồ phản ứng thế nào?
- Anh Trần, anh quan tâm điều này làm gì? Chẳng lẽ anh còn có ý kiến gì sao? Tôi nói cho anh biết cũng được thôi, thế nhưng anh phải mời tôi một bữa cơm mới được.
Tiểu Miêu mở miệng nói với vài ba phần hương vị làm nũng.
Anh Trần căn bản là rất hào phóng với lời yêu cầu của nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt:
- Hừ, có là gì chứ, cô muốn ăn gì, anh mời!
- Đây là anh nói đấy nhé, tôi sẽ phải làm thịt anh một bữa mới được. À, anh mời tôi ăn một bữa ăn ngon là xong, hai ngày nay cũng có hơi buồn.
Tiểu Miêu cũng không mở miệng sư tử để cắn người, nàng nói ra một yêu cầu không lớn không nhỏ, sau đó lại nói tiếp:
- Cục trưởng Đồ cũng không nổi giận, mãi cúi đầu tiếp nhận phê bình, lại nói vài câu cho đám đồng sự đang tham gia công tác. Anh ấy nói rằng không bắt được phần tử phạm tội cũng không phải là vì lỗi của các đồng chí, dù sao thì các đồng chí trong đơn vị cũng đang bám địa bàn theo đúng như quy định.
- Hừ, anh Đoạn cũng xem như là một người tốt.
Anh Trần trầm ngâm giây lát rồi nói.
Là một người tốt, cái này cũng không phải là đánh giá gì hay trong quan trường. Người tốt là cái gì? Đại đa số trường hợp thì người tốt chỉ để cho người ta ức hiếp mà thôi, hơn nữa trên quan trường trước nay không có ai đồng tình với người tốt.
Trong mắt một số người thì người tốt càng là bậc thang cho bọn họ đạp lên và tấn chức, là đá kê chân của vô số người. Tiểu Miêu tuy mới công tác được một hai năm thế nhưng vẫn hiểu những lời đánh giá như vậy của anh Trần.
Nhưng Tiểu Miêu cũng không nói lời nào, những chuyện này căn bản quá xa xôi với nàng. Lúc này điều quan trọng nhất của nàng chính là giải quyết cấp bậc phó khoa của mình.
- Cục trưởng Đồ.
Khi Tiểu Miêu đang suy nghĩ mông lung thì anh Trần trước mặt chợt nở nụ cười, sau đó xê dịch người đứng ra bên ngoài, cũng không quên cúi người xuống khá thấp chào hỏi.
Tiểu Miêu là người cực kỳ nhanh nhạy, nàng vội vàng nhìn ra sau lưng, thấy phó cục trưởng Đồ Thăng Khuê đang đi về phía mình. Khi thấy bộ dạng nịnh hót của anh Trần thì Đồ Thăng Khuê khoát tay áo nói:
- Tiểu Trần, hai ngày nay văn phòng có chút bận rộn, cậu cần quan tâm một chút. Đặc biệt là chỗ của cục trưởng Đoạn, càng phải lưu tâm nhiều hơn, cố gắng giải quyết ưu phiền cho lãnh đạo.
- Cục trưởng Đồ cứ yên tâm, tôi biết rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ chờ đợi sắp xếp của ngài.
Tiểu Trần trả lời làm cho Tiểu Miêu chợt ngây cả người, cục trưởng Đồ rõ ràng lại sắp xếp người giải ưu phiền cho cục trưởng Đoạn, Tiểu Trần vì sao lại nghe theo lời sắp xếp của cục trưởng Đồ? Đang cố gắng tỏ ra tôn trọng Đồ Thăng Khuê sao?
Đồ Thăng Khuê tiếp tục cất bước, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của câu nói nịnh hót vừa rồi. Hắn khẽ cười rồi gật đầu:
- Tiểu Trần, làm rất tốt, tôi thấy cậu công tác rất tốt.
Đồ Thăng Khuê nói rồi cất bước đi ra, ngay sau đó ở trong hai văn phòng ở phía sau lưng hai người Tiểu Miêu có nhiều người chạy ra chào hỏi cục trưởng Đồ, ai cũng nở nụ cười nịnh nọt.
Đồ Thăng Khuê thật sự rất có phong thái của lãnh đạo, hắn chào hỏi đám nhân viên văn phòng, sau đó cất bước bỏ đi. Tiểu Trần vốn hy vọng Đồ Thăng Khuê nói thêm vài câu, thế nhưng thấy tình hình bị đám nhân viên kia làm rối loạn, thế là thầm mắng một câu:
- Con bà nó một đám nịnh hót, khi khác thì không chạy ra, bây giờ lại túa ra cả bầy.
Tiểu Miêu cũng không lên tiếng với lời mắng mỏ của Tiểu Trần, tuy lúc này nàng cảm thấy lời nói của anh Trần là không sai, thế nhưng nếu nàng mở miệng không chú ý, chỉ sợ sau này bị đối phương bán đi lúc nào không biết.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, anh Trần cũng không còn tỏ ra hùng hổ như vừa rồi, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Tiểu Miêu, tỏ ý để Tiểu Miêu tiếp điện thoại.
Tiểu Miêu nhanh chóng đi đến chiếc điện thoại bên cạnh anh Trần, nàng cầm điện thoại nói hai câu, sau đó dùng giọng kinh ngạc nói:
- Anh nói gì? Lập lại lần nữa xem?
Điện thoại bên kia không biết nói gì đó mà Tiểu Miêu nhanh chóng tốc ký, một phút sau nàng dừng bút nói:
- Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo cho lãnh đạo.
Anh Trần căn bản là người hiểu rõ Tiểu Miêu, biết rõ định lực của cô gái này là không tệ, bây giờ lại thất thố, nhất định là có vấn đề gì lớn. Hắn vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Có án giết người, Phục Đại Thành đã chết.
Giọng nói của Tiểu Miêu có chút run rẩy.
- Không phải chỉ là một vụ hung sát thôi sao, cô cũng đừng căng thẳng như vậy.
Lúc đầu anh Trần còn không quan tâm, thế nhưng ngay sau đó hắn đã phục hồi tinh thần lại, hắn giật mình hỏi:
- Cô nói sao? Phục Đại Thành chết sao?
- Đúng, là Phục Đại Thành, vừa rồi có điện thoại gọi đến trung tâm của cảnh sát, Phục Đại Thành bị người ta giết chết ở tại nhà.
Tiểu Miêu nói đến đây thì cầm lấy bản ghi chép chạy ra ngoài.
- Tiểu Miêu, cô chờ chút.
Anh Trần chợt cản Tiểu Miêu ở lại:
- Cô chờ tôi một chút.