Khi thấy Hải Bác đi vào thì Kim Chính Thiện cười nói: - Chủ tịch Hải Bác, anh xem bộ tây phục này thế nào, có giống chú rể không?
- Bí thư, ngài mặc bộ trang phục này vào căn bản là rất có tinh thần. Kim Chính Thiện cười cười, sau khi mời Hải Bác ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện thì khẽ hỏi: - Có phải là Tiểu Trần gọi điện thoại cho anh không? Tiểu Trần này đúng là, cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu kiên nhẫn. Anh không phải đang đi đến hiện trường kiểm tra công tác sao? Lại ép anh phải quay về.
- Bí thư, tôi về cũng để báo cáo với ngài một tiếng, bây giờ tất cả công tác của chúng ta đều đã vào vị trí. Hải Bác nói làm cho Kim Chính Thiện nở nụ cười vui vẻ vài phần, hắn cười nói: - Vừa rồi tôi thật sự nổi giận, thế nhưng bây giờ đã không còn gì. Xà Lê Hoa có sự lựa chọn của mình, chúng ta không thể ép bò cúi đầu uống nước được.
- Nếu làm ra những chuyện làm cho người ta khó chịu cũng không hay ho gì. Kim Chính Thiện nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó nói: - Chủ tịch Hải Bác, chủ yếu là tôi sợ hôm nay chủ tịch Vương không thể xuống đài được.
Hải Bác đốt một điếu thuốc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư, tôi cảm thấy chủ tịch Vương căn bản không yếu ớt như vậy.
- Yết ớt sao? Điều này thì tôi không lo, chỉ là nếu người đến quá ít, như vậy những cố gắng trong một năm qua của anh ấy sẽ hóa thành bọt nước. Kim Chính Thiện nhìn Hải Bác rồi dùng giọng trầm trầm nói.
Trong đầu Hải Bác chợt lóe lên vài ý nghĩ, lúc này hắn chợt cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và bí thư Kim Chính Thiện. Chính mình nghĩ xem chủ tịch Vương có bậc thang để đi xuống hay không, cũng không nghĩ đến những trình tự sâu hơn, xem ra bí thư đúng là bí thư có khác.
Kim Chính Thiện nhìn vẻ mặt trầm mặc của Hải Bác, hắn không khỏi cười nói: - Được rồi, hai người chúng ta cũng không nên lo lắng suông, bây giờ chúng ta nên làm tốt công tác của mình.
Hải Bác gật đầu nói: - Bí thư Kim, một giờ sau sẽ tổ chức tết Kim Hoa, hai người chúng ta bây giờ có nên đi qua sớm một chút để nghênh đón các vị khách quý hay không?
- Chuyện này anh cứ giao cho anh Mã, hai người chúng ta hôm nay chỉ có một việc, đó là đi mời chủ tịch Vương. Kim Chính Thiện nói đến đây thì đứng lên khỏi ghế sa lông: - Hai người chúng ta cùng đi qua.
Khi Hải Bác và Kim Chính Thiện đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang mặc một bộ tây trang màu xanh đen, nhìn qua rất trưởng thành và có tinh thần. Khi thấy Kim Chính Thiện và Hải Bác đi đến thì hắn cười tủm tỉm nói: - Hai vị lãnh đạo, các anh không bận rộn vì công tác, chạy đến nơi này làm gì?
- Chủ tịch, hai người chúng tôi căn bản là không có nhiều độ nặng, cũng không áp chế được sự kiện lớn như vậy, thế nên cố ý chạy đến đây mời ngài đến. Kim Chính Thiện đứng trước mặt Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
- Hai anh đúng là. Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện, hắn gật đầu nói với Kim Chính Thiện: - Đi thôi, đừng để cho các vị khách quý phải sốt ruột.
Lúc này ở hội trường tổ chức tết Kim Hoa căn bản rất náo nhiệt tấp nập, những quả khinh khí cầu treo ruy băng tung bay làm cho cả quảng trường đầy không khí của ngày lễ hội.
Trong phòng nghỉ được đặc biệt sắp xếp trong sự kiện tết Kim Hoa, Hải Bác đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đang vui vẻ trò chuyện với vài vị khách quý mà thầm sốt ruột. Lúc này chỉ còn nửa giờ sẽ đến lúc khai mạc, nhưng lúc này số thường ủy tỉnh ủy đến bên cạnh Vương Tử Quân ngoài Kim Chính Thiện chỉ có Hà Kiến Chương.
