Vương Tử Quân vừa rót một ly trà cho Tôn Trạch Hồng vừa cười nói.
- Bí thư Vương, lời này của anh thật sự nói đến tâm khảm tôi, nếu lãnh đạo cũng được như anh thì nào còn chuyện gì để nói? Nhưng Lâm Mộc Dương cũng không phải hạng vừa, nghe nói công tác rất tốt, từng nhiều lần được lãnh đạo khối chính quyền tán thưởng.
Tôn Trạch Hồng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy Vương Tử Quân rất thuận mắt, càng nói thì càng xâm nhập hơn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tôn Trạch Hồng, trong lòng thầm nghĩ đã đến lúc, thế là cười nói:
- Bí thư Tôn, bây giờ tỉnh đoàn chúng ta nhờ cậy vào anh, anh cũng không thể lùi bước vào thời điểm này. Nếu Lâm Mộc Dương đã được lãnh đạo khối chính quyền coi trọng, tình huống bên trong không ai hiểu rõ, hơn nữa tỉnh ủy cũng không phải là nhà của một người, lãnh đạo mắt sáng như tuyết sẽ phân biệt rõ ràng. Hơn nữa tôi cũng không tin Lâm Mộc Dương là thánh nhân, cũng không phạm sai lầm. Tôi nghe người ta nói cũng có nhiều đơn thư tố cáo phòng tài chính được gửi đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Hai mắt Tôn Trạch Hồng chợt sáng ngời, hắn chợt cảm thấy một câu nói vô tâm của Vương Tử Quân đã nói đến tâm khảm mình. Lâm Mộc Dương là một đối thủ hùng mạnh, nhưng chỉ cần mình đánh ngã đối phương, đối phương sẽ chẳng còn là gì.
- Đúng, tôi cũng không tin như vậy. Bí thư Vương, chúng ta nên cùng nhau cố gắng, tôi luôn tin tưởng vào ngày mai tươi sáng.
Tôn Trạch Hồng cười ha hả bắt chặt bàn tay của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng thỏa mãn nói.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng bỏ đi vội vàng của Tôn Trạch Hồng, hắn nở nụ cười, sau đó thu dọn trà trên bàn. Tuy hắn đã cho Tôn Trạch Hồng một lời đề nghị không quá tốt, chưa biết có ý nghĩa gì không, nhưng muốn quấy động mây gió sẽ không là vấn đề.
Sau khi biết được tin tức Lâm Mộc Dương có xuất thân là kinh tế của Dương Độ Lục thì Vương Tử Quân cảm thấy dù thế nào cũng không cho đối phương đến công tác ở tỉnh đoàn. Tuy hắn không sợ tranh chấp với Lâm Mộc Dương, thế nhưng dưới tình huống có thể bớt đi một chuyện, hắn tình nguyện bớt đi một chuyện cho đỡ phiền.
Vương Tử Quân tiễn chân Tôn Trạch Hồng chưa được bao lâu thì Hoắc Tương Nhiễm đi vào phòng. Nếu so với bộ dạng thỏa thuê mãn nguyện trước đó thì lúc này Hoắc Tương Nhiễm nhìn có vẻ khá chán nản, nếu so với Tôn Trạch Hồng thì hắn đến chủ yếu là kể khổ với Vương Tử Quân.
- Bí thư Tử Quân, anh nói xem như vậy là có chuyện gì? Một người ngoài nhưng lại muốn đến làm lãnh đạo tỉnh đoàn, đúng là con bà nó không hay.
Hoắc Tương Nhiễm không che giấu sự phẫn nộ của mình, hắn trầm giọng mắng.
Vương Tử Quân hiểu rõ vì sao Hoắc Tương Nhiễm lại nổi giận như vậy. Trong hội nghị ban ngành thì Hoắc Tương Nhiễm là người sắp xếp cuối ùng, tuy trước nay có bố vợ giúp đỡ nhưng hắn biết hy vọng của mình là không lớn. Đặc biệt là bây giờ có một Lâm Mộc Dương xuất hiện, càng làm cho hắn cảm thấy uể oải.
- Chuyện này tôi biết rõ, vừa rồi bí thư Tôn đã đến oán trách với tôi về vấn đề này, còn nói tôi nên phản ứng lên cho tỉnh ủy. Tôi cảm thấy các anh đều đã được đề cử, nếu đi phản ánh cũng không phù hợp, vì vậy mới phải xem xét.
Vương Tử Quân cười nhìn Hoắc Tương Nhiễm rồi khẽ nói.
Hoắc Tương Nhiễm chợt sững sờ, sau đó hắn há miệng, cuối cùng nói:
- Như vậy cũng tốt! Mà này bí thư Vương, bây giờ rất thích hợp phản ứng vấn đề với lãnh đạo, mà người thích hợp nhất chỉ có thể là anh. Nếu tôi đi thì thật sự sẽ có vấn đề, tôi nói gì cũng không thể nào có lực bằng anh nói ra được.
- Điều này tôi hiểu.
Vương Tử Quân rót trà cho Hoắc Tương Nhiễm rồi nói tiếp:
- Nhưng chỉ sợ phản ánh cũng không có tác dụng gì.
Lời nói của Vương Tử Quân thật sự làm cho Hoắc Tương Nhiễm xúc động, chút hưng phấn của hắn vừa mới có chợt tan biến sạch sẽ. Hắn biết rất rõ, loại sự việc thế này dù là phản ánh đến lãnh đạo thì cũng không giải quyết được gì. Dù sao cũng không có người nào, không có bất kỳ vị lãnh đạo nào tình nguyện để cho cấp dưới ảnh hưởng đến quyền lợi của mình.
- Vậy phải làm thế nào?
Hoắc Tương Nhiễm hít vào một hơi thuốc, trên mặt là vẻ khó xử.
