- Thừa Uyên, chúng ta làm việc với nhau bao nhiêu năm rồi? Khi trái tim Lý Thừa Uyên đang đập lên rất mạnh thì Chử Vận Phong chợt thay đổi chủ đề.
Lý Thừa Uyên nghe những lời này mà cảm thấy rất sốt ruột, hắn thầm nghĩ, chủ tịch Chử ơi là chủ tịch Chử, anh không phải đang làm chuyện thừa sao? Có gì anh cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải vòng vo? Ôi, điều này đúng thật là quá khó khăn.
Tuy có chút sốt ruột nhưng Lý Thừa Uyên vẫn dùng giọng tràn đầy cảm tình đáp lại: - Chủ tịch, tôi đã làm việc với ngài từ những năm chín mươi, trong khoảng thời gian đó tôi có được điều động đi thành phố khác một thời gian, nhưng nói tóm lại thì tôi và ngài đã công tác với nhau được hai mươi năm rồi.
- À, hai mươi năm, cả đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm? Chử Vận Phong cảm khái một tiếng, sau đó khẽ nói: - Thừa Uyên, vừa rồi Vương Tử Quân vừa nói chuyện với tôi về chuyện liên quan đến chức vụ phó bí thư tỉnh ủy.
Vương Tử Quân đến nói với Chử Vận Phong về chuyện này? Chẳng lẽ thật sự muốn tìm được sự giúp đỡ từ Chử Vận Phong? Muốn thu vị trí kia vào trong túi sao? Lúc này Chử Vận Phong dùng giọng trịnh trọng nói với mình như vậy, điều này có ý nghĩa gì không? Sự kiện này chủ tịch Chử Vận Phong đã có hứa hẹn gì với Vương Tử Quân hay chưa? Hay là Vương Tử Quân bây giờ đã có chuẩn bị sẵn, đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi?
Lý Thừa Uyên cảm thấy lòng mình như bị người ta xé toạc ra một mảnh, khá đau. Nhưng hắn vẫn biểu hiện cực kỳ chăm chú, chỉ là hai chân đang thoải mái bắt chéo nhau chợt có hơi run rẩy.
Sau đó Chử Vận Phong cũng không nói nhiều thế nhưng rất rõ ràng. Những lời này Lý Thừa Uyên đều nghe lọt vào trong lòng, hắn không ngờ lại xuất hiện kết quả như vậy: Vương Tử Quân rõ ràng đẩy Đậu Minh Đường tiến lên, hơn nữa trên cơ bản đã thuyết phục được Diệp Thừa Dân.
Tuy Vương Tử Quân giống như loáng thoáng tự thành lập một phái cho mình ở Nam Giang, thế nhưng Lý Thừa Uyên chưa từng nghĩ rằng một tên cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi bồng bột kia lại có một ngày tiến đến cái đích như vậy. Khi Vương Tử Quân đẩy Đậu Minh Đường tiến lên thì Lý Thừa Uyên mới nhận thức được phe phái nhỏ này, thực tế nó đã sớm hình thành rồi, hơn nữa nó đang biến từ lượng sang chất, bây giờ đã liên tục nhảy nhót chung quanh.
Chử Vận Phong không nói rõ ràng lựa chọn của mình, thế nhưng thái độ là gì thì hai bên ngầm hiểu lẫn nhau. Lý Thừa Uyên cực kỳ không cam lòng, nhưng hắn biết rõ mình lên tiếng không phải dùng trứng chọi đá sao? Làm như vậy không phải là việc của kẻ trí, Lý Thừa Uyên hắn tuy không tự xưng là kẻ trí, thế nhưng cũng không phải hạng người lỗ mãng không thức thời.
Lý Thừa Uyên hít vào một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng tỏ thái độ với Chử Vận Phong: - Chủ tịch, tôi cảm thấy chuyện này chúng ta có thể đồng ý. Đồng chí Minh Đường có năng lực công tác rất mạnh, có trình độ cao, tôi hoàn toàn đồng ý cho anh ấy tiến lên một bước.
Chử Vận Phong cũng không nói gì, Lý Thừa Uyên tỏ thái độ rất tốt, nhưng hắn là người làm thủ hạ nhiều năm, Chử Vận Phong căn bản hiểu rõ tính cách của người này, lão biết rõ Lý Thừa Uyên căn bản đã cho ra rất nhiều cố gắng. Lão cũng không muốn làm cho bộ hạ cũ của mình thất vọng, thế nhưng mọi chuyện phát triển ngoài ý muốn, tình huống hiện tại không cho phép lão cho ra lựa chọn nào khác.
Nếu cứ cứng đối cứng rồi nhận lấy kết quả thảm hại, không bằng cố gắng hết khả năng để hai bên thăng bằng với nhau. Diệp Thừa Dân bên kia đã lui bước, nếu như mình tiếp tục kiên trì, như vậy cũng không là gì tốt đẹp.
