Thái độ của Vương Tử Quân làm cho người đàn ông này có chút không yên. Trước đó khi hai bên có chút tiếp xúc thì hắn chợt cảm thấy hình như bí thư Vương rất bình dị gần gũi, thế nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt không cần phát giận cũng phát uy của bí thư Vương, hắn lại cảm thấy áp lực rất lớn.
Hèn gì Vương Tử Quân còn trẻ như vậy mà đã ngồi lên vị trí hiện tại, căn bản là uy phong quá lớn. Có đôi khi uy phong cũng có ý nghĩa xấu, nhưng có đôi khi lại rất tốt, có khả năng xúc tiến mạnh mẽ. Dù sao thì đối với một người chủ trì công tác, đứng mũi chịu sào là một yêu cầu tố chất cực kỳ cần thiết, tất nhiên cũng phải là người áp chế được tất cả tình cảnh mới được.
Nếu như không áp chế được mọi tình cảnh, như vậy cũng đừng nói đến những thứ khác làm gì cho vô ích.
- Bí thư Vương, chúng ta đến phòng họp thôi. Ngô Đại Phúc nhìn thoáng qua Trần Binh Dương rồi khẽ đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi theo Ngô Đại Phúc về phía phòng họp của thị ủy Hân Lũng. Lúc này trong phòng họp đã chuẩn bị xong, khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến thì có nhân viên công tác nhanh chóng dâng trà rót nước.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dĩa trái cây, hắn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Đại Phúc. Ngô Đại Phúc có thể tiến lên vị trí hiện tại thì căn bản sẽ là hạng người tâm tư lung linh, lúc này hắn nhanh chóng vung tay lên, nhân viên công tác nhanh chóng dọn dĩa trái cây trên bàn xuống.
- Bí thư Ngô, chủ tịch Trần, hai anh nói rõ ràng xem, rốt cuộc là xuất hiện tình huống gì với nhà thi đấu của thành phố Hân Lũng? Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi trầm giọng hỏi hai người Ngô Đại Phúc.
- Bí thư Vương, trước mắt đã loại trừ tất cả những tai họa ngầm liên quan đến phương diện sụp đổ, công nhân bị thương đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Còn nguyên nhân sụp đổ thì tổ công tác liên hợp giữa phòng giám sát và phòng xây dựng đang tiến hành điều tra, sẽ nhanh chóng xâm nhập điều tra rõ ràng. Ngô Đại Phúc đưa mắt nhìn Trần Binh Dương, sau đó hắn khẽ lên tiếng báo cáo cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, kết quả báo cáo này của Ngô Đại Phúc nằm trong dự đoán của hắn. Hắn nhìn thoáng qua Phùng Xuyên Hải đang ngồi ở phía bên trái của mình: - Bí thư Xuyên Hải, anh sắp xếp cho các chuyên gia sở xây dựng đi xuống hỗ trợ cho các đồng chí của thành phố Hân Lũng, để bọn họ mở rộng điều tra. Bí thư Ngô, chủ tịch Trần, hai anh đi theo tôi thăm hỏi quần chúng bi thương.
Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương đều hiểu Vương Tử Quân nói hỗ trợ điều tra thực tế là nắm quyền điều tra, tất cả được đưa vào trong tay cán bộ tuyến tỉnh. Vương Tử Quân sắp xếp như vậy với Phùng Xuyên Hải càng làm cho hai người bọn họ có chút run rẩy.
Đám người Ngô Đại Phúc đều biết Phùng Xuyên Hải là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, đã điều tra nhiều vụ án lớn của tỉnh. Bây giờ người này phụ trách điều tra sự kiện sập nhà thi đấu ở Hân Lũng, cũng không phải chỉ là điều tra nguyên nhân vụ việc, quan trọng là còn muốn bắt người.
Đám người có tâm tình phức tạp cũng không nói nhiều, cả đám dựa theo phân công của Vương Tử Quân mà nhanh chóng bận rộn.
