Chẳng lẽ bên trong có biến cố gì sao? Lý Thừa Uyên biết rõ Vương Tử Quân là một người mà lòng dạ không giống như gương mặt trẻ tuổi, nếu như không có đủ chứng cứ và lý lẽ thuyết phục, căn bản khó thể nào nắm được người này vào trong tay.
Thậm chí đối phương còn có vài phương diện vượt xa Lý Thừa Uyên.
Nếu như ném Lý Thừa Uyên đến một địa phương như Nam Giang, hắn cảm thấy mình tuy đủ năng lực, thế nhưng mình có cố gắng cũng không làm ra thành tích như Vương Tử Quân vào lúc này. Không, phải nói là có cơ sở tốt ở Nam Giang cũng không làm hắn có được thành tích tốt như Vương Tử Quân vào lúc này.
Hai bên tự tạo thành hai phái khác nhau, điều này không phải chỉ dựa vào sự giúp đỡ của tuyến trên, bản thân càng có năng lực và thủ đoạn vượt qua thử thách. Vương Tử Quân mới đi vào Nam Giang được một năm đã có thể thực hiện ước mơ cả đời của bao nhiêu người, còn ai dám coi thường hắn?
Lý Thừa Uyên đến bây giờ cũng chưa từng xem thường Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu bình tĩnh tiêu sái, chẳng lẽ trong này có gì khác thường? Lý Thừa Uyên càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
- Trưởng phòng Vương, anh có biết chính mình cho rằng những thứ kia không tất yếu, thế nhưng lại tạo nên ảnh hưởng lớn thế nào cho Nam Giang. Lãnh đạo thượng cấp đã gọi điện thoại đến, yêu cầu chúng ta cho ra giải thích, hơn nữa sự kiện này sắp xảy ra tranh cãi ngoại giao. Kim Hành Thuấn thấy Lý Thừa Uyên không nói được lời nào thì đứng lên dùng giọng nghiêm nghị nói. Đến bây giờ hắn cũng vẫn sợ hãi Vương Tử Quân, thế nhưng vì cảm giác sợ hãi này mà hắn đứng lên phản kích càng cảm nhận được khoái cảm khó có được.
Vương Tử Quân cũng không có gì là quá mạnh, Kim Hành Thuấn nhìn Vương Tử Quân ngồi ở đối diện với mình mà không khỏi có chút đắc ý.
Khi một loạt người lên tiếng chất vấn thì chỉ còn một con đường cho Vương Tử Quân, đó là gánh vác tất cả trách nhiệm, thừa nhận sai lầm. Kết quả này căn bản là thắng lợi toàn diện với một số người, nhưng đối với Đậu Minh Đường ở bên cạnh Vương Tử Quân thì căn bản là khổ sở khó nói nên lời.
Tuy chuyện này không thể ép chết Vương Tử Quân, thế nhưng lại làm cho con đường làm quan của Vương Tử Quân có chút u ám. Tuy Vương Tử Quân còn trẻ, căn bản có nhiều ưu thế hơn những người cạnh tranh với mình, vẫn có ưu thế rất lớn, thế nhưng sự việc trong quan trường xảy ra như trong một dòng nước, sóng đánh đến có thể kéo anh vào vòng xoáy. Nếu anh bị kéo vào vòng xoáy, anh sẽ phí đi vài năm công tác, như vậy sẽ mất đi ưu thế độ tuổi của mình.
Nếu so ra thì càng lên cao càng khó đi, như vậy có thể thấy được Vương Tử Quân bây giờ có chút lỗ mãng.
Vương Tử Quân sao lại như vậy? Trước khi Đậu Minh Đường đến đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, đã nói ra tính toán của mình. Nhưng bây giờ sao lại xuất hiện phá nát tất cả bố cục có sẵn như vậy?
Ôi, phải nói là tự mình cho là đúng, Vương Tử Quân cũng không phải không đồng ý gì trong lúc gọi điện thoại với mình sao? Đậu Minh Đường nghĩ đến cuộc điện thoại với Vương Tử Quân, hắn chợt nghĩ đến thái độ sảng khoái của Vương Tử Quân vào lúc này.
Vương Tử Quân đang cười, cũng không nói thêm điều gì khác...
Đậu Minh Đường nhìn thái độ của Vương Tử Quân, hắn thật sự muốn xem vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này có nhận thua đơn giản như vậy không.
Nhưng không nhận thua thì có thể làm sao?
- Tôi không cần giải thích, vì đó là con thuyền buôn lậu. Vương Tử Quân nói rất nhạt nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác như nhúng nước sôi, chỉ một câu nó đã giống như ném tảng đá khổng lồ vào hồ nước.