Vương Tử Quân cũng đốt thuốc, hắn hít vào một hơi thậ sâu rồi nói:
- Nghe nói bây giờ lãnh đạo phiền nhất không phải là tố cáo, chính là những người chạy quan có quan, anh nói xem, Lâm Mộc Dương không phải là thế sao?
"Chạy quan có quan?"
Hai mắt Hoắc Tương Nhiễm chợt sáng ngời, hắn hít vào hai hơi thuốc thật sâu, sau đó dùng giọng khẳng định nói:
- Tôi cảm thấy hắn ta nhất định là người như vậy.
Vương Tử Quân và Hoắc Tương Nhiễm ngẩng đầu lên, sau đó đều cười rất ăn ý, cũng không tiếp tục bàn về đề tài này. Nhưng trong lòng đối phương đang nghĩ gì thì bọn họ hiểu rất rõ.
Hoắc Tương Nhiễm ngồi lại không bao lâu thì bỏ đi, sau khi Hoắc Tương Nhiễm đi thì Kim Duệ Hằng lại đến gõ cửa:
- Bí thư Vương, vừa rồi bí thư Tôn gọi điện thoại đến, nói hôm nay anh ấy không tham gia hội nghị đoàn ở trường đại học Sơn Viên, mong anh đi giúp.
- Vào lúc nào?
Vài ngày nay Vương Tử Quân đã gặp qua nhiều tình huống thế này, đám người Tôn Trạch Hồng chỉ lo nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư tỉnh đoàn, cũng không có thời gian làm những chuyện gì khác. Dù bây giờ có hội nghị thì bọn họ cũng chỉ có thể đẩy sang cho người khác mà thôi.
Kim Duệ Hằng nhìn đồng hồ treo tường trong phòng Vương Tử Quân, hắn dùng giọng xấu hổ nói:
- Bí thư Vương, có lẽ là mười giờ...
Mười giờ? Bây giờ đã hơn chín giờ rồi. Vương Tử Quân cũng không thể không nể mặt chi đoàn của trường đại học Sơn Viên, thế là hắn khua tay nói:
- Anh Kim, anh thông báo Thái Thần Bân chuẩn bị xe, hai người chúng ta cùng đi.
- Vâng.
Kim Duệ Hằng rất tình nguyện đi ra ngoài tham gia họp hoặc hội nghị thế này, vì nó không những đại biểu cho bữa trưa có thể ăn ngon, nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ nhận được chút quà biếu của đơn vị, hơn nữa đi theo sau bí thư Vương Tử Quân cũng là hắn tình nguyện.
Năm phút sau Vương Tử Quân đã an vị trên chiếc xe Santana của mình, tuy xe của Âu Dương Dương vẫn đặt trong sân nhưng hắn sẽ không động vào. Mười giờ có thể nói là thời điểm xe cộ ra vào cổng khu văn phòng khối chính quyền và tỉnh ủy rất đông, những lúc này thì xe của các đơn vị xếp hàng như chờ phà sang sông. Nếu so sánh với những chiếc xe rất có cấp bậc kia, chiếc Santana của Vương Tử Quân có vẻ hơi thấp kém.
- Bí thư Vương, anh nhìn chiếc xe kia xem, nghe nói giá hơn cả triệu.
Kim Duệ Hằng ngồi hàng ghế trước, hắn chỉ về phía một chiếc Mercedes Benz đang chạy trước mặt không xa rồi dùng giọng hâm mộ nói.
Vương Tử Quân trước nay cũng không quá thích thú với xe cộ, khi kết hôn thì Tần Hồng Cẩm có cho hắn một chiếc xe, nhưng sau khi kết hôn thì hắn cũng không động vào.
Thấy Vương Tử Quân khẽ gật đầu thì Kim Duệ Hằng lập tức hấp háy mắt nói:
- Bí thư Vương, nhắc đến chuyện dùng xe thì bây giờ người ta đã bắt đầu ganh đua so sánh. Ví dụ như chuyện kết hôn, trước kia kết hôn có một chiếc Santana làm xe hoa thì quá tốt rồi, bây giờ thì anh xem còn ai dùng Santana nữa chứ? Bình thường cũng phải là Audi, sợ rằng ngay cả Audi cũng còn chê nữa là.
- Chủ nhiệm Kim, thật sự có chuyện này sao?
Thái Thần Bân thật sự rất có hứng thú với chuyện xe cộ, hắn nhịn không được lên tiếng.
Kim Duệ Hằng biết rõ Thái Thần Bân là tâm phúc của Vương Tử Quân, dù đối phương chỉ là lái xe nhưng bây giờ đã là biên chế cán bộ của tỉnh đoàn. Hắn thật sự không dám xem thường, thế là cười hì hì nói:
- Thần Bân, cậu cũng đừng nói không tin, ví dụ như anh họ của tôi, anh ấy là công nhân, nhưng con trai kết hôn thì nhà gái đưa ra yêu cầu xe hoa phải là Audi, tốt nhất là Mercedes Benz, không chịu xe hoa cấp bậc thấp.
Kim Duệ Hằng nói đến đây thì cười nói:
- Anh họ của tôi không còn cách nào khác, anh ấy đến tìm tôi, làm cho tôi thật sự phiền lòng muốn chết.
- Két!
Vương Tử Quân đang nghe hai người Kim Duệ Hằng và Thái Thần Bân nói chuyện với nhau, hắn chợt cảm thấy chiếc xe thắng gấp. Nếu như không phải tốc độ xe khá chậm, chỉ sợ thắng gấp như vậy sẽ làm cho Vương Tử Quân văng ra khỏi ghế.
Vương Tử Quân nhướng mày và nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy một chiếc xe Honda dừng ngay trước chiếc Santana của mình. Hai chiếc xe dừng sát bên nhau, ngồi trong xe nhìn thì căn bản không thấy rõ hai chiếc xe này có dụng vào nhau hay không.