- Phó bí thư tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân đi đến bệnh viện nhân dân thành phố Hân Lũng dùng giọng thân thiết thăm hỏi công nhân Lý Thiết Trụ đã vượt qua thời điểm nguy hiểm đến tính mạng. Bí thư Vương dặn dò đồng chí Lý an tâm dưỡng bệnh, cũng yêu cầu nhân viên công tác của bệnh viện nhất định phải điều trị tận tâm, để đồng chí Lý nhanh chóng khỏe mạnh xuất viện... Đài truyền hình tỉnh Mật Đông có phát đi hình ảnh Vương Tử Quân bắt tay Lý Thiết Trụ. Khi hình ảnh này chấm dứt, khi hình ảnh này kết thúc thì có người cầm điều khiển từ xa bấm một cái nút nhỏ, màn hình nhanh chóng tối sầm.
Chủ nhân của chiếc điều khiển từ xa nhìn màn hình tivi không một tiếng động, thế là không khỏi thờ dài một hơi, thế nhưng không lên tiếng. Phương Anh Hồ đứng bên cạnh lại trầm giọng hỏi: - Bí thư Sầm, bí thư Vương ngoài phương diện thăm hỏi quần chúng bị thương, sau đó đến hiện trường vụ sập nhà thi đấu xem xét một chút, thời gian còn lại chủ yếu ở trong khách sạn Hân Lũng.
- À, bí thư Vương làm rất tốt. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, sau đó lão đặt điều khiển từ xa xuống, lại khẽ hỏi: - Ngoài những điều này thì còn có tin tức gì truyền đến từ tổ điều tra hay không?
- Bí thư, căn bản còn chưa phát hiện ra vấn đề gì ở phương diện chất lượng công trình, thế nhưng khi Phùng Xuyên Hải hỏi thăm các nhà thi công, bọn họ phát hiện nhà thi công có quân hệ không tầm thường với lãnh đạo thành phố Hân Lũng. Phương Anh Hồ khẽ hạ giọng xuống nói.
Vẻ mặt Sầm Vật Cương khẽ động, lão đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ rồi thản nhiên nói: - Có quan hệ không tầm thường với vị lãnh đạo nào của thành phố Hân Lũng?
- Còn chưa điều tra rõ ràng, nhưng theo như những gì đã điều tra được, trước khi tổ chức đấu thầu thì phía nhà đầu tư kia đã bắt đầu xây dựng nhà thi đấu rồi. Phương Anh Hồ nói đến đây thì khẽ hạ giọng: - Phía thành phố Hân Lũng không có mấy người có thể quyết định được điều này.
Mặc dù không chỉ ra thế nhưng Sầm Vật Cương hiểu ý nghĩa lời nói của Phương Anh Hồ. Những người có quyền quyết định với chuyện này là không nhiều lắm, thế cho nên phạm vi cũng nhỏ lại hơn rất nhiều.
- Đúng rồi, bí thư Sầm, tôi nghe nói trước khi bí thư Vương đi đến thành phố Hân Lũng thì đã được chủ tịch Trịnh Minh Tổ của mặt trận tổ quốc tỉnh mời cơm. Phương Anh Hồ nhìn thấy vẻ trầm tư của Sầm Vật Cương thì lại lên tiếng nhắc nhở.
Phương Anh Hồ là thân tín của Sầm Vật Cương, là ngọn nguồn phát ra nhiều tin tức của bí thư Sầm. Vị trí của người này cũng quyết định chính mình là nơi tụ tập của tất cả các luồng thông tin từ bốn phương tám hướng.
- Theo ý của anh, bí thư Vương sẽ điều tra vụ này thế nào? Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt trầm ngâm của Sầm Vật Cương, hắn dừng lại giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy dù bí thư Vương xử lý sự kiện này như thế nào cũng rất bế tắc.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Trước tiên không cần quan tâm đến sự việc này, khi nào bí thư Vương bên kia báo cáo kết quả điều tra thì chúng ta hãy nói đến.
Phương Anh Hồ khẽ gật đầu, hắn nhìn bí thư Sầm ngồi trên ghế sa lông mà không khỏi cảm thấy bội phục.
