- Anh cứ bận rộn đi, tôi đi gặp bí thư Vương một chút.
Triệu Quân Dũng lúc này thật sự không có tâm tư trò chuyện với trưởng ban Lý, hắn nói rồi nhanh chóng đi về phía xe của mình.
- Hai anh đi theo tôi.
Triệu Quân Dũng đi về phía xe của mình và vẫy tay gọi hai nhân viên còn trẻ tuổi vừa được điều động đến ủy ban kỷ luật chưa bao lâu đi theo mình.
Sở dĩ Triệu Quân Dũng chọn hai tên nhân viên trẻ tuổi cũng là vì bọn họ còn trẻ, thế cho nên dễ sai bảo. Vào thời điểm này hắn căn bản không hy vọng có người làm ảnh hưởng đến mưu đồ của mình.
Trưởng ban Lý nhìn Triệu Quân Dũng rời đi, hắn lắc lắc đầu, sau đó lấy ra một bản văn kiện lưu hành nội bộ, trong miệng thầm nói:
- Không ngờ trên thế gian còn có người như vậy, đúng là trung hiếu khó toàn.
Thái Đông Quân còn chưa từng đi đến khu văn phòng thường ủy, dù sao thì hắn căn bản chưa đủ cấp bậc để tiến vào nơi này để báo cáo công tác.
Trong lòng đàn ông luôn có một loại cảm giác chinh phục, luôn muốn mình được thăng tiến.
Khu văn phòng thường ủy là trung tâm quyền lực của tỉnh Sơn Nam, tất nhiên là nơi mà Triệu Quân Dũng thật sự rất muốn tiến vào, muốn trở thành chủ nhân của nơi này.
- Các anh tìm ai?
Còn chưa chờ Triệu Quân Dũng đi vào trong khu nhà thường ủy, một nhân viên đã đi đến. Sau khi dùng ánh mắt như đối diện kẻ địch để nhìn đám người Triệu Quân Dũng, hắn chợt mở miệng hỏi.
Triệu Quân Dũng thiếu chút nữa thì nổi trận lôi đình, trong tỉnh Sơn Nam dù hắn không thể là cua bò ngang nhưng nào gặp phải tình huống thế này? Nhưng bây giờ hắn cũng không nên làm gì khác, dù sao thì hắn đi đến một nơi quyền lực tuyệt đối, tuy tên kia chỉ là chó canh cửa nhưng lại được hưởng chút uy danh của lãnh đạo, dù thế nào cũng phải nể mặt lãnh đạo bên trong.
Triệu Quân Dũng thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy trong lòng cân đối hơn một chút, hắn cầm giấy chứng nhận công tác của mình đưa lên với tên nhân viên:
- Chúng tôi là người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, có chút chuyện cần báo cáo với lãnh đạo.
Tên nhân viên công tác xem xét giấy chứng nhận công tác của Triệu Quân Dũng, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười. Rõ ràng hắn cũng là người căn bản không muốn đắc tội với đám người Triệu Quân Dũng.
- Mong các anh đi lại nhẹ nhàng một chút, đừng quá lớn tiếng.
Tên nhân viên nói xong thì đứng sang một bên tránh đường, Triệu Quân Dũng nói một tiếng cám ơn rồi dẫn theo đám người đi vào bên trong.
Khi hắn chuẩn bị bước lên lầu, hắn chợt nghe thấy một tiếng cười truyền xuống, âm thanh này cực kỳ quen thuộc.
- Anh Nhan, lãnh đạo nói sau sự kiện này anh quay về nhất định phải công tác cho tốt, bây giờ chúng ta thoải mái hơn dĩ vãng một chút, những tình huống nào đáng dùng tiền thì phải vung tay đúng chỗ.
Đi mòn giày sắt không tìm được, đến khi gặp mặt lại chẳng tốn chút công sức nào.
Sau khi nghe câu nói cười của Vương Tử Quân thì Triệu Quân Dũng chợt có chút kích động. Lúc này hắn chợt hiểu ra câu nói kia của cổ nhân, đồng thời trong lòng cũng cảm nhận được cảm giác vui mừng của cổ nhân khi cho ra câu nói đấy. Tình huống của hắn lúc này căn bản là như vậy, tất nhiên hắn cũng vui sướng không kém.
Triệu Quân Dũng cảm thấy đây là thời gian tốt nhất, địa điểm tốt nhất, nhân vật tốt nhất, nói chung thế cục bày ra trước mắt hắn giống như một giấc mơ.
Tình huống lần này thật sự là một bữa tiệc lớn thuộc về Triệu Quân Dũng, hắn muốn ăn thế nào cũng được, tùy ý mà thôi.
Triệu Quân Dũng thật sự có chút hứng phấn, hắn xiết chặt hai tay, chuẩn bị tiến lên nghênh đón. Nhưng khi hắn chuẩn bị tiến lên, hắn lại thu chân về, dù sao thì so với tầng dưới thì bên trên càng có người chú ý hơn.
- Chào trưởng phòng Quách!
Khi Triệu Quân Dũng chuẩn bị tiến hành phương án của mình, hắn chợt nghe thấy tên cán bộ trẻ tuổi sau lưng mở miệng chào hỏi.
Triệu Quân Dũng nghiêng đầu nhìn qua, chợt thấy phó phòng tổ chức tỉnh ủy Quách Tiên Vi đi đến. Khi hắn thấy Quách Tiên Vi thì trong lòng càng thêm vui vẻ, thầm nghĩ không phải ông trời đang lắng nghe lời nguyện ước của mình đấy chứ?