- Con bà nó, các người lái xe kiểu gì vậy?
Khi Thái Thần Bân chuẩn bị xuống xe thì một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi dung sức mở cửa kính bên cạnh Thái Thần Bân, sau đó quát lớn.
Thái Thần Bân cũng không phải là người thích bị người ta ăn hiếp, lúc này thấy đối phương mở miệng mắng thì lập tức đẩy cửa xe ra nói:
- Tôi lái xe thế nào sao? Tôi còn định hỏi anh lái xe kiểu gì? Đây là nơi nào, anh chạy nhanh còn tùy ỳ quay đầu, có biết nguy hiểm thế nào không? Tôi nói cho anh biết, nếu không muốn sống thì cũng phải nghĩ cho người khác, người ta cũng không muốn chết theo anh.
- Tiểu tử, mày nói ai muốn chết, mày nói lại lần nữa tao xem, để xem ông có phế mày đi không?
Tên lái xe kia tuy không quá cao nhưng lại vung tay muốn túm áo Thái Thần Bân.
Vương Tử Quân nhìn thấy Thái Thần Bân đã giữ lấy tay của tên lái xe kia, thế là hắn đẩy cửa xe ra nói:
- Thần Bân, xe có va chạm hay không? Nếu va chạm thì gọi cảnh sát giao thông, không thì đường ai nấy đi.
- Tất cả đều là người đi đường, nói cho nhẹ nhàng một chút là được, các người làm xước sơn xe tôi, hôm nay nếu không giải quyết ổn thỏa thì đừng hòng bỏ đi.
Tên lái xe thanh niên nhìn Thái Thần Bân rồi mắng:
- Tiểu tử, buông tay tao ra.
Thái Thần Bân đi theo Vương Tử Quân tuy tính tình đã bớt nóng hơn trước kia, nhưng lúc này thấy đối phương còn có ý hỗn láo với Vương Tử Quân, thế là lửa giận bùng lên, hai tay vung ra, trực tiếp bẻ ngoặt tay của đối phương.
- Anh nói gì, nói lại lần nữa tôi xem?
Thái Thần Bân tức giận bẻ ngoặt tay đối phương ra sau lưng, sau đó lạnh lùng nói.
- Muốn đánh người sao? Còn không mau thả ra.
Khi tên lái xe kia bị Thái Thần Bân vặn tay kêu lên đau đớn thì một cán bộ trẻ tuổi mặc tây trang thẳng thớm bước xuống xe, hắn nhìn thoáng qua Thái Thần Bân rồi nói tiếp:
- Cũng không biết là người đến từ phương nào mà lớn lối như vậy.
- Chào trưởng phòng Lâm.
Khi tên cán bộ kia xuống xe thì có vài tên bảo vệ chạy đến, khi thấy người này thì nhanh chóng nở nụ cười đón chào. Nhưng người kia vừa nói ra khỏi miệng đã tiếp tục nói:
- Trưởng phòng Lâm, dạo này tôi có hơi bận rộn, còn tưởng rằng ngài còn đang công tác ở tỉnh ủy?
Tên đàn ông được gọi là trưởng phòng Lâm khẽ gật đầu với tên bảo vệ rồi nói:
- Anh Lý, hai năm qua không gặp anh, xem ra công phu miệng lưỡi còn mạnh mẽ hơn xưa.
Anh Lý tỏ ra khó thể nhịn được, nhưng hắn cũng không tranh cãi với trưởng phòng Lâm. Hắn quay sang nổi giận đùng đùng nhìn nhóm người Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng nói:
- Các người là đơn vị nào, có biết quy củ không? Văn phòng tỉnh ủy là nơi các người có thể gây rối sao? Còn không mau xin lỗi trưởng phòng Lâm, nếu không tôi sẽ gọi công an đến đưa đi hết.
Vương Tử Quân nghe thấy tên bảo vệ gọi người đàn ông kia là trưởng phòng Lâm, trong lòng có vài phần khẳng định tên kia là ai. Hắn cũng không quan tâm đến lời mắng mỏ của anh Lý kia, vì đến vị trí hiện tại của hắn, cũng không muốn chấp nhất với một bảo vệ.
Nhưng Vương Tử Quân không nói lời nào thì không có nghĩa rằng không ai lên tiếng, lúc này Kim Duệ Hằng đứng bên cạnh thấy tên bảo vệ nhìn sang thì lên tiếng:
- Anh Lý, đều là người một nhà, anh cũng đừng nói nhiều.
Anh Lý cũng biết Kim Duệ Hằng, lúc này vẻ mặt đã có vẻ hòa hoãn hơn, nhưng nếu so ra thì anh Lý vẫn tự động đứng sang bên cạnh hàng ngũ của trưởng phòng Lâm. Tuy Kim Duệ Hằng ở cùng khu văn phòng tỉnh ủy, nhưng đây chỉ là một vị phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, dù thế nào cũng không thể nào so sánh với một trưởng phòng Lâm trước kia là thư ký tâm phúc của bí thư tỉnh ủy.
- Kim Duệ Hằng, thì ra là anh, được rồi, còn không mau thả người, đồng thời xin lỗi trưởng phòng Lâm. Trước kia trưởng phòng Lâm cũng là người của văn phòng tỉnh ủy, chắc chắn sẽ bỏ qua cho.
Anh Lý nói xong thì quay sang cười với trưởng phòng Lâm:
- Trưởng phòng Lâm, đó là chủ nhiệm Kim của văn phòng tỉnh đoàn, anh xem chuyện này nên xử trí thế nào?
Trưởng phòng Kim nghe thấy đối phương là người của tỉnh đoàn, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, ngay sau đó trên mặt là nụ cười nhạt. Hắn khẽ vung tay nói:
- Thì ra là người một nhà, thế này đi, xin lỗi một lời là xong.