Trương Bản Tiến vì sao còn chưa đến? Người này là chủ tịch Vương tự tay đề cử lên, người khác không đến thì Trương Bản Tiến bắt buộc phải đến.
Hải Bác nghĩ đến Trương Bản Tiến thì nghĩ đến các vị lãnh đạo khác, trong ủy ban nhân dân tỉnh thì bây giờ ngoài chủ tịch Hà Kiến Chương, nhóm phó chủ tịch Lôi Yên Hồng, Vân Lợi Quảng và Nghiêm Khâm Binh còn chưa thấy ai.
"Ngay cả các vị lãnh đạo của ủy ban nhân dân tỉnh đến cũng không nhiều, như vậy điều này đối với chủ tịch Vương..." Hải Bác thầm nghĩ như vậy, ngay sau đó cũng có chút trông mong. Dù sao những người kia không đến ít nhiều cũng sinh ra ảnh hưởng đến uy vọng của chủ tịch Vương.
Trong đầu Hải Bác lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhanh chóng đặt tâm tư lên người Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân vẫn trò chuyện vui vẻ, căn bản không có chút gì bất ổn.
Không phải là chủ tịch Vương không thèm quan tâm đến phương diện này đấy chứ?
- Chủ tịch. Chủ nhiệm Ngưu Thành Hoa của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố lặng lẽ đi đến bên cạnh hải bác rồi nói.
Hải Bác nhìn bộ dạng của Ngưu Thành Hoa thì trầm giọng nói: - Có chuyện gì không?
- Chủ tịch, các thành phố của chúng ta ở thành phố Linh Long gọi điện thoại về nói bí thư Sầm và các vị lãnh đạo tỉnh ủy đã đi đến hội trường. Ngưu Thành Hoa ghé sát bên tai Hải Bác rồi khẽ nói.
- Có những vị lãnh đạo nào đi đến thành phố Linh Long? Hải Bác cũng hạ thấp âm thanh xuống nói.
- Có bí thư Sầm, bí thư Văn, thư ký trưởng Phương, trưởng phòng Uông, bí thư Khang, trưởng phòng Xà và chủ tịch Cố. Ngưu Thành Hoa nói đến đây thì có chút do dự: - Còn có người nói thấy chủ tịch Nghiêm, thế nhưng chúng tôi còn chưa dám khẳng định.
Chủ tịch Nghiêm tất nhiên là Nghiêm Khâm Binh, lúc này Hải Bác cũng không quan tâm đến hướng đi của Nghiêm Khâm Binh, dù sao Nghiêm Khâm Binh cũng không phải là thường ủy tỉnh ủy. Hắn nghĩ đến những cái tên mà Ngưu Thành Hoa vừa nói, còn nửa giờ nữa mới tổ chức sự kiện mà phía thành phố Linh Long đã có bảy vị thường ủy tỉnh ủy. Phải biết rằng ở tỉnh Mật Đông chỉ có mười ba vị thường ủy tỉnh ủy, bây giờ Linh Long đã có hơn phân nửa.
Lúc này bên cạnh Hải Bác chỉ có Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương và Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện là người làm chủ thành phố Rừng Mật, còn là thường ủy tỉnh ủy, chỉ là một thành viên mà thôi. Tần Điền Cương là lãnh đạo phân khu Mật Đông, cũng là thường ủy tỉnh ủy, khả năng tham gia vào các hoạt động của khối chính quyền như thế này là không lớn.
Dù sao thì lựa chọn tốt nhất của Tần Điền Cương chính là không nên đắc tội với bên nào.
Một người còn lại chính là bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu, người này bị biên giới hóa trong thường ủy tỉnh ủy, bây giờ khả năng đến đây tham gia sự kiện tết Kim Hoa làn bằng không.
Hải Bác nghĩ lại sự đối lập của hai bên mà không khỏi có chút tê dại. Tuy những chuyện thế này biểu hiện ra là không có gì, thế nhưng người có cấp bậc sẽ nhìn ra không ít vấn đề. Đám người kia căn bản đều là những kẻ tinh ranh, bọn họ nhìn vào sự đối lập này, sẽ có không ít người dao động tâm tư.
Đúng lúc này thư ký trưởng thị ủy phụ trách công tác chủ trì sự kiện tết Kim Hoa đi đến bên cạnh Hải Bác nói: - Chủ tịch, đã đến đúng thời điểm, có phải nên mời các vị lãnh đạo chuẩn bị một chút không?