- Còn chuyện vợ của tôi có thực lực kinh tế hay không, vì có liên quan đến vài điều cơ mật, thế nên tôi không tiện nói ra, vì bây giờ tôi còn chưa có quyền hạn như vậy. Nhưng các anh có thể đi điều tra.
Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một phần tài liệu trong ngăn kéo:
- Đây là những giấy tờ liên quan đến thủ tục mua bán đồng hồ, bí thư Mục có thể mang theo một phần.
Giấy tờ xác nhận mua bán đồng hồ đều là tiếng nước ngoài, Triệu Quân Dũng thật sự cảm thấy rất thất lạc, hắn đờ đẫn tiếp nhận, ánh mắt lại nhìn thoáng qua bí thư Mục.
Vẻ mặt của bí thư Mục đã nhanh chóng biến đổi, chuyển thành vẻ tươi cười. Hắn chợt cười lớn nói:
- Bí thư Vương, ngài thành khẩn thẳng thắn như vậy thật sự là xua mây mù thấy trăng sáng. Khi đến đây tôi còn có vài phần lo lắng bận tâm, bây giờ xem ra đó chỉ là lo buồn vô cớ, thật sự là lo lắng hão huyền, ha ha ha.
- Cám ơn bí thư Mục đã tín nhiệm với tôi, chuyện này vốn là tôi nên chủ động báo cáo với lãnh đạo, nhưng lần này bí thư Mục đến xem như ném cho tôi một ân tình lớn. Nếu như bí thư Mục có rảnh, tối nay xin cho tôi chút thời gian, kính mong được mời lãnh đạo vài ly.
Chỉ sau khoảnh khắc thì thì Vương Tử Quân và Mục Hoài Trụ lại ngồi cùng một chỗ giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại, cả hai người đều là nói nhảm, thế nhưng tiếng cười lại liên tục vang lên trong phòng.
Sau khi nói chuyện thêm một lát, Mục Hoài Trụ chợt khẽ nói:
- Bí thư Vương, tuy chúng tôi nhận được những chứng cứ thuyết phục từ trong tay ngài, thế nhưng chúng tôi sẽ vẫn phải điều tra rõ ràng về tình huống tài sản của chị nha. Đợi đến khi tất cả rõ ràng, chúng ta sẽ cùng nhau uống vài ly.
- Vậy thì làm phiền bí thư Mục hao tâm tổn trí rồi.
Vương Tử Quân nói rồi cùng đứng lên với Mục Hoài Trụ, hai người cùng cười nói đi ra ngoài cửa.
- Bí thư Vương xin dừng bước!
Đi đến bậc cầu thang thì Mục Hoài Trụ dùng giọng khách khí nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Bí thư Mục, ngài là khách quý của thành phố La Nam, bây giờ lại không có thời gian uống với tôi vài ly, dù thế nào thì tôi cũng phải tiễn chân ngài để biểu đạt tình hữu nghị giữa hai chúng ta chứ?
Lúc này ngoài hành lang xuất hiện nhóm thường ủy thị ủy Kim Điền Lạc, bọn họ túm tụm vây quanh Vương Tử Quân, tình hình tiễn chân Mục Hoài Trụ đi xuống thật sự giống như sao sáng quanh trăng.
- Bí thư Mục, ngài còn có công tác cần, lần này xem như xong, đến khi mọi việc hoàn công, ngài cũng đừng chối từ đấy nhé?
Vương Tử Quân bắt tay Mục Hoài Trụ, sau đó dùng giọng thắm thiết nói.
Mục Hoài Trụ mở miệng rất hào khí:
- Bí thư Vương, khi anh đến thành phố Sơn Viên, tôi nhất định sẽ chiêu đãi ngài thật tốt, ngài cứ yên tâm.
Khi hai người trò chuyện với nhau, vài tên lái xe từ trong phòng đi đến, đi đầu là Lý Đức Trụ, hắn nhìn thấy nhóm người Triệu Quân Dũng thì định quay đầu đi.
- Đức Trụ, cậu đến đây một chút.
Vương Tử Quân thấy Lý Đức Trụ thì khẽ vẫy tay nói.
Triệu Quân Dũng thấy Lý Đức Trụ thì đỏ mắt giống như kẻ thù gặp mặt nhau, nhưng bây giờ sự kiện Vương Tử Quân đeo đồng hồ tiền triệu cũng không còn đơn giản nữa, điều này làm hắn thật sự rất thất lạc.
- Bí thư Vương.
Lý Đức Trụ nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng chào hỏi.
- Tôi nghe nói hôm nay cậu tiếp xúc báo cáo thì đã có thái độ không tốt với chủ nhiệm Triệu, có phải không?
Vương Tử Quân nhìn Lý Đức Trụ rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
Lý Đức Trụ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt sợ hãi, vì trong nhóm lãnh đạo thành phố La Nam thì hắn chỉ sợ mỗi một mình Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nghiêm mặt lên tiếng, hắn thật sự cảm thấy căng thẳng.