Là người một nhà? Kim Duệ Hằng tất nhiên hiểu, mà Vương Tử Quân đứng cách đó không xa cũng hiểu.
Người thanh niên bị Thái Thần Bân bẻ ngoặt tay cũng hiểu. Lúc này tuy hắn bị bẻ ngoặt tay rất đau nhưng trong lòng thầm kêu không may, hắn là lái xe của trưởng phòng Lâm, hắn biết rõ trưởng phòng của hắn sắp trở thành bí thư tỉnh đoàn, nếu bây giờ phát sinh xung đột với người của tỉnh đoàn thì sợ rằng mình sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng tên lái xe đi theo lãnh đạo nhiều năm, hắn nào chịu được uất ức. Hắn ỷ mình đi theo trưởng phòng Lâm nhiều năm mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thái Thần Bân:
- Tiểu tử, hôm nay coi như mày gặp may, trưởng phòng Lâm đã nói rồi, mày cnof không mau thả ra và xin lỗi tao?
Thái Thần Bân nghe thấy đối phương nói như vậy thì khẽ dùng lực, ánh mắt đưa sang nhìnn Vương Tử Quân, mà Kim Duệ Hằng cũng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
- Đã là người một nhà, vậy thì Trưởng ban, để người ta xin lỗi một tiếng là xong.
Vương Tử Quân phất tay cho Thái Thần Bân, tỏ ý Thái Thần Bân thả người.
- Tiểu tử, có nghe thấy gì không, người của mày nói mày xin lỗi tao kìa.
Tên lái xe thanh niên tuy nghe được lời của Vương Tử Quân, nhưng trong ấn tượng của hắn thì chỉ cần lãnh đạo của mình báo tên, dù là ai cũng phải cúi đầu. Hắn nghĩ rằng tình huống hôm nay chắc chắn sẽ chẳng có gì khác hơn.
Tên lái xe nghe không rõ nhưng trưởng phòng Lâm lại nghe thấy rất rõ ràng, khi Kim Duệ Hằng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn chợt ý thức được tên thanh niên nhìn còn trẻ tuổi hơn mình kia chính là người đứng đầu.
- Xin lỗi là tốt rồi, đều là người một nhà, nói một câu xin lỗi cũng không có việc gì.
Anh Lý cũng không muốn đắc tội với hai bên, khi nghe người của tỉnh đoàn nói ra hai chữ xin lỗi thì gương mặt hắn tràn đầy nụ cười, hắn phản ứng rất nhanh, nhưng hắn lại không nghe rõ lời của Vương Tử Quân.
- Anh nói chúng tôi phải xin lỗi sao?
Trưởng phòng Lâm tiến về phía trước một bước, trong ánh mắt mang theo uy thế bức người.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Dựa theo tình huống vừa xảy ra, lỗi là do xe của anh, tất nhiên anh phải xin lỗi, chẳng lẽ trên thế gian này còn có chuyện người không sai phải xin lỗi sao?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn trưởng phòng Lâm, hắn dùng giọng thản nhiên nói.
Trưởng phòng Lâm lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn nhìn về phía hai chiếc xe vài lượt, sau đó nói:
- Nếu như tôi không xin lỗi thì sao?
- Không cần anh xin lỗi, vì anh không lái xe, chỉ cần anh ta xin lỗi là được.
Vương Tử Quân kẽ chỉ về phía tên lái xe đã được Thái Thần Bân buông lỏng ra một ít, lại dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Lúc này anh Lý và tên lái xe trẻ tuổi đã nghe rõ lời của Vương Tử Quân, bọn họ nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, tại sao đối phương còn chưa báo danh ra? Để cho mọi người được biết là thần thánh phương nào?
Trưởng phòng Lâm nhìn Vương Tử Quân, trong mắt hắn bùng lên một ngọn lửa hừng hực. Những năm qua hắn luôn phát triển xuôi chèo mát mái, chưa từng bị kẻ nào khiêu khích như vậy. Nhưng hắn là một cán bộ cấp phó sở, hắn cũng không phải người lỗ mãng. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, thầm nghĩ đây có lẽ là một vị công tử của lãnh đạo tỉnh nào đó.
Không đúng, mình đều biết rõ lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, vậy rốt cuộc đối phương là ai?
- Nếu cậu ta không xin lỗi thì sao?
Trưởng phòng Lâm chợt có ý nghĩ như vậy, hắn dùng giọng cực kỳ ẩn giấu hỏi.
- Không xin lỗi thì cứ để xe ở đây.
Vương Tử Quân khẽ nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói.
Vương Tử Quân tuy không lớn tiếng, cũng không nói nhiều nhưng từng chữ rơi vào trong tai làm cho anh Lý nhức đầu. Hắn thầm nghĩ người kia đúng là lớn lối, hai xe vừa vặn dừng ở cổng tỉnh ủy, nơi đây có không ít lãnh đạo đi qua lại, nếu hai bên đấu nhau ở đây không sợ lãnh đạo tỉnh ủy nổi giận sao?
Trưởng phòng Lâm cũng sững sờ, tuy đôi khi hắn rất bá đạo nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ phải để xe lại đây. Hắn nhìn gương mặt không chút sợ hãi của Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói:
- Cậu thanh niên này rất có khí phách, nhưng chỉ sợ xe đặt ở đây thì anh Lý cũng phải kéo đi thôi.
- Anh Lý sẽ không dám động vào.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua anh Lý, sau đó dùng giọng cực kỳ khẳng định nói.
Hai người tuy chỉ nói vài phút nhưng bốn phía có vài chiếc xe phải dừng lại, lúc này anh Lý rất nôn nóng, nhưng hắn không biết làm sao. Hắn tình nguyện nịnh nọt trưởng phòng Lâm, thế nhưng tư thế hiện tại của hai bên quá căng, hắn cũng không dám dây vào.