Không cần giải thích, không cần giải thích. Vương Tử Quân đến bây giờ vẫn nhận định đó là thuyền buôn lậu, điều này làm cho không ít người giật mình, cả đám trợn tròn mắt chờ đáp án từ Vương Tử Quân.
Lúc này trong quan trường Nam Giang có nhiều tin đồn về việc Vương Tử Quân sắp bị điều đi, có người nói hội nghị thường ủy lần này không chỉ là Nam Giang chắp tay tiễn khách với Vương Tử Quân, còn tiễn trưởng phòng Vương một đoạn đường. Hơn nữa biết đâu địa bàn nhận chức đã được quyết định, lúc này mưa gió mà Vương Tử Quân tạo ra ở Nam Giang sắp kết thúc.
Chân Hồng Lỗi tất nhiên biết rõ những thứ này, mỗi lần Nam Giang có gió thổi cỏ lay đều khó qua được mắt hắn. Nếu những tin đồn kia là thật, như vậy thế cục chính trị ở Nam Giang sắp lật bài. Chân Hồng Lỗi đã chờ quá lâu rồi, nếu chủ tịch Chử tạo nên xu thế đối kháng với Diệp Thừa Dân, như vậy Chân Hồng Lỗi đầy tự tin mình sẽ tiến gần trugn tâm quyền lực, sẽ không cần sợ bị cho ra rìa. Nếu như anh có được thực lực sao bao ngày bị ghẻ lạnh, anh có gì mà không chịu được?
Vì vậy dù Vương Tử Quân không có mặt trong hội nghị thường ủy hôm nay thì vẫn khó chạy trời khỏi nắng, kết quả cũng như nhau, sẽ là một tình cảnh quyết định sinh tử tồn vong của Vương Tử Quân.
Nếu như nói Vương Tử Quân xuất hiện làm cho Chân Hồng Lỗi cực kỳ bất ngờ, bây giờ nghe được lời nói khẳng định của Vương Tử Quân rằng con thuyền kia là của đám người buôn lậu, hắn có chút giật mình nhưng khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười chế nhạo.
Chân Hồng Lỗi biết rõ trên con thuyền kia có những thứ gì, không có bất kỳ vật phẩm buôn lậu nào, Vương Tử Quân dựa vào cái gì để nói nó là con thuyền buôn lậu?
Gắng gượng chống chế sao? Gắng gượng như vậy sẽ không có gì là tốt cho Vương Tử Quân, nhưng thật lòng thì Chân Hồng Lỗi mong muốn Vương Tử Quân cứ mãi kiên trì gắng gượng như vậy.
Càng gắng gượng thì phản lực càng lớn.
- Trưởng phòng Vương, chúng ta đang bàn về chuyện trọng đại, nói chuyện cần phải có chứng cứ, nói không không cũng chẳng ra thể thống gì. Cục công an thành phố Đông Hồng đã kiểm tra con thuyền vài lượt, không có thu hoạch gì, chẳng lẽ anh cho rằng sức phán đoán của mình thuyết phục hơn những tư liệu kiểm tra của cục công an thành phố sao? Chương Thu Mi nói những lời này bằng giọng điệu có chút khinh thường.
Chương Thu Mi gần đây không có cảm tình gì với Vương Tử Quân. Nàng là một thường ủy có tư cách trong hội nghị thường ủy, nàng căn bản sinh ra cảm giác ưu việt đối với cánh thường ủy là đàn ông. Hơn nữa những năm qua nàng đi khá gần với Chử Vận Phong, ít nhiều cũng cho rằng mình có chút thần bí. Vì vậy mọi người đều cho rằng người phụ nữ này nhìn thì dịu dàng hòa nhã nhưng lại quá hùng mạnh, thế nên bọn họ thường bày ra thái độ cung kính khiêm nhường, nếu không sẽ bị liệt vào hạng người không giỏi đối nhân xử thế. Điều này căn bản được số đông đàn ông trong tỉnh Nam Giang có chung nhận thức.
Nhưng cục diện nhanh chóng bị phá vỡ, Vương Tử Quân là một vị thường ủy trẻ tuổi vốn xếp sau Chương Thu Mi, bây giờ chỉ mất không tới một năm để vượt qua nàng, là một đầu sỏ ở Nam Giang. Điều này làm cho Chương Thu Mi ghen ghét dữ dội, nàng căn bản không nhìn thuận mắt người đến sau mà tới trước như Vương Tử Quân.