- Bí thư Vương, tôi...Điều này...
Lý Đức Trụ vừa muốn nhận thì đã bị Vương Tử Quân ngăn cản:
- Không cần bày biện nhiều lý do, phối hợp với tổ điều tra là nghĩa vụ và là công tác của cậu, cậu nói ồn ào với các đồng chí tổ điều tra là không đúng.
Vương Tử Quân nhìn Lý Đức Trụ rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
- Mau xin lỗi chủ nhiệm Triệu của tổ điều tra cho tôi.
- Bí thư Vương, đây cũng không phải việc gì lớn, hay là thôi đi, thật ra cũng không có gì cả.
Thấy Vương Tử Quân như vậy thì Mục Hoài Trụ là tổ trưởng tổ điều tra, hắn vội vàng dùng giọng khách khí nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Chuyện này bí thư Mục ngài không truy cứu nhưng tôi nhất định phải cho tiểu tử này biết trời cao đất rộng, phải như vậy mới có lợi cho sự phát triển của cậu ấy.
Lý Đức Trụ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại nhìn thoán qua bốn phía, khi thấy những người khác căn bản không cầu tình cho mình, thế là chỉ có thể nói với Triệu Quân Dũng:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi sai rồi, hôm nay tôi không nên chống đối ngài, càng không nên lấy cái quần của vợ ngài ra so sánh. Tôi chỉ là vô tâm mà thôi, chỉ vì văn hóa thấp kém, khi đó lại quá gấp gáp, thế cho nên mới lấy cái quần của vợ ngài ra làm ví dụ, căn bản cũng không có ý nghĩ gì khác...
Vẻ mặt Triệu Quân Dũng chợt đỏ bừng, trước đó Lý Đức Trụ nói về chuyện cái quần của vợ trước mặt đồng nghiệp đã làm cho hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, bây giờ đứng trước mặt đám lãnh đạo thành phố La Nam thì tiểu tử kia vẫn nói như vậy, thật sự là khinh người quá đáng. Hai ngày qua lỗ tai Triệu Quân Dũng thật sự rất thính, dù là bất kỳ hiện tượng gió thổi cỏ lay cũng không thoát đi được, hắn căn bản không cần nhìn cũng biết đám người chung quanh đang cúi người che giấu nụ cười điên cuồng.
Triệu Quân Dũng thật sự cảm thấy phẫn nộ, nhưng hắn thật sự không thể nổi nóng vào lúc này. Bây giờ người ta xin lỗi mình, nếu như mình lại nổi nóng, chính mình rõ ràng là người thất lễ.
- Sau này tôi nhất định sẽ học tập, mỗi ngày sẽ chăm chú học tập tri thức khoa học, sẽ không lấy cái quần cùa vợ ngài ra nữa...
Lý Đức Trụ lại tiếp tục nói, âm thanh trầm bổng vang lên trong tai Triệu Quân Dũng.
Kim Điền Lạc nghe những lời xin lỗi không ra gì của Lý Đức Trụ mà thật sự cố gắng lắm mới có thể không cười. Tiểu tử Lý Đức Trụ này thật sự là quá xấu, học tập cái gì thì không đáng nói, nhưng mỗi ngày lại học tập không lấy cái quần của vợ người ta ra, điều này sao có thể làm cho chủ nhiệm Triệu chịu nổi sao?
Kim Điền Lạc không bật cười nhưng không có nghĩa là người khác không cười, Đổng Trí Tân xì cười một tiếng, sau đó hắn nhanh chóng ho khan, vừa ho vừa giải thích:
- Các vị, xấu hổ quá, hôm nay tôi bị viêm họng.
Lúc này Mục Hoài Trụ cũng buồn cười nhưng căn bản là không thể cười, dù sao thì Triệu Quân Dũng cũng là thuộc hạ của hắn. Lúc này nếu hắn cười, chỉ sợ sẽ làm tổn hại hình tượng thuộc hạ của mình. Vì vậy hắn cố gắng chịu đựng, cố gắng nghĩ đến những điều không hay, thế nên vẻ mặt vẫn bảo trì được sự nghiêm túc.
So sánh với Mục Hoài Trụ thì vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm nghiêm túc, nhưng trong lòng hắn thật sự rất muốn cười. Hắn gọi Lý Đức Trụ đến chỉ là ý nghĩ tức thời, dù sao thì Triệu Quân Dũng người ta cũng là khách, mà Lý Đức Trụ lại là người nhà của mình. Trước đó hai người xích mích với nhau giống như hai đứa trẻ đánh nhau, hai bên người lớn đều kéo đến đông đủ, bình thường đều phải mở miệng phê bình con mình.
Trong mắt Vương Tử Quân thì Lý Đức Trụ cũng giống như con mình.
Nhưng Vương Tử Quân thật sự không ngờ Lý Đức Trụ chạy đến xin lỗi chủ nhiệm Triệu lại bày ra trò vui như thế này.