- Chủ nhiệm Kim, tỉnh đoàn các anh có tác phong vậy sao?
Cảm thấy nếu nói với Vương Tử Quân thì cũng không được gì, trưởng phòng Lâm quay sang nói với Kim Duệ Hằng. Tuy hắn không biết Kim Duệ Hằng, nhưng hắn biết rõ đối phương biết mình sắp đến tỉnh đoàn làm bí thư, bây giờ Kim Duệ Hằng nghiêng về phía ai thì quá rõ ràng rồi.
Kim Duệ Hằng thật sự nhức đầu, hắn nhìn hai vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi đang tranh phong với nhau bằng ánh mắt và lời lẽ sắc bén, thật sự làm cho người ta rất khó hòa giải, rất khó chen vào. Một người là lãnh đạo vào lúc hiện tại, một người tương lai sẽ là lãnh đạo, nếu đắc tội với người ta thì sẽ không phải là lựa chọn tốt.
- Điều này...Điều này...
- Biết sai thì sửa, không sai thì nhất định không cúi đầu trước áp lực, đây chính là quy tắc làm việc của cán bộ thanh niên chúng tôi.
Vương Tử Quân phất phất tay với Kim Duệ Hằng rồi thản nhiên nói.
- Trưởng phòng Lâm, bí thư Vương, bây giờ xe đã đến rất nhiều, tôi thấy chúng ta hay là...
Kim Duệ Hằng khẽ xoa tay, hắn cười nói với hai người Vương Tử Quân và trưởng phòng Lâm.
Bí thư Vương? Trưởng phòng Lâm chợt hiểu người kia là ai, mà anh Lý cũng đã hiểu. Thế là anh Lý không khỏi cảm thấy may mắn, may mà mình không trà trộn vào, nếu không hai vị lãnh đạo phó sở tranh chấp với nhau, mình cuốn vào sẽ giống như con kiến bị người ta bóp chết.
Vương Tử Quân, thì ra đó là Vương Tử Quân. Trưởng phòng Lâm nhìn gương mặt bình tĩnh ung dung của Vương Tử Quân mà trong mắt lóe lên cái nhìn địch ý. Tuy đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng địch ý của hắn cũng không phải đến bây giờ mới xuất hiện.
Trưởng phòng Lâm trước kia là thư ký của Dương Độ Lục, trước kia là cán bộ phó sở trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam, thế cho nên hắn có nhiều lý do để coi Vương Tử Quân là đối thủ của mình.
- Thì ra là bí thư Vương, thật sự là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương. Chúng ta là người một nhà, bây giờ gặp nhau như vậy cũng tốt, xem như không đánh không quen. Ha ha ha, tôi là Lâm Mộc Dương, coi như hai bên làm quen.
Trên mặt trưởng phòng Lâm chợt xuất hiện nụ cười như hoa cỏ mùa xuân, sau đó hắn đưa một bàn tay về phía Vương Tử Quân.
Sau khi Vương Tử Quân biết rõ đối phương là Lâm Mộc Dương thì rất muốn cho đối phương biết tay, muốn trực tiếp để xe lại đây để làm cho cổng tỉnh ủy kẹt cứng, lãnh đạo không ra vào được. Như vậy tin chắc là một giờ sau va chạm giữa hai vị cán bộ cấp phó sở trẻ tuổi nhất tỉnh sẽ truyền đi khắp thành phố Sơn Viên, truyền vào tai từng người.
Đối với Vương Tử Quân thì đó không là vấn đề gì, cũng không tính là gì. Nhưng đối với một người mà bản thân vốn đã tồn tại sai lầm và bây giờ lại đang mưu cầu chức vụ bí thư tỉnh đoàn như Lâm Mộc Dương, đó chính là một tì vết không nhỏ. Vương Tử Quân lại đang ngồi trên vị trí phó bí thư tỉnh đoàn, thế cho nên các vị lãnh đạo cũng không muốn cho hai con lừa vào chung một chuồng.
Vương Tử Quân thầm cười, xem ra chút tính toán của mình là không thực hiện được, hắn cũng đưa tay ra nói:
- Chào trưởng phòng Lâm, trước nay đều nghe nói đến trưởng phòng Lâm là anh tài của văn phòng tỉnh ủy được cho ra ngoài rèn luyện, lại vì bận rộn công tác mà không đến thăm hỏi được, vì thế mới sinh ra trò khôi hài hôm nay. Sau này có lẽ tôi phải đến phòng tài chính tỉnh nhiều hơn, đồng thời cũng hoan nghênh trưởng phòng Lâm đến tỉnh đoàn làm khách, chúng tan nên tăng cường liên lạc một chút.
Hai người Vương Tử Quân và Lâm Mộc Dương cười cười nói nói rất khách khí, thật sự giống như hai anh tài gặp mặt nhau. Anh Lý là trung đội trưởng đội cảnh sát làm nhiệm vụ bảo vệ chợt thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ hai vị lãnh đạo kia xem như đã có hòa hảo. Nhưng anh Lý thì thở phào nhẹ nhõm còn Kim Duệ Hằng đứng cách đó không xa chợt cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Kim Duệ Hằng thật sự nghe rất rõ lời nói của hai vị lãnh đạo kia, Lâm Mộc Dương nói rằng mọi người cùng một nhà, đó chính là sau này Lâm Mộc Dương sẽ đến làm bí thư tỉnh đoàn, Vương Tử Quân sẽ là trợ thủ của Lâm Mộc Dương, nói gần nói xa rằng Vương Tử Quân nên chú ý. Mà bí thư Vương cũng nói lời ẩn giấu đao kiếm, dùng những câu như thường xuyên đến phòng tài chính tỉnh, thường xuyên liên lạc, mời đến chơi...Để nói Lâm Mộc Dương không thể đến công tác ở tỉnh đoàn.