Có Quách Tiên Vi ở chỗ này thì sự việc càng được truyền bá nhanh hơn, sức ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn nói về phía Quách Tiên Vi:
- Chào trưởng phòng Quách.
Quách Tiên Vi và Triệu Quân Dũng tuy không cùng đơn vị nhưng lại ở chung một khu văn phòng, thế nên hai bên cũng nhận ra nhau. Quách Tiên Vi khẽ gật đầu với Triệu Quân Dũng:
- Chủ nhiệm Triệu, sao anh cũng ở đây thế này?
- Có chút chuyện phải xử lý.
Triệu Quân Dũng nói xong thì thấy Vương Tử Quân và Nhan Sĩ Tắc đi từ trên lầu xuống.
- Chào trưởng phòng Quách.
Vương Tử Quân đi xuống lầu thấy Quan Quả Đống và Quách Tiên Vi thì mở miệng chào hỏi.
Quách Tiên Vi thấy Vương Tử Quân đi xuống thì mỉm cười tiến lên nghênh đón:
- Bí thư Vương, hai người chúng ta đã lâu không gặp, trưa nay nếu anh có thời gian thì chúng ta họp mặt uống vài ly nhé?
- Tôi cũng đang muốn mời trưởng phòng Quách uống rượu đây.
Vương Tử Quân nắm chặt bàn tay của Quách Tiên Vi rồi cười tủm tỉm nói.
Triệu Quân Dũng nhìn tình huống Quách Tiên Vi mời Vương Tử Quân uống rượu mà không khỏi cảm thấy hâm mộ. Dù hắn và Quách Tiên Vi cùng ở trong các ban ngành hiểm yếu, thế nhưng hắn biết chênh lệch giữa mình và Quách Tiên Vi là như thế nào. Hắn bây giờ mới chỉ là một vị chủ nhiệm nhưng Quách Tiên Vi lại có cùng cấp bậc với thượng cấp bí thư Mục của hắn.
Trong tỉnh không biết có bao nhiêu người muốn mời Quách Tiên Vi uống rượu, bây giờ Quách Tiên Vi lại mời Vương Tử Quân uống rượu, ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng khoảnh khắc này Triệu Quân Dũng căn bản nhanh chóng thu thập lại cảm giác có chút khó chịu của mình, thầm nghĩ các người cứ đắc ý đi, chờ tôi xử lý xong sự việc, chỉ sợ không biết ai là người cười vào lúc cuối cùng.
- Bí thư Vương!
Triệu Quân Dũng tiến lên với bộ dạng ngoài cười trong không, hắn vươn tay ra với Vương Tử Quân nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc đối mặt với ánh mắt của Triệu Quân Dũng, hắn cũng không ngại mà nghênh đón, điều này làm cho Triệu Quân Dũng cảm thấy rất khó chịu.
"Cứ ở đó mà đắc chí, chút nữa ông sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại!"
Triệu Quân Dũng thầm nghĩ như vậy, hắn cười nói:
- Bí thư Vương, tôi có một hạng mục công tác cần anh phối hợp một chút.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Triệu Quân Dũng, hắn cũng cười nói:
- Phối hợp với các đơn vị ban ngành tỉnh ủy chính là trách nhiệm không thể nào xóa nhòa của thị ủy La Nam, chủ nhiệm Triệu có gì cần phân phó sao?
Triệu Quân Dũng nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân mà căn bản cảm thấy không thoải mái, thế nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn rất sáng lạn. Dù sao thì chút nữa người không thể nào cười nổi không phải là Triệu Quân Dũng hắn, hắn việc gì phải mất vui cơ chứ?
- Bí thư Vương, sự việc là thế này...
Triệu Quân Dũng đã chuẩn bị sẵn từ ngữ từ lúc ở trên xe, thế nên bây giờ mở miệng như giậu đổ bìm leo, ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
- Quân Dũng, quay về đây.
Khi Triệu Quân Dũng mới nói được một câu thì nghe thấy có người trầm giọng nói.
Triệu Quân Dũng nghe thấy âm thanh quen thuộc mà không khỏi ngẩng đầu nhìn, thấy bí thư Mục đang từ trên lầu đi xuống, lúc này bí thư Mục đang nở nụ cười, bộ dạng rất khả ái dễ gần.
Bí thư Mục có mặt ở chỗ này thì thật sự là quá tốt, có câu trăm nghe không bằng một thấy, chính mình bây giờ muốn đưa người đi từ bên cạnh Vương Tử Quân, bí thư Mục nhất định sẽ thấu hiểu và cực kỳ thoải mái.
Triệu Quân Dũng nhanh chóng tiến đến bên cạnh bí thư Mục rồi cười nói:
- Chào bí thư Mục.
- À, Quân Dũng, tôi đang định gọi điện thoại cho anh, anh quay về là tốt rồi.
Bí thư Mục nói rồi đi đến bên cạnh Nhan Sĩ Tắc:
- Anh Nhan, hôm nay tôi thật sự rất vui, vì mỗi lần ủy ban kỷ luật chúng tôi xử lý bất kỳ đồng chí nào đều cảm thấy rất đau xót, dù sao đó cũng là đồng chí của chúng ta.
- Hôm nay tôi thật sự bất ngờ, cũng cảm thấy rất vui sướng.
Bí thư Mục nói rồi vươn tay bắt chặt tay của Nhan Sĩ Tắc, bộ dạng vui mừng không thôi.