Tiểu Hạ vội vàng khua tay nói: - Kiến Linh, cậu đừng nói bậy bạ, sẽ bị trời phạt.
Trần Kiến Linh phát tiết xong thì tiếp tục lau kính, lúc này trong mắt Tiểu Hạ lại có chút chần chờ...
Lúc này phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng không quá náo nhiệt, nếu so sánh với khi còn công tác ở Nam Giang thì căn bản là quá thưa thớt. Hắn cũng là người có nhiều lần trải qua tình huống thế này, vì vậy cũng không sinh ra cảm giác mất mát.
Vương Tử Quân vừa tiến hành quy hoạch công tác sau này cho mình, vừa xem xét tài liệu về tỉnh Mật Đông, thế là một quyển sổ lớn đã được viết chi chít.
Vương Tử Quân viết xong chữ cuối cùng thì đặt bút xuống, bàn tay đặt lên điện thoại cách đó không xa, sau đó cũng nhanh chóng thu lại.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười, hắn đang chờ người đi đến.
Khi Vương Tử Quân nói mời vào, một người đàn ông hơn bốn mươi với gương mặt to tròn đi đến. Hắn vừa vào cửa thì đã nhanh chóng nở nụ cười: - Chào chủ tịch Vương, anh có bận rộn gì không?
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo, mời anh ngồi bên này.
Người được Vương Tử Quân gọi là thư ký trưởng Tề Bảo chính là vị phó thư ký trưởng Trương Tề Bảo chuyên phục vụ cho Vương Tử Quân, là người đứng đầu trong số các phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xem như là Nhị quản gia của ủy ban nhân dân tỉnh.
Người này làm cho người ta sinh ra cảm giác luôn luôn vui vẻ, trên mặt luôn treo nụ cười. Sau khi Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông thì hắn nhanh chóng đến báo danh, đã là người ngày nào cũng phải đến đây báo cáo công tác cho Vương Tử Quân, thật sự là rất kiên trì, mặc gió kệ mưa.
Trương Tề Bảo đặt nửa mông ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân trên ghế sa lông, hắn bắt đầu báo cáo công tác ngày hôm nay, cũng có vài việc cần xử lý, khẽ lên tiếng trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn căn bản không xa lạ gì công tác của ủy ban nhân dân các cấp, vì vậy quá trình báo cáo rất nhanh. Sau khi Trương Tề Bảo báo cáo xong những công tác cần thiết, hắn khẽ hỏi xem lãnh đạo có gì cần phân phó hay không, đúng lúc này Vương Tử Quân cười nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh được bao lâu rồi?
- Đã được bốn năm. Trương Tề Bảo dùng giọng chú ý nói.
- Thư ký trưởng Tề Bảo, hôm qua thư ký trưởng Hanh Dư nói trong văn phòng có nhiều hạng mục công tác, anh ấy căn bản không đỡ hết được. Những chuyện bên phía ủy ban nhân dân tỉnh lại khá nhiều, thật sự cần có người phụ giúp gánh vác, những vị phó thư ký trưởng khác đều phải tự phục vụ lãnh đạo, tôi nói chuyện với bọn họ cũng không trực tiếp bằng nói với anh. Thế này đi, sau này anh công tác nên giúp đỡ nghĩ kế giúp thư ký trưởng Hanh Dư nhiều hơn, giảm bớt súc ép, nếu có vấn đề gì không giải quyết ngay được thì báo cáo với tôi.
Vương Tử Quân nói những lời này cực kỳ trôi chảy, hắn cũng không nhìn gương mặt của Trương Tề Bảo, thế nhưng dư quang khóe mắt lại khóa chặt đối phương. Vẻ mặt Trương Tề Bảo khẽ động, gương mặt béo tốt có chút do dự, sau đó hắn cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi biết rõ khuyết điểm của mình, đó chính là quá chú ý lý niệm, quá tôn sùng lý luận, nhưng lại chỉ là những lý luận tầm thường. Bình thường tôi chỉ yêu cầu mình công tác không được việt vị, không ôm quyền tranh công, ngài nói như vậy tôi nhất định sẽ xem xét.