Sau khi hai bên bắt tay nhau thì dù là Lâm Mộc Dương hay Vương Tử Quân cũng không nhắc đến chuyện va chạm xe, giống như căn bản chưa từng có gì phát sinh. Sau khi Thái Thần Bân thả tên lái xe kia ra, hai người lên xe, chạy như bay về hai phía khác nhau.
- Bí thư Vương, trưởng phòng Lâm đã dễ nói chuyện hơn nhiều so với trước kia.
Kim Duệ Hằng trầm ngâm một chút rồi cố tìm lời lên tiếng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Kim Duệ Hằng, hắn cười cười nói:
- À, chủ nhiệm Kim, thời gian của chúng ta có hơi căng, bây giờ cũng có hơi trễ. Thế này đi, anh gọi điện thoại cho trường đại học Sơn Viên, để bọn họ tổ chức họp trước, chúng ta sẽ đến muộn một chút, đừng để sinh viên chờ lâu.
Kim Duệ Hằng lên tiếng tiếp nhận, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại.
Lâm Mộc Dương đến phòng làm việc của Tề Chính Hồng, hắn khẽ gõ cửa, lúc này hắn đã thu hồi tất cả vẻ kiêu ngạo của mình. Hắn đi vào bên trong rồi cung kính chào một câu với Tề Chính Hồng đang ngồi xem xét văn kiện, cũng bước về phía phòng làm việc của Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng hơi ngẩng đầu lên, hắn đặt văn kiện trong tay xuống bàn rồi nói:
- Mộc Dương đến rồi đấy à, mau ngồi xuống đi.
Thư ký của Tề Chính Hồng đi theo Lâm Mộc Dương vào phòng, hắn vội vàng rót nước cho Lâm Mộc Dương.
Khi thư ký đi ra thì Tề Chính Hồng uống một ngụm trà rồi hỏi:
- Mộc Dương, hai năm qua công tác ở phòng tài chính thế nào?
- Hai năm qua phòng tài chính đã cho tôi rất nhiều kinh nghiệm, nếu không có sự giúp đỡ của ngài, tôi thật sự còn không được như hôm nay.
Lâm Mộc Dương khẽ nghiêng người, hắn lên tiếng với Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng rất thỏa mãn với thái độ của Lâm Mộc Dương, hắn gật đầu nói:
- Khi rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì bí thư Dương có nói cậu là một hạt giống tốt, nhưng mấu chốt là quá kiêu ngạo, nói tôi giúp cậu tiêu diệt bớt đi. Bây giờ cậu đã có thể nhận thức được điều này, như vậy nói rõ công tác của tôi có chút kết quả.
- Tiểu Lâm sẽ vĩnh viễn không quên sự giúp đỡ và quan tâm đặc biệt của bí thư Dương và chủ tịch Tề.
Lâm Mộc Dương nghe Tề Chính Hồng nói đến Dương Độ Lục, hắn lập tức dùng giọng động tình nói.
- Được rồi, đừng bày ra tư thái phụ nữ đó nữa, nếu như bị bí thư Dương nhìn thấy thì cậu sẽ bị mắng.
Tề Chính Hồng khẽ khoát tay rồi nói:
- Bây giờ tỉnh đoàn đang thiếu vị trí bí thư, tôi đã đề cử cậu với chủ tịch Hào, chủ tịch cũng rất thừa nhận năng lực của cậu, cũng cho rằng cậu có thể đảm nhiệm vị trí bí thư tỉnh đoàn...
Lâm Mộc Dương không nói gì, hắn biết rõ Tề Chính Hồng không phải chỉ nói những lời này, mà lãnh đạo cũng không muốn mình chưa nói dứt lời đã bị thủ hạ cắt ngang.
- Cậu cũng biết bây giờ vị trí bí thư tỉnh đoàn có bốn người được đề cử, cậu tuy xếp hàng đầu nhưng trong thời gian này nên cẩn thận, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện, biết không?
Tề Chính Hồng nói đến câu "xảy ra chuyện" thì cố ý lớn tiếng nói.
Lâm Mộc Dương tất nhiên hiểu ý của Tề Chính Hồng, hắn biết rõ đây là thời điểm mấu chốt của mình, hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tề cứ yên tâm, điều này tôi sẽ nắm rất chắc.
- Vậy là tốt, tỉnh đoàn có ba vị phó bí thư tran chấp với cậu, tuy cũng là cán bộ trẻ tuổi anh tài nhưng vẫn có chênh lệch với cậu. Sau khi đến tỉnh đoàn thì cậu cần phải chú ý đến Vương Tử Quân.
Tề Chính Hồng nói đến ba chữ Vương Tử Quân thì có hơi gằn giọng.
- Chủ tịch, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác với Vương Tử Quân.
Lâm Mộc Dương nghĩ đến tình huống hai bên vừa chạm mặt, hắn rất đồng ý với lời nói của Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng giống như cũng cảm thấy mình là một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh mà coi trọng một phó bí thư tỉnh đoàn như thế là có vẻ quá phận, thế là khẽ vung tay lên nói:
- Vương Tử Quân dù có chút năng lực nhưng nói về lý lịch thì vẫn kém hơn cậu, bây giờ dù thế nào cũng không đến lượt hắn làm bí thư tỉnh đoàn, nên cậu cũng đừng quá chú tâm, chuyện của hắn cứ khi đến tỉnh đoàn rồi tính sau.
Tề Chính Hồng bận rộn nhiều việc, tuy hắn đặc biệt kêu gọi Lâm Mộc Dương đến phòng làm việc của mình, thế nhưng hắn cũng chỉ nói được vài câu đã phải đi tham gia một hội nghị. Lâm Mộc Dương rời khỏi phòng làm việc của Tề Chính Hồng, hắn chợt sinh ra cảm giác hăng say. Tuy Tề Chính Hồng không nói rõ hắn nhất định sẽ tiến lên làm bí thư tỉnh đoàn, thế nhưng hắn là người hiểu rõ tính cách của chủ tịch Tề, xem ra chuyện này đã chắc như đinh đóng thuyền rồi.