Chử Vận Phong là một vị lãnh đạo đứng đầu một phương, lão cần làm là phải cân nhắc giữa lợi và hại, phải cố gắng làm cho nhóm người của mình có một phương hướng phát triển có lợi nhất.
Lý Thừa Uyên nói xong thì cũng không rời đi ngay, còn ở lại nói thêm vài chuyện, thế nhưng cũng không tiến vào vấn đề chính. Lý Thừa Uyên nói chuyện an nhàn như vậy căn bản giống như đang rất bình tĩnh ung dung, cố gắng làm cho chủ tịch Chử Vận Phong cảm thấy mình đang cực kỳ bình thường.
Hơn hai mươi phút sau thì Lý Thừa Uyên rời khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong, khi hắn ra khỏi cửa, chợt nghe thấy Chử Vận Phong trầm giọng nói: - Anh không cần nghĩ quá nhiều.
Khoảnh khắc này Lý Thừa Uyên muốn ra khỏi cửa chợt ngây cả người. Hắn đứng lại xoay người gật đầu với chủ tịch Chử, sau đó mới ngơ ngác đi ra. Nói thật câu nói này Lý Thừa Uyên cũng dùng để an ủi người khác, thế nên cũng không phải là không rõ ràng.
Khi Lý Thừa Uyên đi xuống lầu thì chợt nghe thấy có vài người nghị luận với nhau, hắn nghe xong mà vẻ mặt chợt khẽ động.
Những lời này tất nhiên có nội dung là Vương Tử Quân cố gắng ép bí thư Diệp phải đi, nhưng nội dung của nó lại càng thêm phong phú. Nếu như nói khi hắn vừa mới đến phòng của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn căn bản rất thích những lời đồn như vậy, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy những lời kia quá chói tai.
Lý Thừa Uyên hao tổn nhiều tâm cơ, cuối cùng lại thành công dã tràng, thật sự là khóc không ra nước mắt. Vương Tử Quân đẩy Đậu Minh Đường tiến lên, căn bản là thắng lợi toàn diện. Tuy Đậu Minh Đường không thể cái gì cũng nghe lời Vương Tử Quân, thế nhưng một người vận dụng lực lượng đẩy anh lên vị trí cao, anh không mang ơn người ta sao? Vương Tử Quân căn bản đã làm cho mình có được một nhân tình rất tốt, thế cho nên địa vị của Vương Tử Quân ở ban ngành sẽ nhanh chóng tăng tiến.
Lý Thừa Uyên căn bản hao tâm tổn trí làm nhiều công tác, cuối cùng chỉ là kẻ vô tích sự, cái gì cũng không có được. Mặc dù vị trí phó chủ tịch thường vụ chỉ cách phó bí thư tỉnh ủy một bước ngắn, thế nhưng hắn biết rõ khác biệt giữa hai bên là cực kỳ lớn.
Biết đâu là do mình tính toán quá nhiều? Lý Thừa Uyên lắc đầu, đang định đi xuống lầu thì trong lòng chợt lóe lên lời nói của chủ tịch Chử Vận Phong.
Không cần suy nghĩ quá nhiều, đây là có ý gì?
Lý Thừa Uyên chợt run lên, chẳng lẽ Chử Vận Phong biết mình đứng sau lưng giở trò quỷ? Hoặc là nghĩ rằng hắn có liên quan đến những tin đồn nhảm về Vương Tử Quân đang được truyền bá trắng trợn trong các đơn vị chính quyền sao?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Lý Thừa Uyên, hắn chợt cảm thấy da đầu có hơi run lên. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra. Hắn là người đi theo Chử Vận Phong nhiều năm, biết rõ Chử Vận Phong cũng như chủ tịch Chử biết về hắn, mà hắn làm những gì thì có lẽ Chử Vận Phong cũng hiểu rõ ràng.
Lý Thừa Uyên làm như vậy đến bây giờ vẫn chưa cảm thấy áy náy và hỗ thẹn, nhưng nó lại bị Chử Vận Phong vạch trần, điều này làm cho hắn cảm thấy khá xấu hổ. Hắn lấy thuốc ra đốt một điếu, hít vào một hơi thật mạnh, vẻ mặt mới khôi phục lại như thường. Nửa phút sau hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống bên dưới.
Lý Thừa Uyên còn chưa đi đến phòng làm việc của mình thì thấy Vương Tử Quân đi đến. Hắn có chút do dự, sau đó khẽ bắt chuyện với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cũng tươi cười với hắn, giống như không biết hắn là người đang chơi trò xấu xa sau lưng.
Cám ơn trời đất.
Lý Thừa Uyên cảm thấy Vương Tử Quân cũng không biết mình đang làm bộ như vậy, hắn cảm thấy rất thoải mái. Nhưng khi hắn nhìn bóng dáng Vương Tử Quân xuống lầu, hắn chợt sinh ra cảm giác không chút thú vị. Chính mình trăm phương ngàn kế bày trò như vậy, cuối cùng lại bị người khác chiếm hết tiện nghi, chính mình không phải là phí công người mù đốt đèn sao?