Hội nghị tọa đàm kết thúc, thật sự còn có vài doanh nghiệp nhanh chóng chứng thực chỉ thị của chủ nhiệm Lê Gia Luận. Mọi người mở miệng nói lời sắt son, đó chính là bọn họ sẽ ép cho đám khốn kiếp ở thành phố Tam Hồ biết tay.
Nếu không phải có một xí nghiệp có quan hệ không tệ báo cáo lại tin tức này cho Vương Tử Quân, chỉ sợ hắn vẫn chưa hay biết gì. Sau khi nghe qua sự kiện kia thì cảm giác đầu tiên của hắn chính là thật sự hết giận, nói thật ra hắn cảm thấy rất sướng vì những lời nói và cách làm của Lê Gia Luận.
Vương Tử Quân cũng mất nhiều tâm tư về phương diện thành phố trọng tâm, hắn vốn tưởng rằng kết quả đã định, kết quả lại là vịt đến miệng lại bay mất. Như vậy thì thế nào? Người đầu tiên bị chửi bới chính là Vương Tử Quân, rõ ràng là làm việc không ra hồn. Đám thị dân thành phố không biết rõ chân tướng thì sẽ nói thế nào? Dù Khương Long Cương không nói thì Vương Tử Quân vẫn biết rõ, phố lớn ngõ nhỏ nhất định đang nghị luận về mình. Nói một cách không khách khí thì nhân dân thành phố La Nam đang mắng xối máu chó lên đầu hắn. Anh công tác nhà nước, anh có thể chiếm được dân tâm, có thể luôn thuận theo dân tính được sao? Khi đó Vương Tử Quân cực kỳ kích động, thật sự rất căm tức.
Nói thật thì lời nói của Lê Gia Luận làm cho tinh thần Vương Tử Quân chấn động, cực kỳ vui vẻ, tinh thần sa sút bị quét sạch. Khi đó hắn thậm chí còn muốn vỗ bàn đứng lên nói:
- Ai nói thành phố La Nam kém phát triển? Lúc này thành phố Tam Hồ chẳng phải là người bị chúng ta giẫm dưới chân sao?
Nhưng ngay sau đó Vương Tử Quân nhanh chóng bình tĩnh từ trong trạng thái kích động, nếu như là cán bộ bình thường thì hắn sẽ rất giúp đỡ vị chủ nhiệm Lê Gia Luận kia, nhưng vấn đề là không phải. Hắn là bí thư thị ủy La Nam, kinh tế thành phố La Nam sẽ nhanh chóng phát triển, điều hắn cần làm chính là nhanh chóng tạo ra con đường an toàn cho con thuyền La Nam.
Một năm qua thành phố La Nam liên tục phát triển, đặc biệt là khu quy hoạch kỹ thuật cao và khu du lịch Cô Yên Sơn, đã tạo nên một khung cảnh các xí nghiệp lớn nhỏ tập trung ở La Nam. Những thành phố ở chung quanh La Nam như Tam Hồ và Triệu Thị đã bắt đầu có nhiều xí nghiệp gia công linh kiện nhỏ cho các nhà máy ở thành phố La Nam.
Tuy những linh kiện này chủ yếu là hàng nhựa và thùng giấy, thế nhưng cũng vì nó mà hai thành phố kia thu được khá nhiều lợi ích. Thành phố La Nam không có thành kiến với các thành phố như Triệu Thị, nhưng cán bộ thành phố La Nam lại cảm thấy không thoải mái với tình huống thành phố Tam Hồ dựa vào mình mà phát triển.
Dù sao thì thành phố Tam Hồ cũng cướp địa vị thành phố trọng tâm từ trong tay người La Nam, dựa theo yêu cầu chiến lược của thành phố trọng tâm, thành phố Tam Hồ phải kéo thành phố La Nam phát triển. Nhưng bây giờ người ta cướp địa vị của mình, lại chạy đến nhà mình tìm miếng ăn, ai mà không tức.
Theo lời của Lý Đức Trụ, có nhiều cán bộ nhìn thấy người của thành phố Tam Hồ là mặt lạnh như tiền. Dù Vương Tử Quân đã yêu cầu tiếp dân phải có gương mặt vui vẻ và trung tâm công tác, thế nhưng khi thấy người thành phố Tam Hồ thì ai cũng áp dụng câu nói: Cửa khó vào, lời khó coi, mặt khó nghe, việc khó làm.
Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân không quá quan tâm, cũng không để trong lòng. Dù thành phố trọng tâm đã bị mất, thế nhưng thành phố La Nam mất một năm phát triển và đã chứng minh ai là thành phố trọng tâm ở phía nam tỉnh Sơn Nam, ai mới là người có thể làm đầu lĩnh khu vực phía nam, dù không có hoa cài trên đầu cũng không là vấn đề.
Nhưng bây giờ Lê Gia Luận cho ra một sự kiện như vậy, Vương Tử Quân biết mình không thể không coi trọng. Dù sao thì Lê Gia Luận cũng không phải là cán bộ bình thường, mỗi lời nói hành động của Lê Gia Luận đều ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Vì vậy Vương Tử Quân phải trực tiếp cho ra một hình phạt chính là tạm thời cách chức điều tra, mệnh lệnh này vừa ra thì có nhiều người chạy đến cầu tình cho Lê Gia Luận.
Lúc này Lý Nhị Bình xem như là một người thuyết khách.
- Chủ tịch Lý, chị cảm thấy hình phạt cảnh cáo có tác dụng sao?
Vương Tử Quân cũng không tỏ thái độ mà quay sang mỉm cười hỏi Lý Nhị Bình.
Lý Nhị Bình tất nhiên biết rõ cảnh cáo có ý gì, thế là tâm tư tuy có hơi hoảng hốt nhưng cũng biết Vương Tử Quân sẽ không vì lời đề nghị vừa rồi mà có cái nhìn sai về mình. Nàng nhanh chóng cười nói:
- Nếu ngài cảm thấy cảnh cáo bằng miệng căn bản là không thành, như vậy chúng ta sẽ có văn bản đàng hoàng. Khi đó là giấy trắng mực đen, ai cũng không dám xem thường.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Lý Nhị Bình, hắn chỉ chỉ vào nàng rồi nói:
- Chủ tịch Lý, chị cũng không thể nuông chiều bọn họ như vậy được, nếu không gõ đầu thích hợp, những người này sẽ làm loạn cả thiên hạ.
Lý Nhị Bình cũng nở nụ cười, nàng nhìn bộ dạng nửa đùa nửa thật của Vương Tử Quân, thế là tâm tư thả lỏng hơn phân nửa. Bí thư Vương có thể nói ra những lời như vậy, đã nói rõ sẽ không xử lý mạnh tay với Lê Gia Luận. Thân phận của Vương Tử Quân quyết định phương diện xử lý cán bộ, bí thư Vương không thể khen ngợi công khai với Lê Gia Luận, vì phải nói theo đúng nguyên tắc, làm đúng nguyên tắc.
Như vậy là quá tốt rồi.
Hai ngày qua thật sự đầy cảm xúc với Lê Gia Luận, lúc này rơi vào trong chảo nóng, lúc khác lại rơi vào dòng suối ấm áp.
Ngày đó đệ nhất thư ký của thành phố La Nam là Khương Long Cương có gọi điện thoại cho Lê Gia Luận, thế là Lê Gia Luận lập tức thừa nhận sai lầm với bí thư Vương. Hắn nhấc điện thoại lên dùng giọng đầy chân tình nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi chưa trao đổi với ngài mà đã nói ra những lời không chịu trách nhiệm, tôi thật sự là không biết nhịn. Tôi biết rõ nói như vậy có ảnh hưởng đến hình tượng của thành phố La Nam, bây giờ tôi xin làm kiểm điểm với ngài.
Vương Tử Quân dùng giọng trịnh trọng nói:
- Chủ nhiệm Lê, anh làm việc như vậy là không đúng, các xí nghiệp lớn tham gia tọa đàm, anh sao có thể nói ra những lời không che đậy miệng như vậy được? Anh cũng không suy xét đến hậu quả sao? Anh làm như vậy tạo nên thế bị động cho lãnh đạo thành phố, nhất định phải phê bình nghiêm túc, tuyệt đối không thể không xử phạt.