Dù là như vậy thì Lâm Mộc Dương cũng không dám buông lỏng, hắn chuẩn bị quay về sẽ liên lạc với lãnh đạo. Dù sao thì hắn cũng chỉ là thư ký của lãnh đạo, nếu như bây giờ lãnh đạo lại tỏ ra ủng hộ mình, vị trí của mình sẽ càng thêm ổn định.
Lâm Mộc Dương đi ra khỏi khu văn phòng khối chính quyền tỉnh mà không tự chủ được nhìn sang phía khu văn phòng tỉnh đoàn, đó là một khu nhà không cao, nếu so sánh với khu văn phòng hơn mười tầng bên này thì thật sự rất ảm đạm, rất thấp kém. Nhưng một khu nhà năm xưa vốn không lọt vào mắt của hắn, bây giờ hắn nhìn sang và lại sinh ra cảm giác rất thân cận.
Chỉ không mất vài ngày nữa mình sẽ là chủ nhân của khu nhà kia, chờ đến khi mình đến nhận chức, tên Vương Tử Quân kia sẽ phải đến đón tiếp mình. Đến lúc đó Lâm Mộc Dương sẽ muốn xem tên Vương Tử Quân kia có coi hai bên có địa vị ngang nhau nữa không.
- Tút, tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên bên tai Lâm Mộc Dương, hắn lấy chiếc điện thoại Motorola đời mới của mình ra, nhìn vào dãy số gọi đến, hắn chợt nhăn mày. Hắn do dự một chút, cuối cùng mới nghe máy:
- Alo.
- Mộc Dương, tối nay có rảnh không?
Trong điện thoại vang lên một âm thanh dịu dàng nhưng cũng có chút sợ hãi.
Lâm Mộc Dương nghe được âm thanh này thì thật sự mất kiên nhẫn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nại nói:
- Có chuyện gì, những ngày này tôi rất bận.
- Hôm nay là sinh nhật của bố em, mẹ gọi điện thoại đến, nói chúng ta về nhà dùng cơm.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia chợt vội vàng nói.
Lâm Mộc Dương lúc này cau mày nói:
- Tối nay anh còn có hội nghị, em xem thế này có được không, em mua một cái bánh sinh nhật về, nói anh chúc bố sinh nhật vui vẻ, chờ anh hết bận sẽ bổ sung sau.
Khi nghe Lâm Mộc Dương nói lời từ chối thì bên kia cũng không tiếp tục có âm thanh nào khác, nhưng Lâm Mộc Dương nhìn vào trạng thái điện thoại và biết bên kia vẫn chưa cúp máy. Khi không thấy âm thanh nào khác vang lên, trên mặt hắn chợt xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh, hắn trực tiếp cắt điện thoại.
- Trưởng phòng Lâm, từ khi anh đi đến phòng tài chính tỉnh, anh em chúng ta thật sự ít khi có cơ hội gặp mặt nhau. Nhưng may quá, hôm nay anh quay về, coi như tôi phải chúc mừng anh mới được.
Khi Lâm Mộc Dương đang trầm ngâm thì một tên cán bộ hơn ba mươi tuổi đã cười tươi hớn hở chạy đến, sau đó nhanh chóng lên tiếng nói với Lâm Mộc Dương.
- Anh Hào, tôi có gì hay mà chúc mừng? Anh muốn ép tôi mời khách thì cứ nói thẳng, không cần phải bày biện lý do che giấu như vậy.
Lâm Mộc Dương cười ha hả nhìn anh Hào rồi khẽ nói.
- Trưởng phòng Lâm, bí thư Lâm, bây giờ trong văn phòng này đã lan truyền tin tức về anh, anh cảm thấy còn có thể che giấu chúng tôi được sao?
Anh Hào vừa đưa thuốc cho Lâm Mộc Dương vừa cười hớn hở nói.
- Tổ chức còn chưa gọi đến nói chuyện, cũng không dám nói như vậy.
Lâm Mộc Dương hít vào một hơi thuốc, sau đó dùng giọng khiêm tốn mà mang theo chút ngạo nghễ nói.
...
- Bí thư Vương, anh có bận gì không?
Tôn Trạch Hồng cười ha hả đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, trên gương mặt béo tốt là nụ cười sáng lạn.
Khi thấy Tôn Trạch Hồng thì Vương Tử Quân vội vàng đứng lên nói;
- Bí thư Tôn, mời anh ngồi, mời ngồi.
- Bí thư Vương, chuyện ngày hôm qua xem như làm phiền anh, tôi thật sự là có việc gấp không đi được, đợi đến khi xong chuyện kia, tôi nhất định sẽ mời anh uống vài ly.
Tôn Trạch Hồng ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, sau đó ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc.
Vương Tử Quân châm lửa rồi hít vào một hơi, hắn lúc này mới nói:
- Bí thư Tôn, tôi thấy anh hôm qua căn bản không phải là quá bận rộn, anh hoàn toàn là không muốn đi. Trước kia thì tôi không biết, nhưng bây giờ, bây giờ đi mới biết đám giáo sư lãnh đạo bên trường đại học Sơn Viên thật sự rất có khí độ, tôi thiếu chút nữa cũng khó thể nào chủ trì được.
Tôn Trạch Hồng nghe thấy Vương Tử Quân oán trách thì cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, người ta thật sự rất nhiệt tình, ai bảo vị bí thư trẻ tuổi nhất của tỉnh đoàn chúng ta xuống kiểm tra chỉ đạo công tác, bọn họ tất nhiên phải chiêu đãi cho thật tốt.