Vương Tử Quân gật đầu cười nói: - Giao những công tác khó nhọc cho anh, chứng tỏ thượng cấp tín nhiệm anh. Tôi hy vọng thư ký trưởng Tề Bảo có thể an phận làm người, làm việc mạnh mẽ. Tôi hy vọng tương lai anh sẽ là một nhân vật có thể thi triển tài năng, chính thức biến thành nhân tài, như vậy mới được trọng dụng.
Trương Tề Bảo kính sợ rời đi, Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Hắn tin tưởng Trương Tề Bảo hiểu ý của mình, dựa vào trí tuệ của đối phương, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ mình bắt đầu cho ra tính toán đối phó.
Vương Tử Quân căn bản là muốn lợi dụng và cũng không muốn gạt Trương Tề Bảo. Sau khi Trương Tề Bảo trở thành thư ký trưởng chuyên trách của hắn, hắn căn bản đã biết được kinh nghiệm chủ yếu của thư ký trưởng Trương này là gì.
Trước khi Trương Tề Bảo trở thành phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì là chủ tịch thành phố Linh Lung, có thể nói là xuân phong đắc ý, phát triển thuận lợi. Nhưng ngay khi đó vì hắn không ở cùng một phía với bí thư thị ủy hiện tại, thế nên bị điều đến làm phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Chức vụ này căn bản là đề bạt với người thường, thế nhưng đối với một Trương Tề Bảo là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong ban ngành thị ủy Linh Lung, là một điều động hạ cấp.
Sau khi đi vào văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Trương Tề Bảo cũng không có tính toán gì, tuy hắn là phó thư ký trưởng hàng thứ hai thế nhưng lại kém quá xa khi làm chủ tịch thành phố Linh Lung. Hơn nữa bây giờ hắn công tác còn bị người ta áp chế rất nặng.
Người áp chế Trương Tề Bảo chính là thư ký trưởng Lý Hanh Dư.
Vương Tử Quân cho Trương Tề Bảo một hy vọng, hắn sẽ không thể không lựa chọn. Xưa nay có nhiều người là như vậy, cho dù bọn họ biết mình cất bước có thể là rơi xuống, thế nhưng bọn họ không thể chùn bước.
Nguyên nhân của nó chính là bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Trương Tề Bảo chính là một người không còn lựa chọn nào khác, nếu không hắn sẽ chẳng rơi rụng đến mức này, cuối cùng không thể không ném đi vị trí tốt đẹp của mình.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ cười, bàn tay lại đặt lên điện thoại trên bàn. Nếu như có người cảm thấy hắn vướng bận, quyết định cho hắn ăn súp nóng, hắn phải làm cho đám người kia tỉnh ngủ, làm cho bọn họ phải cho ra sự tôn trọng xứng đáng với mình.
Lúc này Vương Tử Quân không muốn vì tranh quyền mà xé toạc da mặt, không muốn bị người ta đùa giỡn như kẻ ngốc, vì cứ như vậy sẽ dần dần bị người ta cho ra rìa.
Điện thoại vang lên hai tiếng chuông thì có người nghe máy, sau khi nghe giọng nói khách khí vang lên ở đầu bên kia thì Vương Tử Quân cười nói: - Trường Lĩnh phải không? Tôi là Vương Tử Quân, cậu xem chủ tịch có thời gian hay không? Tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo.
Trường Lĩnh trong miệng Vương Tử Quân chính là thư ký Quách Trường Lĩnh của chủ tịch Đường Chấn Huy. Vương Tử Quân từng gặp mặt Quách Trường Lĩnh vài lượt, người này chưa đến bốn mươi, trên mặt đeo kính cận, dù ai nhìn vào cũng thấy cực kỳ hào hoa phong nhã.