Tuy chuyện này đến rất trùng hợp thế nhưng Sầm Vật Cương chỉ cần phất tay lên cũng làm cho Vương Tử Quân rời vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, lại không thể nói được một câu oán hận. Phương diện này ngoài tâm kế thì còn có một điểm quan trọng, đó là cực kỳ nắm chắc tình huống.
Chuyện này nếu đặt lên người các vị thường ủy tỉnh ủy khác, tuy có chút khó khăn nhưng sẽ tuyệt đối không phỏng tay như Vương Tử Quân. Đối với người khác thì đắc tội người sau lưng Trần Binh Dương cũng không có gì là hậu hoạn quá lớn.
Thế nhưng sự việc này đặt lên người Vương Tử Quân thì lại không giống như thường. Vương Tử Quân là phó bí thư phó chủ tịch thường vụ tỉnh, là một người đến để tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh trong tay Đường Chấn Huy, nếu hắn muốn tuyển cử không có vấn đề thì phải có nhiều phiếu bầu trong ban ngành hội đồng nhân dân tỉnh. Thế cho nên lúc này Vương Tử Quân phải là người cực kỳ lo lắng.
Vương Tử Quân đối mặt với cục diên như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ khó xử.
Khi Phương Anh Hồ đang nghĩ xem vương tử quân sẽ làm thế nào, đúng lúc này Sầm Vật Cương chợt nói: - Anh cảm thấy phương án nhất thể hóa Rừng Mật là thế nào?
"Nhất thể hóa Rừng Mật?" Câu hỏi này của Sầm Vật Cương không khỏi làm cho Phương Anh Hồ tỉnh táo trở lại, hắn nhìn thoáng qua gương mặt của Sầm Vật Cương, sau đó khẽ nói: - Bí thư, dù phương án nhất thể hóa Rừng Mật có chút tác dụng xúc tiến kinh tế tỉnh Mật Đông phát triển, thế nhưng nếu phóng xạ ra làm trung tâm của tỉnh thì có chút không đủ. Hiện tại người người đều nói đến thành phố Linh Long, lúc này trong tỉnh nếu chú trọng xây dựng hai trung tâm, như vậy căn bản không đủ sức và lực.
Sầm Vật Cương cười, lão biết rõ Phương Anh Hồ sở dĩ nói như vậy nguyên nhân chủ yếu là vì mình đang chú trọng phát triển xây dựng thành phố Linh Long, đồng thời phương án nhất thể hóa Rừng Mật được chính chủ tịch Đường Chấn Huy thúc đẩy khi vừa mới đến nhận chức ở Mật Đông.
Sầm Vật Cương cũng không phản đối phương án nhất thể hóa Rừng Mật, hơn nữa lão cũng hiểu điều này rất tốt, thế nhưng đối với tình thế của tỉnh Mật Đông, lão cho rằng nên tập trung tinh lực để làm việc thì hay hơn, chỉ như vậy mới cho ra hiệu quả lớn. Hơn nữa lão cũng không muốn để cho chủ tịch Đường tập trung quá nhiều tinh lực vào phương án nhất thể hóa Rừng Mật.
Sầm Vật Cương vốn tưởng rằng sau này không còn ai nhắc đến phương án nhất thể hóa Rừng Mật, thế nhưng khi Vương Tử Quân đi đến, khi người này ném phần phân chia tài chính cho Đường Chấn Huy, làm cho Đường Chấn Huy giống như hồi xuân, hung hăng như gà chọi. Đường Chấn Huy rõ ràng là tuổi già chí chưa già, liệt sĩ lớn tuổi thì chí lớn vẫn bùng cháy không thôi. Sầm Vật Cương nghĩ đến trạng thái hiện tại của Đường Chấn Huy mà không khỏi đau đầu.
Những năm qua Sầm Vật Cương áp chế Đường Chấn Huy quá mạnh mẽ, điều này không khỏi làm cho tuyến trên có ý kiến. Bây giờ Đường Chấn Huy sắp rời khỏi vị trí lãnh đạo tỉnh, chính mình làm quá mức như vậy thì lãnh đạo tuyến trên sẽ nghĩ gì?