Hai người nói chuyện phiếm hai câu, sau đó Tôn Trạch Hồng nhìn thoáng qua tờ nhật báo Sơn Nam giấu rất kỹ trên mặt bàn làm việc của Vương Tử Quân, gương mặt có mang theo một nụ cười thần bí:
- Tôi có chút việc, cũng không quấy rầy bí thư Vương đọc báo chí.
Sau khi tiễn Tôn Trạch Hồng ra khỏi phòng thì Vương Tử Quân lại quay về ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, lúc này hắn cũng không xem xét văn kiện, lại mở báo ra xem. Trang thứ nhất của nhật báo Sơn Nam chính là hành tung của các vị lãnh đạo tỉnh và các sự kiện quan trọng, hắn xem xét rất chăm chú, sau đó lật sang trang hai.
"Sắp xếp theo đúng khoa học, công tác nghiêm khắc, toàn tâm toàn ý phục vụ đại cục phát triển kinh tế tỉnh nhà!, tác giả phó phòng tài chính Lâm Mộc Dương!"
Bài viết này chiếm hơn một nửa trang báo thứ hai, tác giả của bài viết có thể nói là mất rất nhiều công phu. Vương Tử Quân cẩn thận xem xét, nhưng khi hắn xem đến chữ cuối cùng, cũng căn bản không phát hiện trong đó có bất kỳ điều gì sai lầm.
Khác biệt là bài viết này thật sự đều là các câu văn ca tụng công đức của Lâm Mộc Dương.
Bài viết này của Lâm Mộc Dương rất hay, không đúng, nếu là như vậy thì Tôn Trạch Hồng sẽ không chạy đến đây nhắc nhở mình đọc nó. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn lại mở ra xem.
Nhưng Vương Tử Quân lại đau đầu vì dù xem ba lượt thì hắn vẫn thấy bài viết không chút tì vết. Hắn nghĩ đến biểu hiện thần bí của Tôn Trạch Hồng, hắn thầm nghĩ hay là trong đầu bí thư Tôn có vấn đề, hoặc là đối phương đi theo đường hiệp nghị với Lâm Mộc Dương?
- Bí thư Vương, có bận rộn gì không?
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Kim Duệ Hằng đi vào, khi thấy bí thư Vương đang xem báo thì hắn nói:
- Bí thư Vương, anh đang đọc báo à?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thoáng qua Kim Duệ Hằng, hắn không mở miệng, nhưng Kim Duệ Hằng lại nói:
- Bí thư Vương, bây giờ có một vài người vì chút hào quang trên mặt mình mà lấy cả những thứ không phải của mình để dán lên mặt. Cũng không có vấn đề gì cả, nhưng có những thứ nên dán, có những thứ không nên. Ví dụ như bài viết này, không hiểu đám nhân viên công tác của phòng tài chính nghĩ thế nào mà lại đem đăng báo, sao chép ai khác thì không có vấn đề, lại sao chép của chủ tịch Lý, đúng là quá xấu hổ.
- Sao? Còn có chuyện này à? Anh nói tôi xem.
Vương Tử Quân nghe Kim Duệ Hằng nói như vậy thì lập tức hiểu được một chút, hắn đưa tơ báo cho Kim Duệ Hằng, sau đó trầm giọng nói.
Kim Duệ Hằng biết rõ Vương Tử Quân có chút xích mích với Lâm Mộc Dương, hắn đến nơi này cũng chỉ vì muốn báo tin cho Vương Tử Quân, muốn nối liền quan hệ với lãnh đạo. Thế là hắn nhận lấy tờ báo trong tay Vương Tử Quân, chỉ vào một đoạn văn rồi khẽ lên tiếng nói rõ vấn đề.
Vương Tử Quân nghe mà vẻ mặt không chút thay đổi, thế nhưng trong lòng lại có chút cảm phục Tôn Trạch Hồng. Hắn thầm nghĩ Tôn Trạch Hồng quả nhiên là nhân tài khó lường ở phương diện này, mình chỉ nói vài ba câu chỉ điểm thế là đối phương nghe một hiểu ba, cũng không biết lúc này Lâm Mộc Dương đang có cảm giác gì.
Phòng làm việc của Lâm Mộc Dương thật sự tốt hơn của Vương Tử Quân rất nhiều, phòng tài chính dù sao cũng là đơn vị được cung phụng như thần tài, tất nhiên bọn họ sẽ không để cho khu văn phòng của mình thua kém người khác. Đây là một khu nhà mười hai tầng nhìn qua cực kỳ hùng vĩ đồ sộ, bên trong lắp đặt thiết bị xa hoa và cao quý.
Lâm Mộc Dương là một vị phó phòng có quyền lực rất lớn ở phòng tài chính tỉnh, phòng làm việc của hắn cách phòng của trưởng phòng không quá xa. Trong phòng làm việc của hắn thật sự có đầy đủ mọi thứ, có vài bồn hoa được đưa đến từ phương nam càng làm cho phòng làm việc nghiêm túc có thêm vài phần bừng bừng sức sống.
Lâm Mộc Dương là chủ nhân của gian phòng, hắn là người rất siêng năng công tác, tất nhiên điều này sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí của phòng làm việc. Giống như những chậu hoa cũng biết được chủ nhân của chúng đang vui, thế là chỉ trong một đêm đã nở bừng bừng đẹp đẽ. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Trưởng phòng Lâm, anh xem, đã nói có chuyện vui mà anh cứ mãi che giấu. Anh xem, những chậu hoa này bốn năm tháng mới nở một lần, bây giờ lại nở tưng bừng như vậy rồi.
Chủ nhiệm văn phòng Ngải Vu Gia của phòng tài chính tỉnh lắc hông đi vào trong phòng làm việc của Lâm Mộc Dương, vừa nhìn thấy Lâm Mộc Dương đứng bên những chậu hoa thì nở nụ cười dùng giọng nịnh hót nói.